Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 500. Nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Chương 500. Nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Sau khi Tông Phục rời đi không lâu, tiếng la bên nhà gỗ Tông Từ quả nhiên ngừng lại. Mặc dù không rõ Tông Phục dùng biện pháp gì khiến Tông Từ không kêu to nữa, nhưng Tông Phủ rất hiểu huynh đệ tâm phúc này, biết hắn chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn quá đáng.
Về phần những thứ khác... Không quan trọng.
Sau đó chỉ cần chờ đồ ăn làm xong, bản thân sẽ làm chủ một phen, sau đó lại nhanh chóng tiễn đám người Lâm Khinh Ca rời khỏi Đông Mộc trại, vậy thì mọi chuyện sẽ xong xuôi.
Còn như ác ma gì, thánh dụ gì đó... Chỉ cần Đông Mộc trại đừng bị liên lụy vào, vậy thì liên quan gì đến mình?
Tông Phủ tính toán vô cùng tốt, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đồ ăn khoản đãi đám người Lâm Khinh Ca còn chưa làm xong, phiền phức lại tới.
Rèm cửa vừa vén lên, Tông Phục thần sắc hốt hoảng chạy vào, nói: "Tộc trưởng, bên ngoài trại... người tới!"
Tông Phủ sững sờ, hỏi: "Lại có người nào đến?"
Tông Phục đáp: "Nam Hải thôn, Tây Sơn trấn và Bắc Phong Lĩnh đều có người tới."
"Cái gì?!" Tông Phủ giờ mới hiểu được vì sao thần sắc Tông Phục lại bối rối như thế, ba trong số bốn thôn trại lớn trên đảo số năm mươi ba đột nhiên tề tụ Đông Mộc trại, loại chuyện này đổi lại là ai cũng không thể không hoảng hốt.
Tông Phủ cố trấn định tâm thần một chút, lại hỏi: "Dẫn đầu là ai? Có nói đến Đông Mộc trại là có chuyện gì hay không?"
Tông Phục nói: " Tộc trưởng của mấy thôn trại bọn họ đều tới, ta không dám để bọn họ đi vào, cho nên còn không biết mục đích của bọn họ là gì.
Tông Phủ trầm ngâm một lúc lâu, nhưng vẫn không thể đoán ra ý đồ của đối phương. Nhưng cứ như vậy ngăn tộc trưởng mấy thôn trại ở bên ngoài, cũng không phải là chuyện gì lớn. Tông Phủ cắn răng, nói: "Đi, theo ta cùng đi hoan nghênh tộc trưởng mấy thôn trại."
Địa bàn của Đông Mộc trại cũng không lớn lắm, Tông Phủ từ trong phòng gỗ của mình đi ra, liền trực tiếp trông thấy tình hình bên ngoài trại.
Bên ngoài rào chắn gỗ, ba nhóm người rõ ràng đứng đấy.
Tông Phủ liếc mắt nhìn qua, trong lòng không khỏi trầm xuống. Những người kia mỗi người cầm thương khiêng bổng, tổng số sợ không được có bốn năm trăm người, hiển nhiên là lai giả bất thiện.
Tộc trưởng ba thôn trại trước đó nhàn nhã, tự mình cưỡi mãnh thú thuần hóa, dường như không có chút cảm xúc không vui nào với việc Đông Mộc trại ngăn mình ở bên ngoài.
Càng là khuôn mặt tươi cười tương đối, liền càng là tiếu lý tàng đao!
Tông Phủ đối với mấy tộc trưởng này coi như là có hiểu biết nhất định, thấy thế trong lòng càng sợ hãi. Vội bước nhanh nghênh đón cửa trại, chắp tay cười nói: "Ai nha, thì ra là Tôn thôn trưởng, Lưu trưởng thôn cùng Khúc đại đương gia đến. Tông mỗ không tiếp đón từ xa, mong được tha thứ."
Thôn trưởng Nam Hải thôn Tôn Tam Thắng cười gượng hai tiếng, nói: "Đâu có, đâu có, mấy người chúng ta tùy tiện đi vào Đông Mộc trại, còn hi vọng tông trại chủ đừng có không hoan nghênh mới đúng."
"Ách... Làm sao có thể chứ?" Tông Phủ lau mồ hôi lạnh trên thái dương, vội nói: "Mời ba vị bên trong trại, sai người đi chuẩn bị rượu thịt..."
"Không vội đi vào." Đại đương gia Khúc Hồ Tử của Bắc Phong Lĩnh lạnh lùng khoát tay nói: "Tông trại chủ, có chuyện chúng ta hỏi rõ ràng trước, nói sau cũng không muộn."
Tông Phủ cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm trò gì, đành phải thuận theo nói: "Khúc đại đương gia không biết có lời gì muốn hỏi, nhưng giảng không sao."
Khúc Hồ Tử chỉ tay, quát hỏi: "Đông Mộc trại các ngươi, có phải có người tới không?!"
Tông Phủ bị hỏi có chút phát mộng, chần chờ nói: " Người... Người nào?"
Trấn trưởng Tây Sơn Trấn Lưu Nhất Tú cười hắc hắc nói: "Lão Khúc, ngươi nói không rõ ràng, còn bảo tông trại chủ làm sao đáp lại ngươi?" Hắn lại quay sang Tông Phủ, nói: "Tông trại chủ, xin hỏi Đông Mộc trại các ngươi có phải có mấy người hải ngoại tới không?"
"Cái này..." Tông Phủ làm sao cũng không ngờ tới đối phương lại hỏi cái này. Đám người Lâm Khinh Ca trước sau khi tới Đông Mộc trại cũng không lâu lắm, phân bố ở các thôn trại trên đảo số 35 tại sao lại tụ tập nhân thủ tìm tới đây?
Đối phương tựa hồ cũng không có ý định cho Tông Phủ cơ hội suy nghĩ gì, Lưu Nhất Tú vừa hỏi xong, Khúc Đại Hồ Tử liền tiếp lời quát: "Tông Phủ, sứ đồ Thần Tích đại lục có thánh dụ, phàm là người hải ngoại tới, đều là ác ma, tất phải giết!"
Khúc đại hồ tử tiếng nói vang dội, tiếng quát này chấn động núi rừng, làm chim thú cả kinh bay tán loạn, tiếng vọng trong cốc.
Nhưng so với điều này, càng khiến Tông Phủ khiếp sợ hơn là, lời Khúc Đại Hồ vừa nói, lại giống hệt với lời Tông Từ nói trước đó.
"Sứ đồ Thần Tích đại lục có thánh dụ, phàm là người hải ngoại tới, đều là ác ma, phải giết!"
Chẳng lẽ thánh dụ này là thật?
Kỳ thật, trưởng lão của tứ đại thôn trại trên đảo số 55 quả thật có chức trách lắng nghe và truyền đạt thánh dụ của sứ đồ Thần Tích đại lục. Chỉ có điều vài chục năm qua, cũng không thấy Tông Từ trưởng lão nhắc tới thánh dụ gì, hơn nữa tuổi của hắn thật sự là quá già, thế cho nên lúc đó phản ứng đầu tiên của Tông Phủ chính là đối phương hồ đồ.
Nhưng hiện tại người của ba thôn trại khác đột nhiên tìm tới cửa, hơn nữa chuẩn xác không sai nói ra "Thánh dụ" đồng dạng. Lần này, Tông Phủ đã không thể không thận trọng cân nhắc.
Trên đảo số năm mươi ba, giữa các thôn trại cũng không có liên lạc gì. Tông Phủ cũng tin tưởng Tông Từ trưởng lão tuyệt đối không có khả năng cấu kết với thôn Nam Hải, trấn Tây Sơn và Bắc Phong Lĩnh.
Đáp án duy nhất chỉ có thể là thánh dụ là thật, mấy người hải ngoại Lâm Khinh Ca đều là ác ma!
Nghĩ đến điểm này, Tông Phủ nhịn không được lại cảm thấy nhức đầu. Thầm nghĩ: mấy tên ác ma này đi đâu mà không tốt, vì sao lại cứ chạy đến Đông Mộc trại chúng ta...
Hắn quay đầu nhìn Tông Phục một cái. Tông Phục khẽ gật đầu, ý bảo nếu đã có người tìm tới cửa, vậy chẳng bằng giao ác ma cho người của ba thôn trại, để bọn họ xử trí là được.
Suy nghĩ của Tông Phủ không khác lắm với Tông Phục, chỉ cần không nguy hiểm đến Đông Mộc trại, hắn đương nhiên cũng sẽ không để ý đến tính mạng của mấy người xa lạ.
Chỉ là hắn vừa định mở miệng nói chuyện, lại nghe Khúc Đại Hồ Tử đột nhiên quát to: "Đông Mộc trại ngỗ nghịch thánh dụ, ẩn giấu ác ma, ý đồ bất chính, cùng giết chết!"
"Cái gì?!!" Tông Phủ nghe vậy giống như bị giội nước lạnh, lập tức toàn thân đều lạnh. Y vội hét lên: "Chờ... chờ một chút! Đông Mộc trại tuyệt đối không có ẩn giấu ác ma, đây... Đây nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
Tôn Tam Thắng cưỡi trên lưng một con gấu lớn màu nâu, lạnh lùng nhìn Tông Phủ, cười gằn nói: "Hiểu lầm? Làm sao có thể có hiểu lầm gì! Hiện tại ác ma đang ở trong Đông Mộc trại, không phải các ngươi ẩn nấp, thì là cái gì? Tông Phủ, hôm nay trừ phi ngươi lệnh cho toàn bộ người trong trại bó tay đầu hàng, tùy ý chúng ta xử trí. Nếu không, chúng ta phụng thánh dụ sứ đồ Thần Tích đại lục, liền muốn tru sát ác ma, cũng thuận tay giết trại của ngỗ nghịch thánh dụ các ngươi."
"Các ngươi..." Tông Phủ lúc này sao còn có thể không nghĩ ra, cái gọi là tru sát ác ma của đám người Tôn Tam Thắng đều là lấy cớ, bọn họ rõ ràng chính là chạy tới Đông Mộc trại.
Nhiều năm qua, bốn thôn trại trên đảo số năm mươi ba mỗi nơi một phương, coi như bình an vô sự. Nhưng theo sự phát triển của mỗi người, không tránh khỏi sinh ra chênh lệch mạnh yếu này, mà thôn trại cường thịnh, cũng không tránh được sinh ra mơ ước đối với thôn trại đang ở thế yếu.
Đông Mộc trại nằm trong rừng rậm, vẫn là một nhà phát triển chậm nhất trong bốn thôn trại lớn. Chỉ có điều, tuy ba nhà khác ngấp nghé cánh rừng Đông Mộc trại này, nhưng cũng không có dũng khí tới liều mạng với người của Đông Mộc trại.
Vừa vặn lần này có cơ hội, trưởng lão ba thôn trại gần như đồng thời nhận được thánh dụ, nói có ác ma hải ngoại xuất hiện ở Đông Mộc trại. Ba nhà này gần như ăn nhịp với nhau, công khai tru sát ác ma, kì thực ý muốn dẹp yên Đông Mộc trại, sau đó chia cắt tài nguyên của mảnh rừng này.
Ý đồ rất rõ ràng, ba thôn trại căn bản cũng không có ý định che giấu. Mắt nhìn đám người Tôn Tam Thắng ra lệnh một tiếng, mấy trăm hán tử tinh tráng của ba thôn trại chen chúc đánh giết tới, sắc mặt Tông Phủ kịch biến, quát gấp: "Các huynh đệ Đông Mộc trại... Thao gia hỏa, nghênh địch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận