Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 387:

Chương 387:Chương 387:
Mặc dù sau đó Trữ Duy Khiêm kéo bà Trương cùng đi bệnh viện kiểm tra tương thích. Thậm chí đọ tương thích phù hợp, bà Trương vẫn quyết định không trị liệu nữa.
Nhưng Trữ Duy Khiêm lại không hy vọng bà Trương rời đi.
Anh ta thật vất vả mới gặp được một người quan tâm mình. Có lẽ. đây là người duy nhất trên thế giới này quan tâm anh ta.
Mặc dù những quan tâm này của bà, đều là Trữ Duy Khiêm trộm được.
*
Mạo danh người khác? Tên hư hỏng này lại làm ra loại chuyện này!
"Ta đã nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã trộm trong nhà tiền thì lớn lên sẽ không phải là cái gì thứ tốt! Đồng chí cảnh sát cứ đem nó đưa đến giam đi, nhà họ Trữ chúng tôi không có loại người bại hoại như vậy!"
Lúc Lâm Trà và Giang Minh Khải đeo khẩu trang đi tới bệnh viện đúng lúc nhìn thấy bác Trữ gây chuyện ở cửa phòng bệnh.
Mẹ Trữ Duy Khiêm cũng ở đây.
Nhưng bây giờ bà ta đang đứng ở một bên gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài: "Nó là con trai anh. Anh bỏ mặc kệ nó, còn muốn tôi quản? Tôi không có con của mình sao? Hôm nay Niếp Niếp của tôi còn phải đi học đàn dương cầm... Trách tôi mặc kệ?"
"Hiện tại nó có bộ dáng quỷ quái này? Hiện tại nó như thế này là do ai2"
Đột nhiên một giọng nói cắt đứt tiếng ồn ào trong hành lang bệnh viện.
Mọi người ngẩn ra quay đầu nhìn về phía Lâm Trà vừa mới đi tới. Cô hơn hai mươi tuổi, bởi vì đeo khẩu trang không thấy rõ biểu tình mà chỉ nhìn thấy đôi mắt tròn xoe sáng ngời của cô.
Mẹ Trữ đứng sang một bên tranh chấp, mắng to bác:
"Trộm tiền, lừa hôn, mạo danh thay thế loại chuyện này đều làm ra! Tôi đã nói nhà họ Trữ các người không phải loại tốt đẹp gì mà! Trữ Duy Khiêm chính là bị các ngươi dạy hư! Bác Trữ vừa định cãi lại, Lâm Trà đã giành trước một bước.
"Người sinh ra mà không nuôi, rốt cuộc có tư cách gì nói lời này? Từ sau khi ly hôn đến bây giờ, số lần bà gặp Trữ Duy Khiêm, có thể đếm được trên một ngón tay không?"
Tôi, tôi...
Mẹ Trữ đỏ mặt trong chớp mắt: "Tôi còn có Niếp Niếp trong nhà phải chăm sóc, làm sao để ý tới nó được?
Bác Trữ mẹ Trữ lúng túng bỗng đắc ý: "Muốn trách thì trách cha mẹ như các người! Là con các người sinh không tốt!"
Lâm Trà cười nhẹ: "Lúc trước kẻ trộm tiền rốt cuộc có phải là Trữ Duy Khiêm hay không. Người khác không biết thì không nói nhưng bác Trữ cũng không biết sao?"
Bác Trữ giật mình.
Chuyện bảy tám năm trước, sao cô bé này lại biết rõ ràng như vậy?
Bác Trữ lắp bắp: "Mày, mày đừng nói bậy. Người trộm tiền hàng xóm rõ ràng là Trữ Duy Khiêm, cùng con ta có quan hệ gì?”
Lâm Trà cười: 'Không bằng gọi điện thoại hỏi một chút. Người con trai vàng bạc của ông đáng ra đang ở trường đại học hiện đang ở đâu. Có phải là bị giam một khu tạm giam nào đó vì trộm tiền của bạn cùng phòng không?”
Bác Trữ trừng mắt: "Mày nói bậy bạ gì đó..."
Trong nháy mắt, điện thoại di động vang lên. Bác Trữ không kiên nhẫn cúp điện thoại, còn muốn cùng Lâm Trà tiếp tục cãi lại. Lâm Trà lại nói:
"Vừa rồi dãy số kia mở đầu là số của khu Hàng Thành. Ông Trữ, ông đừng quên, con trai của ông đang học đại học ở đây nhé."
Bác Trữ sửng sốt. Điện thoại lân nữa vang lên.
Ông ta có chút nghi hoặc mà tiếp điện thoại, lại nghe đối phương nói: "Xin chào, chúng tôi là quản lý của đại học Hàng Thành, xin hỏi ngài là có phải là cha của Trữ Thiếu Khiêm không?”
Đầu bác Trữ "Oanh" một tiếng. Ông ta không để ý cãi lại Lâm Trà nữa mà vội vàng cầm lấy điện thoại rồi vội vàng rời khỏi bệnh viện. Lâm Trà lại nhìn về phía mẹ Trữ.
Mẹ Trữ đột nhiên có chút ngượng ngùng. Điện thoại di động lại vang lên, là điện thoại của con gái.
Mẹ Trữ nhìn hai cái rồi bất đắc dĩ nói với Lưu Du Du ở cửa: "Cảnh sát Lưu, nhà tôi thật sự có việc. Duy Khiêm dù sao cũng đã trưởng thành. Phạm sai lâm thì nên trừng phạt... Nên phạt thế nào, cảnh sát các người cứ phạt đi!"
Nói xong, bà ta xách túi vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận