Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 247. Mời khách.

Chương 247. Mời khách.
Hôm nay tâm tình Chu Cương vô cùng tốt.
Hợp đồng mất hơn nửa tháng cuối cùng cũng được ký kết thành công, một tờ đơn này, hắn đã lấy được ba ngàn đồng tiền hoa hồng.
Hiện tại cạnh tranh công việc thật sự rất kịch liệt, hắn cũng may mắn có quản lý nhà mình hỗ trợ, mới đánh bại một đối thủ khác, thành công cầm xuống hợp đồng.
Bởi vậy, Chu Cương cảm thấy hẳn là tỏ lòng biết ơn đối với quản lý. Hắn không phải là người rất biết giao tiếp, nghĩ nửa ngày, cắn răng bọc một hồng bao một ngàn đồng tiền, đi văn phòng quản lý.
Quản lý tên là Tôn Bác Vũ, là một trung niên nam tử văn nhã ngoài năm mươi. Hắn thấy Chu Cương tiến vào, khẽ cười nói: "Cương tử, lần này làm không tệ. Tiếp tục cố gắng, ta rất xem trọng ngươi."
Chu Cương khẩn trương nâng kính mắt, nói: "Tôn quản lý, tôi có thể lấy được tờ đơn này, nhờ có sự trợ giúp của ngài. Đây... Đây là một chút tâm ý của tôi..."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt hồng bao một ngàn đồng tiền tới trước mặt Tôn Bác Vũ.
Tôn Bác Vũ thu lại nụ cười, không vui nói: "Ngươi làm gì vậy? Có thể lấy được tờ đơn là kết quả cố gắng của chính ngươi, ta làm đều là việc một chủ quản lãnh đạo nên làm. Cương Tử, ta vẫn rất thưởng thức tính cách ngay thẳng của ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng học được bộ dáng này, thật sự là làm cho ta quá thất vọng rồi..."
"Không... Không phải..." Chu Cương lập tức hoảng hốt, vội la lên: "Tôn quản lý, tôi là thật lòng muốn cảm ơn ngài. Không riêng gì chuyện lần này, mà từ khi tôi vào công ty đến nay, ngài đã giúp tôi quá nhiều..."
Nhìn vẻ mặt có chút bối rối của Chu Cương, biểu tình Tôn Bác Vũ ngược lại thả lỏng xuống. Hắn nhét hồng bao vào trong tay Chu Cương, cười nói: "Muốn cảm tạ ta, vậy mời ta ăn bữa cơm là được rồi."
"Cái này..." Chu Cương cảm thấy, chỉ là một bữa cơm cũng chưa chắc quá keo kiệt đi?
Ai ngờ Tôn Bác Vũ lại bổ sung một câu: "Không được tìm tửu lâu lớn, hai người chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn một miếng, tâm sự việc nhà là được rồi."
Trong đầu Chu Cương đột nhiên hiện lên một chỗ, vội nói: "Được, Tôn quản lý. Nhà tôi vừa vặn có một quán ăn nhỏ, tuy rằng không lớn, nhưng mùi vị đồ ăn làm ra rất ngon."
"Được, vậy đi." Tôn Bác Vũ đáp ứng.
...
Nhà hàng Đăng Cao, việc buôn bán vẫn quạnh quẽ như trước đây.
Dù sao cũng không có khách, Lâm Khinh Ca để hai cô nương ở phía trước nhìn, hắn và Bao Dạ, Thiết Hàm Hàm dứt khoát đến trong viện dọn dẹp cây nông nghiệp.
Lúc trước Bao Dạ nói không sai, bởi vì nguyên liệu nấu ăn không đủ cung cấp, cho nên quán cơm nhỏ căn bản không chiêu đãi được quá nhiều khách nhân.
Mặc dù rất gấp người, nhưng không có cách nào, dù sao cây nông nghiệp sinh trưởng vốn không phải chuyện một sớm một chiều.
Nhưng cũng may Lâm Khinh Ca lấy được một giọt bản nguyên thánh thú từ nguyên linh Huyền Vũ Thú, sau khi chôn nó ở trong đất, quả nhiên tốc độ sinh trưởng của các cây trồng tăng lên rất nhiều.
Lúc này mới qua không được mấy ngày, loại cây trồng dễ sinh trưởng như ớt và hành tây đã mọc ra một mảng lớn. Đoán chừng chỉ cần ba đến năm ngày nữa, có lẽ sẽ có thể nghênh đón đợt thu hoạch đầu tiên.
Về phần những cây trồng khác, bởi vì chu kỳ sinh trưởng khác nhau, thời gian chín thu hoạch cũng sẽ có trước có sau. Nhưng nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng nửa tháng, sản lượng rau quả trồng trong viện có thể cung ứng nhu cầu kinh doanh bình thường của quán cơm nhỏ.
"Đám bảo bối nhỏ, lớn nhanh lên một chút đi, tiểu gia ta sắp nghèo chết rồi..." Lâm Khinh Ca ngồi xổm trên mặt đất, tự nhủ với mình hành tây đã mọc cao đến nửa thước.
Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Tiểu Nguyệt đột nhiên truyền tới từ quán cơm: "Lâm ca ca, có khách tới rồi!"
Lâm Khinh Ca bỗng dưng nhảy dựng lên.
Lúc này, không phải là thời gian bốn vị lão tứ thường tới ăn cơm sao. Chẳng lẽ nói, rốt cục có tân khách tới nhà sao?
"Lão Bao, đi mau!" Hiện tại nguyên liệu nấu ăn mặc dù có chút khan hiếm, nhưng một khách hàng cũng không có cũng không phải là chuyện tốt gì. Cho nên vừa nghe có khách nhân đến, Lâm Khinh Ca vẫn vô cùng hưng phấn.
Kết quả chạy về quán cơm nhìn thấy khách nhân lại là Chu Cương cùng một nam nhân trung niên khí chất văn nhã khác.
Lâm Khinh Ca có chút nhụt chí, bởi vì trong mắt hắn, Chu Cương đã là khách hàng cố định phát triển xong xuôi, hắn tới ăn cơm, một chút kinh hỉ cũng không có.
Huống chi, hắn thế mà chỉ mang theo một người bạn tới.
Nhưng khách sáo về tính chất thương nghiệp vẫn phải có, Lâm Khinh Ca nhẹ nhàng cười đi qua, hô: "Thì ra là Chu huynh, hôm nay là cùng bằng hữu đến ăn cơm sao?"
Chu Cương nói: " Vị này là lãnh đạo công ty của ta, hôm nay ta đặc biệt mời hắn đến nếm thử tay nghề của ông chủ Lâm nơi này."
"Ồ, vậy đa tạ cổ động rồi." Lâm Khinh Ca lại đưa qua thực đơn đơn giản đến cực điểm kia, hỏi:"Hôm nay chuẩn bị ăn chút gì không?"
Chu Cương bật cười nói: "Chỗ ngươi chỉ có hai món chay một món mặn, ta còn có thể chọn sao? Ba món ăn này mỗi món một phần đi, lại thêm một bầu rượu gạo."
Lâm Khinh Ca bình thản nói: "Rượu gạo có gì ngon mà uống, hôm nay bổn điếm mới ủ một loại rượu kiểu mới, Chu huynh ngươi xem như đến rồi, có muốn thử một lần hay không?"
"Rượu kiểu mới?" Chu Cương nhìn theo ngón tay Lâm Khinh Ca, trên thực đơn. Quả nhiên, phía dưới mấy cái tên đồ ăn, một bình rượu gạo vốn tám đồng tiền bị người ta dùng bút đen gạch đi, bên cạnh viết một hàng chữ: "Minh Thần Thanh Tửu, 88 đồng/bầu."
"Hít..." Chu Cương không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Rượu này cũng quá đắt đi? Nếu như nhớ không lầm, rượu cao cấp của Tam Hương Lâu cũng chỉ có giá này mà thôi.
Bất quá lần này là hắn mời khách, ở trước mặt Tôn Bác Vũ cũng không thể hiện ra vẻ hẹp hòi. Vì vậy Chu Cương âm thầm cắn răng, gật đầu nói: "Được, cứ lấy cái này đi."
Khi Lâm Khinh Ca nhận lại thực đơn, dùng giọng cực thấp nói bên tai Chu Cương: "Chu huynh, hôm nay ngươi và bằng hữu đến tiêu phí, phải tính sổ theo giá tiền trên thực đơn chứ."
Chu Cương buồn bực lườm hắn một cái, thầm nghĩ: Ba món ăn đơn giản như vậy, một bầu rượu, phải tiêu hết của ta hơn hai trăm miếng. Tuy nói hương vị món ăn của ngươi quả thật tốt, nhưng mức độ tiêu phí cũng thật cao nha. Có tiền này, không chừng đủ đi Tam Hương Lầu xa xỉ một phen.
Tôn Bác Vũ không thấy giá cả trên thực đơn, chỉ nhìn quy mô và trang hoàng nơi này, còn tưởng rằng chỉ là quán cơm nhỏ bình thường.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy Chu Cương làm lơ mình, ngược lại có chút vui mừng, nói: " Cương tử, nhoáng một cái ngươi đến công ty cũng đã bảy tám năm. Nhiều năm như vậy, biểu hiện của ngươi ta đều nhìn thấy. Ta có thể cho ngươi biết trước, công ty lập tức sẽ để trống một vị trí chủ quản nghiệp vụ, ta chuẩn bị đề cử ngươi với lãnh đạo."
Chu Cương vừa mừng vừa sợ, có chút luống cuống nâng kính mắt, nói: "Ta... Ta có thể làm được không?"
"Sao lại không được!" Tôn Bác Vũ nghiêm mặt, nói: "Năng lực nghiệp vụ của ngươi tuyệt đối không có vấn đề, chính là ở trước mặt lãnh đạo luôn có chút sợ hãi rụt rè, cái này quả thật cần sửa. Đúng rồi, ta nghe nói, ngươi ở trước mặt đồng nghiệp khác không như vậy, còn là rất có năng lực phối hợp và tổ chức. Như thế nào vừa đến trước mặt ta, tựa như chuột thấy mèo, ta đáng sợ như vậy sao?"
Chu Cương thẹn thùng gãi đầu một cái, nói: "Ta luôn luôn sợ làm cho Tôn quản lý ngài thất vọng, cho nên..."
Tôn Bác Vũ nghiêm mặt nói: " Cương Tử, vô luận làm người làm việc, đầu tiên nhất định phải có tự tin. Nhiều năm như vậy, ngươi làm việc có sai lầm gì không? Nhiệm vụ lãnh đạo giao cho ngươi có nửa điểm bại lộ sao? Ngươi phải tin tưởng mình, ngươi làm được! Cái này không chỉ là cho chính ngươi lòng tin, càng là khách hàng cho ngươi, lãnh đạo cho ngươi, cho thuộc hạ sau này của ngươi lòng tin."
Chu Cương chấn động trong lòng, vô thức ngồi thẳng người, nghiêm túc gật đầu nói: "Tôn quản lý, tôi nhớ kỹ!"
Xoẹt!
Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến một tiếng xào rau bỏ vào nồi.
Theo tiếng vang này, một mùi thơm nồng đậm thuần hậu nhất thời từ trong phòng bếp bay ra.
Quán cơm không lớn, Tôn Bác Vũ đưa mũi ngửi, lập tức sắc mặt ngưng tụ, cả kinh nói: " Cương tử, quán cơm này có chút đồ a. Mùi thơm này... không tầm thường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận