Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 189. Cạy trốn và truy đuổi.

Chương 189. Cạy trốn và truy đuổi.
Tốc độ của Lâm Khinh Ca rất nhanh, nhưng tốc độ của Tần Vọng Xuyên cũng không chậm. Hơn nữa Tần Vọng Xuyên giành trước mấy trăm mét, Lâm Khinh Ca muốn đuổi kịp hắn cũng không phải là chuyện trong chớp mắt.
Tần Vọng Xuyên căn bản không dám quay đầu lại nhìn Lâm Khinh Ca đuổi tới nơi nào, chỉ thấy mình cách Hạ Tiểu Nguyệt đã khoảng trăm bước, nghĩ đến thắng lợi trong tầm mắt, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Nhưng ngay sau đó, Tần Vọng Xuyên liền nhìn thấy Hạ Tiểu Nguyệt không nhanh không chậm giơ tay lên, giương cung cài tên, một đạo hàn mang liền bắn nhanh về phía mình.
Ấu trĩ! Tần Vọng Xuyên thầm hừ một tiếng trong lòng.
Hắn là trưởng trấn của trấn Vọng Xuyên ở năm trấn phương bắc, một trong những người có tài bắn cung mạnh nhất trên thảo nguyên. Trong mắt hắn, nha đầu Hạ Tiểu Nguyệt này đúng là có vài phần thiên phú, nhưng dù sao tuổi còn quá nhỏ, trình độ chân chính còn kém xa lắm...
Chỉ trong một ý nghĩ, mũi tên của Hạ Tiểu Nguyệt đã đến trước mặt.
Tần Vọng Xuyên không tránh không né, chỉ nâng cung của mình lên, nhẹ nhàng đẩy một cái dựa vào mũi tên đang bắn tới trước mặt, lập tức đánh bay mũi tên này ra ngoài.
Nhưng mà, đột nhiên xảy ra kinh biến!
Ngay sau mũi tên bị đánh bay kia, lại còn theo sát mũi tên thứ hai.
Tần Vọng Xuyên chấn động, hắn rõ ràng nhìn thấy Hạ Tiểu Nguyệt chỉ kéo dây cung một lần, mũi tên thứ hai bắn ra lúc nào?!
Nhưng lúc này đã không cho phép hắn nghĩ nhiều, mũi tên gần trong gang tấc, lại dùng cung trong tay khều chắc chắn là không kịp. Tần Vọng Xuyên bất đắc dĩ, đành phải nghiêng đầu về phía bên trái...
Ai ngờ chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn lại xuất hiện, Tần Vọng Xuyên nghiêng đầu tránh mũi tên trước mặt, nhưng gần như cùng lúc đó, trước mắt hắn lại xuất hiện một mũi tên.
Mũi tên bắn ra từ lúc nào?!
Tần Vọng Xuyên chấn kinh.
Đối phương làm sao đoán được mình sẽ né tránh về phía bên trái?
Thuần túy là dựa vào vận khí sao?
Rất nhanh, Tần Vọng Xuyên đã biết đáp án. Bởi vì khóe mắt của y thoáng nhìn, không chỉ có bên trái có mũi tên bay tới, mà là ở hai bên mũi tên thứ hai, đều có một mũi tên nối đuôi bay tới. Bất luận Tần Vọng Xuyên tránh sang bên nào, đều sẽ lọt vào đợt công kích thứ ba.
Bốn mũi tên này rõ ràng không thể bắn ra cùng một lúc, nhưng Hạ Tiểu Nguyệt lại có thể khống chế tốc độ bay của mũi tên vô cùng chuẩn xác, để chúng nó xuất hiện trước mặt Tần Vọng Xuyên vào thời gian thích hợp nhất. Tần Vọng Xuyên cũng là cao thủ bắn cung, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả, lập tức thay đổi sắc mặt, có nhận thức mới về thiên phú bắn cung của tiểu cô nương Hạ Tiểu Nguyệt này.
Giờ phút này Tần Vọng Xuyên đã không có lựa chọn nào khác, ba đợt công kích liên hoàn của Hạ Tiểu Nguyệt gần như đã tiêu hao hết phương pháp đối phó của đối phương. Tần Vọng Xuyên chỉ có thể lăn một vòng, lúc này mới chật vật né tránh mũi tên thứ ba của Hạ Tiểu Nguyệt.
Thật ra hai bên đối chiến, tư thế có chật vật thế nào cũng không tính là gì, nhưng mấu chốt là giống như vậy, tốc độ xông về phía trước của Tần Vọng Xuyên chịu ảnh hưởng rất lớn.
Lúc Tần Vọng Xuyên xoay người đứng lên, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, kết quả liền thấy Lâm Khinh Ca sải bước, cách mình còn lại khoảng ba trăm mét. Mà nòng súng của Quách Lâm Đông bị đánh lệch, ba võ giả khác đều bị bỏ lại đằng sau, không ai có thể cản trở tốc độ của Lâm Khinh Ca phóng tới Tần Vọng Xuyên.
Đáng chết! Đám vô dụng này! Trong lòng Tần Vọng Xuyên thầm mắng một tiếng.
Nhưng ba trăm mét vẫn là một khoảng cách không tính là ngắn, hiện tại mình cách Hạ Tiểu Nguyệt không đến trăm bước, chưa chắc đã không thể đuổi kịp Lâm Khinh Ca để đắc thủ.
Tần Vọng Xuyên đã không còn đường lui, toàn bộ hy vọng đều đã đánh cược vào con đường giành trước bắt Hạ Tiểu Nguyệt.
Vọt tới trước! Hắn bây giờ có thể làm, liền chỉ có toàn lực vọt tới trước!
Sưu!
Hạ Tiểu Nguyệt nhẹ lật tay, lại một mũi tên nữa bắn ra.
Chỉ có điều lần này Tần Vọng Xuyên đã đề cao phòng bị, thấy tay Hạ Tiểu Nguyệt khẽ động, hắn liền nhảy ra trước. Mũi tên này lướt qua người, bắn vào khoảng không.
Hành động của võ giả vừa nhanh lại linh động, mấy người trước dùng thương đều không ngắm trúng Lâm Khinh Ca, huống chi lúc này cung tên của một mình Hạ Tiểu Nguyệt. Tuy Từ Chấp Hổ lập tức nâng cung tương trợ, nhưng tài bắn cung của hắn kém Hạ Tiểu Nguyệt quá xa, khoảng cách năm mươi bước, độ chính xác của mũi tên vô cùng thê thảm.
"Đừng lãng phí tên! Chờ hắn chạy được năm mươi bước, ngươi lại ra tay." Hạ Tiểu Nguyệt rất nhanh đã nhận ra điểm này, lập tức nhắc nhở Từ Chấp Hổ.
Từ Chấp Hổ đỏ bừng cả mặt, thật hận không thể có một cái kẽ đất trực tiếp chui vào. Nhưng sự thật chính là tàn khốc như thế, Từ Chấp Hổ tài nghệ không bằng người, chỉ có thể nắm chặt cung tên, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vọng Xuyên đang lao đến trước mặt, chỉ chờ hắn tiến vào khoảng cách năm mươi bước, lại giương cung bắn tên.
Chẳng qua năm mươi bước đối với võ giả mà nói, đó đã là khoảng cách rất gần. Đến lúc đó, Từ Chấp Hổ rất có thể chỉ có hai mũi tên... Thậm chí chỉ có cơ hội bắn ra một mũi tên.
Mà trong khoảng cách từ một trăm bước đến năm mươi bước, Hạ Tiểu Nguyệt tổng cộng ra tay bốn lần. Tuy vẫn không cách nào bắn trúng Tần Vọng Xuyên, nhưng tốt xấu cũng coi như là hơi chậm lại một chút tốc độ của hắn.
Năm mươi bước!
Khi Tần Vọng Xuyên vọt tới cách Hạ Tiểu Nguyệt năm mươi bước, Lâm Khinh Ca ở phía sau cách hắn còn có hai trăm mét.
Sưu! Sưu!
Hai mũi tên của Hạ Tiểu Nguyệt và Từ Chấp Hổ đồng thời bắn ra.
Tần Vọng Xuyên trước đó còn tưởng rằng không cần để ý tới mũi tên Từ Chấp Hổ bắn ra, nhưng thiếu niên dù sao cũng luyện tập tiễn thuật từ nhỏ, trong vòng năm mươi bước vẫn tương đối chính xác.
Mà Hạ Tiểu Nguyệt nhìn thấy Từ Chấp Hổ ra tay, thế là rất thông minh không bắn mũi tên về phía Tần Vọng Xuyên, mà là làm ra dự đoán, bắn về phía vị trí Tần Vọng Xuyên có thể tránh né.
Kể từ đó, quả nhiên lại cản trở thế vọt tới trước của Tần Vọng Xuyên.
Tần Vọng Xuyên bị mũi tên của Hạ Tiểu Nguyệt làm cho phiền lòng không thôi, nhưng lại không thể không thừa nhận, tài bắn cung của nha đầu này thật sự tinh diệu tuyệt luân, vượt xa con gái mình.
Đáng tiếc là địch không phải bạn, con đường của mọi người khác nhau. Nếu không...
Tần Vọng Xuyên lắc mạnh đầu, thầm mắng bản thân: Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến những thứ linh tinh kia làm gì? Bất luận thế nào, tất cả đều phải đợi bắt được tiểu nha đầu kia rồi nói sau!
Khoảng cách năm mươi bước thoáng qua.
Sau khi Hạ Tiểu Nguyệt bắn liên tiếp ra bốn mũi tên, Từ Chấp Hổ mới kéo căng dây cung của mũi tên thứ hai.
Nhưng mà lúc này, Tần Vọng Xuyên đã lấn đến trước mặt.
Thậm chí Tần Vọng Xuyên còn không cần phải ra tay, hai tay hắn chỉ giơ lên, mang theo khí thế dâng trào đã hất bay Từ Chấp Hổ ra ngoài.
Hạ Tiểu Nguyệt ở cách hắn năm bước, mà Lâm Khinh Ca lúc này cách hắn còn hơn năm mươi thước.
Năm bước, đối với Tần Vọng Xuyên mà nói, khoảng cách này có thể bỏ qua.
Hạ Tiểu Nguyệt đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, nhưng nàng bất luận ngoan cố chống lại như thế nào, Tần Vọng Xuyên đều có tự tin, để tiểu nha đầu kia ở trước mặt mình chống đỡ không quá một hơi.
Tần Vọng Xuyên không tin Lâm Khinh Ca có thể vượt qua khoảng cách hơn năm mươi mét chỉ trong một hơi. Cho nên nói, trận chiến tập kích và truy đuổi này, cuối cùng vẫn là mình giành được thắng lợi.
Nhìn bộ dáng quan tâm của Lâm Khinh Ca đối với Hạ Tiểu Nguyệt, chỉ sợ mình đưa ra bất kỳ yêu cầu gì đối với hắn, hắn đều sẽ nói gì nghe nấy. Đến lúc đó đừng nói vấn đề thoát thân của mình, nếu như có thể thuyết phục Lâm Khinh Ca gia nhập vào trận doanh của mình... Hắc hắc, đây tuyệt đối là vạn kim khó cầu một hổ tướng a!
Trong lúc suy nghĩ, Hạ Tiểu Nguyệt trước mắt dường như đã biến thành một miếng mồi tốt nhất để chiêu hiền nạp sĩ. Trong mắt Tần Vọng Xuyên hiện lên một nụ cười dữ tợn, năm ngón tay thành trảo, hung tợn vồ về phía Hạ Tiểu Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận