Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 439. Rời khỏi Ly phủ.

Chương 439. Rời khỏi Ly phủ.
Hiên Viên Đao chỉ cho rằng mình trốn không thoát, ai biết sẽ còn phong hồi lộ chuyển.
Thị lực của hắn đương nhiên mạnh hơn xa so với Từ Kiến Hổ, nhưng dù vậy, thế mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ hành tích người nọ, lại thấy không rõ ngũ quan tướng mạo người nọ.
Mãi đến khi người nọ thu hết súng ống của tất cả binh sĩ Võ Dũng doanh, dừng lại trước mặt mọi người, Hiên Viên Đao mới thất thanh kêu lên: "Lâm... Lâm lão bản?!"
Người ra tay đương nhiên chính là Lâm Khinh Ca.
Bỏ mặc Hiên Viên Đao một mình đối mặt với đường đi của một võ giả cảnh lục giai, trên thực tế Lâm Khinh Ca đã phải mạo hiểm cực lớn. Nếu không phải hắn có chút tin tưởng đối với đao pháp của Hiên Viên Đao, tuyệt đối không dám làm ra quyết định như vậy.
Mà Hiên Viên Đao cũng không phụ sự tín nhiệm của Lâm Khinh Ca, liều mạng để bản thân bị trọng thương, dùng đao cương khiến người ta kinh diễm, đánh chết cường giả cao hơn mình hai cấp.
Hiện tại Hiên Viên đao đã tiêu hao hết khí lực của mình, Lâm Khinh Ca đương nhiên sẽ không nhìn hắn bị người của Võ Dũng doanh bắt đi. Hắn có rất nhiều biện pháp có thể làm cho Võ Dũng doanh trận giác đại loạn, nhưng thu lại vũ khí của tất cả mọi người, biện pháp này tựa hồ là ổn thỏa nhất.
Chí ít, không cần lo lắng sẽ có người khẩn trương lau súng tẩu hỏa.
Vô luận đám người Từ Kiến Hổ kinh hãi thế nào, Lâm Khinh Ca cũng không hứng thú để ý tới. Hắn chỉ cười mỉm nhìn Hiên Viên Đao, nói: "Ngươi nhìn thấy ta, hình như cũng không có gì bất ngờ nha."
Đúng vậy, Hiên Viên Đao mặc dù hơi bất ngờ nhưng biểu hiện không đạt tới phản ứng bình thường.
Hiên Viên Đao cười khổ, nói: "Ta đã sớm hoài nghi ngươi là cao thủ thần bí kia. Sở dĩ ngoài ý muốn, thật ra là do lúc trước ngươi ẩn tàng quá tốt mà thôi."
Lâm Khinh Ca cười ha ha, nói: "Dù che giấu tốt đến đâu, không phải cũng bị ngươi cảm thấy kỳ quặc sao?"
Hiên Viên Đao lắc đầu nói: "Hổ thẹn, ta nghi ngờ ngươi hoàn toàn dựa vào trực giác, lại không có chứng cứ rõ ràng."
Lâm Khinh Ca không nói thêm gì nữa, mà đưa tay vào trong ngực móc ra một túi nước. Sau đó hắn xoay người kéo một tấm vải lớn trên y phục Điền Tiểu Phi xuống, dùng nước trong túi thấm ướt, giao cho Hiên Viên Đao, nói: "Dính lên vết thương."
Hiên Viên Đao không biết đây là ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận vải ướt liền nhẹ nhàng đắp lên vết thương trên vai trái của mình.
Một đao này sâu thấy xương, cho dù không ai đụng vào, vết thương cũng đau đến mức Hiên Viên Đao mồ hôi lạnh không ngừng. Tấm vải ướt này đắp lên, nhất thời khiến Hiên Viên Đao giật mình một cái, ngũ quan đều vì đau nhức mà trở nên dữ tợn hơn vài phần.
Nhưng chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, Hiên Viên Đao ngạc nhiên phát hiện, đau đớn ở miệng vết thương nhanh chóng yếu bớt.
Lâm Khinh Ca lại đưa túi nước qua, nói: "Uống hết nước bên trong đi, có lợi lắm."
Hiên Viên Đao đương nhiên không có bất kỳ hoài nghi, lập tức tiếp nhận túi nước, ừng ực mấy ngụm lớn liền uống hết nước bên trong.
Lần này phản ứng tựa hồ càng nhanh hơn. Nước vừa vào dạ dày, Hiên Viên Đao liền cảm giác một dòng nước ấm dâng lên từ ngực, trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hải. Cơn đau đớn quanh thân lập tức giảm bớt rất nhiều, thậm chí khí lực gần như khô kiệt cũng thoáng cái khôi phục không ít.
"Đây... đây là thần dược tiên đan gì?!" Hiên Viên Đao thật sự kinh ngạc, so với xác nhận Lâm Khinh Ca chính là cao thủ thần bí càng thêm khiếp sợ.
Lâm Khinh Ca chỉ cười nhạt một tiếng, nói: "Chuyện này để sau ta sẽ nói cho ngươi biết, có phải chúng ta nên mang Điền Tiểu Phi về sở cảnh sát rồi nói chuyện khác không?"
Hiên Viên Đao thần sắc nghiêm túc, gật đầu với Lâm Khinh Ca, trở tay cắm đao vào trong vỏ, sau đó đưa tay túm cổ áo Điền Tiểu Phi lần nữa.
Lâm Khinh Ca cũng không vì Hiên Viên Đao bị thương nặng mà tính giúp hắn kéo Điền Tiểu Phi.
Từ khi vụ án Thôi Anh xảy ra, bắt được hung thủ đã trở thành tâm sự của Hiên Viên Đao. Lâm Khinh Ca cảm thấy cần phải để hắn tự tay kết thúc tất cả.
Lâm Khinh Ca nhìn Hiên Viên đao, lại nhìn Thôi Anh nói: "Ta đi trước, các ngươi đi theo ta."
Hiên Viên Đao đột nhiên nói: " Lần này đi sở cảnh sát, dọc theo đường đi chỉ sợ còn có hung hiểm..."
Lâm Khinh Ca cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, hỏi:"Sao vậy? Ngươi có thể tới nơi này bắt người, ta cũng không thể trở về được ba đường phía đông sao?"
Hiên Viên Đao lập tức không nói thêm gì nữa. Thực lực của Lâm Khinh Ca hắn cũng đã được lĩnh giáo, không thể nghi ngờ là hơn xa mình. Nếu như ngay cả hắn cũng không thể tự bảo vệ mình phản hồi cảnh sát ba đường phía Đông, vậy thì toàn bộ Khung Đô này sợ là cũng không còn ai có thể bảo vệ mình chu toàn.
Bên này Lâm Khinh Ca và Hiên Viên Đao đàm tiếu tự nhiên, Từ Kiến Hổ bên kia lại hoảng hốt. Hắn có lòng muốn nói gì đó, lại không biết mở miệng như thế nào, chẳng trách muốn mình nói với người kia "Phiền toái ngươi trả lại cây thương cho chúng ta"?
Nhưng lúc này Lâm Khinh Ca và Hiên Viên Đao muốn dẫn Điền Tiểu Phi rời đi, Từ Kiến Hổ không thể tiếp tục trầm mặc. Hắn vội vàng ngăn trước mặt Lâm Khinh Ca, miệng hùm gan sứa kêu lên: "Thả tiểu vương gia xuống! Nếu không... Các ngươi chắc chắn sẽ phải chịu đựng lửa giận của toàn bộ quân đội Thiên Khung!"
"Ha ha, lửa giận của quân đội Thiên Khung các ngươi nói đốt là đốt? Chỉ vì một tên... tiểu vương bát đản không chuyện ác nào không làm?" Lâm Khinh Ca cười nhạo một tiếng, nói: "Chức trách của quân nhân hẳn là bảo vệ quốc gia, mà không phải sa đọa trở thành tay sai của một nhà một người nào đó. Ta khuyên các ngươi một câu, suy nghĩ thật kỹ mình là binh của ai. Rốt cuộc là binh lính của Thiên Khung? Hay là họ Điền?"
Từ Kiến Hổ trong lòng kịch chấn, rõ ràng cảm giác được trong lời nói của Lâm Khinh Ca có hàm ý, nhưng lại không dám nghĩ nhiều.
Lâm Khinh Ca đương nhiên cũng không chỉ nói hai ba câu liền thuyết phục đối phương, dù sao có thể bị Điền Túy Vũ phái tới nơi này, cho dù không phải tâm phúc hẳn là cũng không sai biệt lắm. Loại người như Từ Kiến Hổ nếu như có thể tùy ý phản bội, Điền Túy Vũ kia cũng không xứng trở thành họa lớn trong lòng tiểu hoàng đế.
"Nhường đường hoặc là chết!" Lâm Khinh Ca căn bản không có ý định cùng đối phương nói đạo lý gì lớn, mười mấy đại binh bình thường không có súng, hoàn toàn không để vào mắt hắn.
Từ Kiến Hổ cau mày, nhất thời có chút do dự bất định.
Nhưng Lâm Khinh Ca cũng không cho hắn thời gian do dự, hắn liền mang theo Hiên Viên đao và Thôi Anh đi về phía cửa lớn Điền Vương phủ.
"Chờ..." Từ Kiến Hổ vô thức đưa tay muốn cản, nhưng không đợi tay hắn đụng phải Lâm Khinh Ca, liền đột nhiên một cỗ đại lực tuôn tới, đem cả người hắn ném lên, xa xa ngã ra ngoài.
Rất nhiều binh sĩ nhìn thấy Từ Kiến Hổ bị ném bay, chỉ nói là trưởng quan nhà mình cùng người ta động thủ, vì vậy cũng vọt lên. Nhưng đều không ngoại lệ, đều là còn chưa tới gần Lâm Khinh Ca hai ba mét, liền đã bị một cỗ cự lực không hiểu hất bay, ngã li tán loạn.
Đây là kết cục của binh sĩ đánh về phía Lâm Khinh Ca.
Có hai binh sĩ thấy Lâm Khinh Ca lợi hại thì xông về Hiên Viên đao và Thôi Anh ở phía sau. Kết quả hai binh sĩ kia mới lao ra được vài bước, Lâm Khinh Ca búng ngón tay một cái, hai luồng kình khí phá không bay ra, chuẩn xác xuyên thủng đầu hai tên binh sĩ kia.
Từ Kiến Hổ thấy rõ ràng, vội vàng hét lớn: "Dừng tay! Tất cả mọi người ngừng công kích, thả bọn họ rời đi!"
Hắn không thể không lựa chọn như vậy, bởi vì Lâm Khinh Ca cường hãn, hiển nhiên không phải mấy chục tên binh sĩ tay không tấc sắt có thể đối phó. So với tử chiến ở đây, còn không bằng nắm chặt thời gian báo cáo với Vương gia, lại điều thêm nhân mã tới đây tiến hành vây giết.
Lâm Khinh Ca đương nhiên cũng rõ ràng ý định của Từ Kiến Hổ, nhưng hắn cũng không quan tâm. Hoặc là nói, hắn đã sớm đoán được đoạn đường này sẽ hung hiểm vạn trượng.
Nhưng vậy thì có thể làm sao?
Lâm Khinh Ca khẽ nhúc nhích mày kiếm, một chân đã nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa lớn Điền Vương phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận