Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 357:

Chương 357:Chương 357:
"A ha?"
"Nhịn hỏng luôn rồi???"
"Là tôi hiểu sai ý rồi sao?"
"Cũng không cần cố gắng nhịn như vậy!"
"Hai phút cũng tuyệt rồi."
"Đừng làm khó mình quá."
Các khách mời tắt micro, hạ giọng thì thâm.
Lâm Trà ngồi ở kiệu tương đối cao, thảnh thơi đi ở phía trước, tự nhiên không nghe được âm thanh phía sau của các khách mời. Nhưng Giang Minh Khải đi ở cuối cùng, những gì không nên nghe đều nghe được!
Sắc mặt anh ta đỏ bừng, nhịn đến thiếu chút nữa xuất huyết!
Của anh đây không hề hỏng!!
Chỉ bị viêm thôi! Viêm một chút! Uống thuốc là khỏi!
Chờ trị liệu tốt thì sẽ bình thường trở lại, đâu có nghiêm trọng như Lâm Trà nói!
"Lâm Trà, cô bịa đặt!"
Giang Minh Khải không nhịn được, hét lớn về phía Lâm Trà.
Lâm Trà quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: 'Hả?"
Ánh mắt kia, hồn nhiên lại vô tội, giống như chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Giang Minh Khải nghẹn họng.
Sao anh ấy lại quên, Lâm Trà không biết bọn họ nghe được tiếng lòng của cô.
Bây giờ phải nói thế nào đây?
Nói ra thì thời gian cũng sẽ thiết lập lại!
Quở trách không thể quở trách, còn không thể phát tiết ra ngoài, chỉ có thể tự mình chịu đựng!
Giang Minh Khải bất đắc dĩ, chỉ có thể rầu rĩ bỏ lại một câu:
“Quên đi, không có việc gì..."
Lâm Trà nghi hoặc nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ lên rồi lại không thể làm gì của Giang Minh Khải, ánh mắt càng thêm hồn nhiên và mờ mịi.
[Trạng thái này của anh Khải không đúng lắm!]
{Tôi hiểu rồi!]
[Nhất định là bệnh viêm tuyến tiền liệt của anh ấy lại tái phát! Đau quá đây mài]
[Ai, nam nhân ấy à! Có đôi khi cũng thật không dễ dàng]
Giang Minh Khải: "..."
Đúng là rất không dễ dàng.
Nhất là khi gặp được cô, lại càng không dễ dàng!
Làm ơn đi, Trà Trà. Lộ trình tiếp theo cô có thể ngậm miệng lại hay không, à không đúng, ngậm đầu lại đi!
*
Thời gian sau đó, Lâm Trà quả nhiên yên tĩnh.
Chủ yếu là cô thật sự không chống đỡ được, mí mắt trên dưới đánh nhau, vẫn nên nghỉ ngơi ở trên kiệu một lát.
Trong lúc nhất thời, trong núi rừng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ còn âm thanh gió mùa hạ thổi lá cây hiên ngang, còn có tiếng chim chóc trong rừng rậm kêu to.
Ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm rạp chiếu vào trong rừng, ở dưới đường núi đổ bóng cây loang lổ. Các kiệu phu gánh kiệu, các khách mời nam đi bộ phía sau, hai giờ sau mọi người tới núi Ký Vân.
Bởi vì là cuối thu, ánh mặt trời tươi sáng, nhưng tuyệt không nóng rực, nhiệt độ như vậy vừa vặn, mặc trang phục tay áo dài thoải mái, gió thổi tới, lành lạnh, ánh mặt trời chiếu xuống người, lại hơi ấm áp.
Các khách mời nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tụ tập tại đài thủy tinh trong suốt ở núi Ký Vân, dưới chân là vách núi vạn trượng, còn có suối nước chảy xiết, một đường uốn lượn chạy về phía sông Cẩm Giang của thành phố biển, ngàn vạn dòng suối hội tụ, cuối cùng tràn vào Đông Hải mãnh liệt bàng bạc.
"Đã đến đỉnh núi rồi, vậy tiếp theo chúng ta có thể tự do hoạt động đi!"
Lục Yên Yên lấy từ chỗ kiệu phu một tấm bản đồ lộ trình du lịch núi Ký Vân, cùng các khách mời nghiên cứu hoạt động sau đó.
Núi Ký Vân là thắng cảnh mở cửa không thu vé vào cửa, ngoài leo núi ra, trên núi còn có rất nhiều hoạt động như nướng thịt, thả câu, cắm trại, ngâm suối nước nóng...
Bởi vì nơi này không phải khu phong cảnh cấp quốc gia, chỉ là một ngọn núi cao phong cảnh coi như tuyệt đẹp. Cho nên du khách không nhiều lắm, thỉnh thoảng cũng chỉ có một số người yêu thích leo núi tới.
Chủ yếu là một ngày nghỉ thư giãn.
Vì là chỉ phí của hoạt động, đạo diễn Du chỉ trả toàn bộ, cho nên cũng không cần suy nghĩ vấn đề nó nhiều.
"Thịt nướng cũng được! Thịt nướng ở buổi dã ngoại tương đối tốt, có không khí."
"Suối nước nóng cũng không tồi, leo lên rất mệt, có thể thả lỏng một chút."
"Cắm trại cũng được, chúng ta tự dựng lều, vừa vặn có thể dựng trại ở nơi mặt trời mọc."
"Thả câu thì sao?"
"Thả câu thì thôi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận