Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 455:

Chương 455:Chương 455:
Giang Minh Khải hoàn toàn không biết gì về vụ bắt cóc, nhưng Giang Minh Duệ là người trong cuộc, lúc đó anh ta cũng đã mười một tuổi, chắc chắn biết rõ.
Chẳng trách Giang Minh Duệ và Giang Kiến Nghiệp lại không hoà thuận! Chẳng trách Giang Minh Duệ lại không thích Giang Minh Khải!
Sau chuyện trả giá này, quan hệ giữa bọn họ còn có thể hòa thuận mới là lại
Thế nhưng...
Lục Yên Yên nhìn Giang Minh Khải, tò mò hỏi: "Giang Minh Khải, lúc trước chúng ta học cùng một trường tiểu học phải không? Tôi nhớ là hai người học ở hai tầng khác nhau, bọn bắt cóc giả làm giáo viên đến trường bắt người, sao có thể bắt nhầm được?"
Giang Minh Khải cố gắng hồi tưởng lại ký ức của mười tám năm trước, nhưng vì đã quá lâu rồi cho nên anh không thể nào nhớ rõ được.
Đột nhiên, anh ấy nhớ ra một chỉ tiết.
"Đoán chừng... đoán chừng là do tôi và anh trai lấy nhầm thẻ học sinh!" Giang Minh ấp úng giải thích.
[Lấy nhầm thẻ học sinh?]
Lâm Trà chớp chớp mắt: [Nhưng tôi nhớ, rõ ràng là vì anh Khải tè ra quần, trốn trong phòng vệ sinh không dám ra ngoài, lúc Giang Minh Duệ tới đưa quần cho anh Khải thì bị bọn bắt cóc nhận nhầm mà?"
[Chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm?]
Lâm Trà nghi hoặc gãi gãi đầu, sau đó lại mở hệ thống ăn dưa ra -
[Không sai mài! Chính là vì anh Khải tè ra quần!]
[Hơn nữa, bởi vì Giang Minh Duệ đã bị bắt đi, chờ hồi lâu vẫn không thấy ai tới, cuối cùng anh Khải chỉ có thể mặc quần ướt về nhà]]
[Dưa đặc sắc như thế này, sao tôi có thể nhớ lầm được?] "Phốc...
Lục Yên Yên không nhịn được, cười ra tiếng.
Ha ha ha hai
Giang Minh Khải 10 tuổi còn tè ra quần!
Các khách mời cũng nhịn cười nhìn về phía Giang Minh Khải.
Lúc này Giang Minh Khải chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống.
Lần đó là bởi vì uống quá nhiều nước, lại bị giành toilet cho nên anh ấy mới không nhịn được mà tè ra quần!
"Chỉ... chỉ có một lần thôi!" Giang Minh Khải giận dữ rống lên: "Từ sau bốn tuổi, tôi chỉ có một lần đó mà thôi!"
*
Giang Minh Khải tận lực giải thích với các khách mời, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ "Tôi hiểu mà", nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Về phần Lâm Trà, không cần phải giải thích với cô, trong lòng cô Giang Minh Khải đã chất vô số lần rồi...
Sau bữa tối, tất cả mọi người lần lượt trở về phòng. Giang Minh Khải bảo người giúp việc dọn dẹp phòng ăn xong thì cũng trở về phòng mình.
Lúc đi ngang qua phòng Giang Minh Duệ, anh dừng lại.
Chuyện trả giá tiền chuộc nghe có vẻ hoang đường, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, đây là một chuyện vô cùng chua xót.
Trong trí nhớ của Giang Minh Khải, Giang Minh Duệ vẫn luôn là niềm tự hào của ba. Anh ấy là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, giành được vô số các giải thưởng, thậm chí còn học vượt lớp, khi Giang Minh Khải còn đang học năm ba thì Giang Minh Duệ đã học năm sáu.
Một đứa trẻ kiêu hãnh như vậy lại biết được tin ba chỉ tình nguyện dùng 25 vạn để chuộc mình, thật là chua xót biết bao!
Giang Minh Duệ cũng chính là vì chuyện đó mà trở nên xa cách với Giang Minh Khải, nhưng Giang Minh Khải sẽ không làm như vậy! Đứng trước phòng Giang Minh Duệ, Giang Minh Khải do dự một lát nhưng vẫn giơ tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
Giang Minh Duệ mặc đồ ngủ đi tới mở cửa, lúc nhìn thấy Giang Minh Khải, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đã trễ thế này rồi còn tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh, em có vài lời muốn nói... Giang Minh Khải nhỏ giọng hỏi: "Có thể vào trong rồi nói không?"
Giang Minh Duệ dừng lại hai giây, sau đó bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!"
Xem ra anh trai vẫn để ý chuyện năm đó, không muốn cho anh ấy vào phòng.
Giang Minh Duệ không thể che giấu được sự mất mát trong mắt.
"Em đã biết chuyện bắt cóc năm đó rồi."
"Ừm..." Giang Minh Duệ bình tĩnh nói: "Việc này sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết."
Giang Minh Khải lo lắng nói: "Đều là lỗi của emI Nếu không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị bắt cóc!"
Giang Minh Duệ đột nhiên nở nụ cười, mỉa mai nói: "Giang Minh Khải, cậu không cần thiết phải nói với tôi những lời này, chuyện đã qua rồi, hơn nữa người làm tôi tức giận cũng không phải là cậu."
"Mà là ba..."
"Muộn rồi, mau đi ngủ đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận