Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 357. Rửa tay chậu vàng.

Chương 357. Rửa tay chậu vàng.
Lâm Khinh Ca một trận chiến phong thần, chắc chắn sẽ trở thành tân quý nóng bỏng nhất trong giới trù kỹ của Khung Đô. Sau này thực khách mộ danh mà đến, hào môn quyền quý, thậm chí tôn thất hoàng tộc, nhất định sẽ nối liền không dứt. Đến lúc đó, Lâm Khinh Ca còn muốn giống như bây giờ ngồi ở chỗ này cùng đám người Lục gia nói chuyện phiếm... Đoán chừng cho dù có vị Lục gia đại lão này bảo kê, chỉ sợ cũng là chuyện tương đối khó khăn.
Loại phát triển này hoàn toàn là hợp tình lý, nhưng trước khi có người nói toạc ra, mọi người lại không hề nghiêm túc nghĩ tới. Thật giống như phương pháp ăn sống của Nhan Cảnh Khôn thủ đoạn tàn nhẫn, vốn là một thường thức, nhưng trước khi bị Lâm Khinh Ca vạch trần, lại không có ai suy nghĩ tới phương diện kia.
Bây giờ bị Tôn Thức Vị nhắc tới, sắc mặt Lâm Khinh Ca lập tức ngưng trọng. Lần này hắn tham gia giải đấu Trù Thần chủ yếu là vì giải quyết ân oán giữa mình và Nhan Cảnh Khôn và Trầm Thiên Trì, cũng không hy vọng giống như Tôn Thức Vị nói, bởi vậy lại rước lấy phiền toái mới.
Trầm mặc thật lâu, Lâm Khinh Ca đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói với Thạch Vi Thiên: "Thạch hội trưởng, tại hạ có một chuyện muốn phiền ngài giúp một việc, không biết có tiện không?"
Thạch Vi Thiên hiện tại đang muốn hảo hảo kết giao với Lâm Khinh Ca một phen, thấy hắn có việc muốn nhờ, lập tức cười nói: "Ông chủ Lâm không cần khách khí, có gì cần cứ nói."
Lâm Khinh Ca nói: "Ta nghĩ phiền Thạch hội trưởng thông qua con đường liên minh nấu ăn phát hai bản thông cáo giúp ta, nói Lâm Khinh Ca ta quyết ý rửa tay chậu vàng, từ nay về sau rời khỏi kỹ thuật trù nghệ Thiên Khung."
"Cái gì?!" Thạch Vi Thiên trợn tròn mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Đám người Tôn Thức Vị cũng khiếp sợ không hiểu, ngạc nhiên nói: "Lâm... Lâm lão bản, ngươi vừa mới lên ngôi đầu bếp, mắt thấy tiền đồ đang ở trước mắt, làm sao lại nghĩ đến rửa tay chậu vàng rồi?"
Lâm Khinh Ca lắc đầu cười nói:"Tiền đồ tốt đẹp gì chứ, đó đều không phải là mong muốn của ta. Sở dĩ ta nghiên cứu kỹ năng nấu nướng, một là vì có một tay nghề sống yên phận, hai là vì ta rất thích ăn ngon, chỉ như vậy mà thôi. Nói cho cùng, con người sống sót vẫn là vui vẻ mới là quan trọng nhất. Nếu như nói bởi vì hôm nay ta có được một danh hiệu Trù Thần, ngày sau lại bị nó làm cho mệt mỏi, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Như vậy loại vinh dự này, ta không cần cũng được."
Mọi người nghe lời Lâm Khinh Ca nói, cả đám đều bối rối.
Chỉ vì không muốn cuộc sống bình thường bị ảnh hưởng, nên mới cam nguyện từ bỏ danh hiệu Trù Thần, từ bỏ tiền đồ không thể hạn lượng của tương lai?
Cảnh giới của ông chủ Lâm này... cũng không khỏi quá mức siêu nhiên rồi nhỉ?!
Người bên ngoài còn chưa làm gì, Lục gia lại gấp. Hắn phiền muộn chỉ vào Tôn Thức Vị, tức giận nói: "Lão Tôn đầu nhi ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì lại nói bậy bạ cái gì? Vốn chỉ là đến chỗ Lâm tiểu tử ăn chực cơ hội ít đi một chút, hiện tại nháo... Triệt để ăn không nổi rồi!"
Tôn Thức Vị vẻ mặt đau khổ không nói lời nào.
Hiện tại hắn cũng buồn bực, chỉ thuận miệng nói đùa với Lục gia, chuyện này sao lại phát triển thành bộ dáng này?
Lâm lão bản này chính là một vị thiên tài trù kỹ trăm năm khó gặp của Thiên Khung Thánh Quốc a, nhân vật như vậy bị mình nói đến rửa tay chậu vàng... Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này mình còn có thể lăn lộn trong giới trù kỹ sao?
Lâm Khinh Ca thấy mọi người bộ dáng thất kinh, vội vàng cười nói: "Mấy vị, ta chỉ sợ phiền toái, cho nên mới dùng biện pháp này ngăn chặn một chút hào môn quyền quý dây dưa, nhưng ta vẫn phải tiếp tục mở tiệm cơm này. Ừm, tuy nói sau khi rửa tay chậu vàng, ta sẽ không xuống bếp nấu ăn nữa, nhưng lão Bao với tư cách đại đệ tử khai sơn của ta, tay nghề đều là chân truyền của ta. Lúc nào mấy vị muốn giải thèm, thì cứ việc nói một tiếng, ta tin tưởng sẽ không để cho các ngươi thất vọng."
Mấy người vừa mới nếm qua món ăn do Bao Dạ làm, tự nhiên đối với lời nói của Lâm Khinh Ca không thể nghi ngờ. Chỉ có điều... Tay nghề của đồ đệ này cho dù tốt, chung quy cũng không khiến cho người ta an tâm bằng sư phụ ra tay. Tôn Thức Vị và Chu Tri Quái hai lão đầu tử còn muốn khuyên nhủ Lâm Khinh Ca, nhưng thấy thái độ của đối phương kiên định, cũng chỉ đành thở dài, tỏ vẻ tiếc hận.
Cũng may, Bao Dạ từ trong bếp đi ra, nói hai món ăn đều đã chuẩn bị xong. Lâm Khinh Ca mượn cơ hội này cáo lỗi với đám người Lục gia, nhanh như chớp chạy vào trong bếp trốn đi.
Lâm Khinh Ca chạy, Lục gia vẫn là bộ dạng căm giận bất bình, vừa vỗ bàn phàn nàn: "Tên Lâm tiểu tử này, không làm đầu bếp tốt, làm cái gì rửa tay gác kiếm? Bạo khiển thiên vật... Đây thuần túy là bạo khiển thiên vật a! Các ngươi nói xem, tiểu tử này có phải thắng trận đấu quá cao hứng, bỗng chốc khiến cho đầu óc vui đến choáng váng rồi không?"
Thạch Vi Thiên và Tôn Thức Vị, Chu Tri Quái ba người nhìn nhau cười khổ, lắc đầu nói: "Lục gia, ngài đừng trách ông chủ Lâm. Thật ra nếu ông ta quyết định như vậy, chúng ta cũng hiểu được đôi chút."
Lục gia ngẩn ra, sau đó chỉ vào Tôn Thức Vị và Chu Tri Quái hai người tức giận nói: "Hiểu cái rắm! Hai lão đầu tử các ngươi làm đầu bếp cả đời cũng không thấy các ngươi rửa tay gác kiếm."
Tôn Thức Vị buông tay, nói: "Ta thật ra muốn rửa tay chậu vàng sớm, nhưng không có điều kiện đó..."
Chu Tri Quái ở bên cạnh phụ họa nói: "Lục gia, Lâm lão bản người ta trù nghệ vô song, đồ đệ của thủ hạ cũng có năng lực một mình chống đỡ một mảnh thiên địa, đương nhiên có điều kiện lựa chọn rời khỏi giới trù nghệ, hưởng phúc thật tốt. Chúng ta hạng xoàng xĩnh này, cả đời toàn bộ dựa vào chút tài nghệ kiếm tiền nuôi gia đình, nào có tiêu sái bằng Lâm lão bản nhà người ta?"
Thạch Vi Thiên cũng nói: "Có thể phong thần ở một lĩnh vực, tuy rằng phong quang, nhưng ánh mắt ông chủ Lâm cao xa, sớm đã nhìn thấu phiền phức có thể xảy ra trong tương lai. Lục gia, ngài thân là dòng dõi hoàng thất, đương nhiên sẽ không cảm nhận được loại thống khổ thân bất do kỷ này. Vừa rồi ta chợt nghe ông chủ Lâm nói muốn rửa tay chậu vàng, cũng là lấy làm kinh hãi, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, có lẽ chuyện này thật sự không phải chuyện xấu. Ông chủ Lâm có thể làm được không phải người không thể làm, không cam lòng, không dám làm việc này, thật sự là cao nhân có địa vị mới có kiến thức."
Lục gia trầm mặc một lát, thở dài nói: "Các ngươi nói mặc dù có lý, nhưng suy nghĩ một chút, sau này không thể ăn đồ ăn Lâm tiểu tử làm nữa, trong lòng ta luôn cảm thấy trống vắng..."
Thạch Vi Thiên cười nhạt một tiếng, nói: "Lục gia, có lẽ ngài nên thay đổi suy nghĩ mà suy nghĩ một chút. Hiện tại trong hoàng thất Thiên Khung thánh quốc, chỉ có ngài nhấm nháp qua thức ăn do Lâm lão bản mới tay nấu. Đợi đến sau khi Lâm lão bản rửa tay chậu vàng, bữa ăn hôm nay liền là tuyệt vang. Như vậy cho dù là bệ hạ, ở điểm này cũng vĩnh viễn thua ngài một bậc rồi."
Lục gia nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười ha hả, nói: "Lão Thạch, lời này của ngươi thật có đạo lý. Tiểu Bạch mặc dù là hoàng đế Thiên Khung, nhưng cũng chưa từng ăn đồ ăn Lâm tiểu tử làm. Ha ha, hôm nào gặp hắn, nhất định phải lấy chuyện này chọc giận hắn. Để tiểu tử này ở trước mặt ta luôn làm ra bộ dạng lão thành thiếu niên, người không biết thấy còn tưởng rằng hắn là Lục thúc của ta!"
Thạch Vi Thiên vốn chỉ muốn an ủi Lục gia một chút, ai ngờ Lục gia gan to bằng trời, lại muốn lấy chuyện này đi chọc giận Thiên Khung bệ hạ hiện nay. Sắc mặt Thạch Vi Thiên tái xanh, thầm nghĩ: Lục gia ngươi muốn gây họa ta không quản được, nhưng ngàn vạn lần đừng liên lụy đến ta nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận