Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 452. Đại chiến hết sức căng thẳng!

Chương 452. Đại chiến hết sức căng thẳng!
Đao cương!
Hơn nữa còn là đao cương cảnh giới tinh thuần hơn mình rất nhiều!
Điều này sao có thể?
Lão Cửu hoàn toàn không thể tin tưởng vào hai mắt của mình.
Trong đám bọn họ, đao pháp mạnh nhất tự nhiên là lão tam Điền Lộ. Nhưng cho dù là đao cương Điền Lộ cũng chỉ miễn cưỡng bao trùm hơn phân nửa thân đao mà thôi.
Nhưng cảnh sát nhỏ trước mắt... Trong tình huống bị thương nặng như vậy, đao cương mà hắn thi triển ra vẫn có dấu hiệu rời đao.
Cái này... Cái này sao có thể chứ?!
Lão Cửu đương nhiên không nghĩ ra, nếu bàn về tiêu chuẩn võ đấu khí, Hiên Viên Đao chỉ vừa mới tấn thăng đến cảnh giới Võ Giả tứ giai, trong đám người Hổ Bí doanh nhiều nhất chỉ có thể xếp hạng trung lưu. Nếu bàn về đao pháp, Hiên Viên Đao vững vàng vượt qua lão Tam và lão Cửu một bậc.
Đao ý thì cảnh giới Hiên Viên đao hơn xa lão tam và lão cửu.
Nếu như nói Lâm Khinh Ca có thể khống chế khí đạt tới tiêu chuẩn cửu giai, thì Hiên Viên đao đối với đao ý cảm ngộ ít nhất cũng đã đến cấp độ thất giai trở lên.
Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể lấy yếu địch mạnh, vượt cấp chiến thắng lão tam Điền Lộ.
Đao pháp dễ luyện, đao ý khó ngộ.
Bằng lão tam, ngộ tính đối với đao pháp của lão cửu chỉ sợ sống lâu mấy chục năm, thúc ngựa cũng không đuổi kịp Hiên Viên đao.
Có đôi khi ngươi không phục không được, thiên phú chính là không nói lý như vậy.
Cho nên, cho dù Hiên Viên thân đao bị trọng thương, đao cương mà hắn phát ra cũng vẫn như cũ làm lão Cửu khó có thể chống đỡ.
Cho nên, khi lão Cửu rốt cục phát hiện điểm này, hết thảy đều đã muộn.
Cho nên... Lão Cửu chết.
Chém chết lão Cửu, Hiên Viên Đao cũng không dễ dàng.
Hắn vốn đang bị trọng thương, lại phải chú ý không thể tác động lỗ hổng trên đầu vai bên phải, cho nên mỗi lần vung đao, thật sự đều là đang dùng toàn lực.
Mười một đao!
Mười một đao, chặt đứt đao trong tay lão Cửu, đồng thời cũng chặt đứt cổ trên vai lão Cửu.
Máu tươi phun ra ngoài, nhưng Hiên Viên đao thậm chí không còn sức lực để trốn tránh.
Hắn miễn cưỡng còn có thể đứng, nhưng bởi vì thoát lực cực độ, tay cầm đao rất nhỏ mà dồn dập run rẩy. Thân đao đầy máu tươi theo tay hắn cùng rung động, hình như còn đắm chìm trong hưng phấn chiến đấu, lại tựa hồ như vẫn say mê trong khoái cảm khát máu.
Cách nơi này gần nhất, chính là lão Lục và lão Thất đứng trước mặt Lâm Khinh Ca.
Hai người kia cũng bị sợ choáng váng, thế cho nên Lâm Khinh Ca đã thu liễm sát khí, nhưng thân thể của bọn họ vẫn cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.
Mà lão đại ở xa hơn một chút, bị khí cơ của Hạ Tiểu Nguyệt tập trung, hơi có chút cảm giác ốc còn không mang nổi mình ốc. Tuy rằng cũng khiếp sợ lão Cửu dễ dàng bị người chém chết như thế, nhưng thật sự là không có tinh lực dư thừa đi để ý tới chuyện của người khác.
Về phần lão nhị xung phong nhận việc ở lại đối chiến với Thiết Hàm Hàm...
Ừm, hắn thậm chí còn không phát hiện lão Cửu bị người chém chết, đang cùng Thiết Hàm Hàm hai người hăng hái bừng bừng liều mạng.
Lâm Khinh Ca không trực tiếp động thủ với lão Lục và lão Thất, kỳ thực vẫn muốn để hai người này lại cho Hiên Viên Đao. Vì y nhận ra, Hiên Viên Đao tu luyện đao pháp sát phạt tàn nhẫn, chỉ có thông qua thực chiến mới có thể tiến bộ nhanh nhất.
Hiên Viên Đao bị thương trước, giờ e rằng không còn sức tiếp tục ma luyện đao pháp. Lâm Khinh Ca lắc đầu tiếc nuối, nói với lão lục lão thất: "Vốn định để các ngươi đi luận bàn với bằng hữu của ta nhưng bằng hữu của ta mệt mỏi, vậy để ta tiếp nhị vị."
Lão Lục và lão Thất vốn còn đang chìm đắm trong khiếp sợ khi bị Hiên Viên đao chém chết, vừa nghe thấy những lời này của Lâm Khinh Ca, hai người lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Người trẻ tuổi trước mặt này thực lực cường hãn bao nhiêu, không cần động thủ bọn họ cũng đã biết.
Nếu như nói Hiên Viên đao khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, vậy Lâm Khinh Ca cho bọn họ cảm giác cũng chỉ có tuyệt vọng.
Thậm chí khi nghe Lâm Khinh Ca nói muốn đích thân động thủ, lão Lục và lão Thất liền cảm thấy mình đã là người chết.
Chênh lệch thực lực chưa chắc đã cách xa như vậy. Chỉ là hai người kia đã bị dọa vỡ mật, thế cho nên chưa chiến đã bại trước.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Khinh Ca khinh thường Điền Túy Vũ, cảm thấy bọn họ kém xa Võ Dũng doanh.
Tuy vũ khí trang bị hoàn mỹ, nhưng chỉ có bề ngoài, lại không có quân hồn, không xứng gọi là quân nhân.
Hổ Bí doanh, cho dù đều là do cao thủ cảnh giới Võ Giả tạo thành, nào biết cũng có mặt hàng không chịu nổi như thế.
Lâm Khinh Ca thật sự cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giao phong với loại đối thủ này, cho dù là thắng, nhưng cũng không có chút cảm giác thành tựu nào đáng nói.
So sánh ra, hắn cảm thấy Hổ Bí Giáo Úy bên cạnh Điền Tiểu Phi kia, tuy thực lực không bằng hai người trước mắt, nhưng lại có khí khái quân nhân.
Đang muốn tiện tay giải quyết hai tên nhát gan lão lục lão thất này, Lâm Khinh Ca đột nhiên cảm ứng được, ánh mắt vô thức nhìn về phía không trung phía xa...
Lúc này trời đã gần hoàng hôn, tà dương tà tà chiếu đỏ chân trời.
Nhưng ngay trong tàn dương, có mấy điểm quang mang lóe sáng, đồng thời đang cấp tốc tiếp cận bên này.
Đạn pháo?!
Lâm Khinh Ca không quá quen thuộc với vũ khí nóng trên bầu trời, nhất là trong tay Điền Túy Vũ rất có thể còn nắm giữ lượng lớn vũ khí linh thạch, điều này càng làm Lâm Khinh Ca không thể không cẩn thận gấp trăm lần.
Điểm sáng trên không trung càng ngày càng gần, rốt cục có thể thấy rõ, quả nhiên là đạn pháo, hơn nữa chừng mấy chục viên.
Thấy không phải là vũ khí linh thạch, Lâm Khinh Ca đã hạ xuống một nửa. Nhưng nhiều đạn pháo như vậy cùng oanh tới, cũng là một chuyện phiền toái lớn. Lâm Khinh Ca không dám chậm trễ, hai tay giơ lên, trong nháy mắt đem hơn phân nửa nham thạch chứa trong kho hàng ném ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, vô số nham thạch cực lớn lấy Lâm Khinh Ca làm trung tâm, bày thành hình quạt bay ra, trong nháy mắt lấp đầy tầm mắt của tất cả mọi người.
Ngay sau đó, tiếng ầm ầm bên tai không dứt.
Đạn pháo đánh trúng nham thạch bay tới trước mặt, nhao nhao nổ tung trên không trung. Bột đá vụn rào rào rơi xuống, che phủ tất cả mọi vật trên mặt đất một tầng bụi đất thật dày, phảng phất là bão cát quá cảnh, vô cùng chật vật.
Chỉ có Lâm Khinh Ca sớm có phòng bị. Sau khi hắn ném nham thạch ra, nhanh chóng phóng ra toàn bộ thiết kim mà mình có thể khống chế, tạo thành một cái ô mỏng trên đầu mình và Hiên Viên đao, Thôi Anh. Đợi sau khi bụi bặm lắng xuống, Lâm Khinh Ca thu lại thiết kim, dùng Vũ Đấu khí thổi bay bụi đất trong vòng mấy thước quanh người.
Tuy rằng không đến mức không nhiễm trần thế, nhưng so với những người xung quanh... mấy người Lâm Khinh Ca thật sự là sạch sẽ đến không tưởng nổi.
Ngay cả Khương Triệu đứng ở cửa tiểu điếm cũng bị không ít tro bụi phủ lên người. So với những người đứng trên đường cái kia mà nói thì coi như là tốt, nhưng so với đám người Lâm Khinh Ca vẫn có vẻ hơi chật vật.
Nhưng những thứ này đều đã không quan trọng, bởi vì lúc này tất cả mọi người sẽ không có dư lực đi chú ý trên người mình có bao nhiêu tro bụi.
Tiếng máy móc đinh tai nhức óc không ngừng vang lên từ bốn phương tám hướng, mấy chục chiếc chiến xa và cơ giáp vũ trang từ các đầu phố khác nhau kẹp tới, vây kín nơi này chật như nêm cối.
Đám người ghé vào cửa sổ nhà mình xem náo nhiệt, lúc này rốt cuộc đều rụt đầu về.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu...
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận