Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 415. Hiện thực.

Chương 415. Hiện thực.
"Bước tiếp theo, ngươi định làm gì?" Lâm Khinh Ca đuổi theo Hiên Viên Đao, hỏi.
Hiên Viên Đao sải bước, không chút trì trệ nói: "Nếu người hành hung là thủ hạ của Tiết Hổ, đương nhiên ta phải đi hỏi Tiết Hổ, rốt cuộc là ai sai sử hắn làm chuyện này."
Lâm Khinh Ca nhíu mày, nói: "Cứ trực tiếp đi hỏi như vậy, ngươi không sợ đả thảo kinh xà sao?"
Hiên Viên Đao hừ lạnh nói: "Người dám can đảm làm ra chuyện điên rồ như vậy, ngươi cảm thấy sẽ bị kinh hãi sao?"
Lâm Khinh Ca ngẩn ra, lập tức cười khổ nói: "Ngươi nói cũng có lý. Bỏ đi, loại chuyện tra án này ta là người ngoài nghề, ngươi quyết định đi."
Lúc này Hiên Viên Đao chợt dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Khinh Ca, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Lâm Khinh Ca đương nhiên đáp:"Đương nhiên là đi cùng với huynh tìm Tiết Hổ, ách... xem náo nhiệt."
Hiên Viên Đao bất đắc dĩ lắc đầu, khuyên nhủ: "Náo nhiệt này không dễ coi chút nào. Tiết Hổ làm người hỉ nộ vô thường, hành xử lại cực kỳ tàn nhẫn, ngươi đi theo gặp hắn ta cũng không thể đảm bảo an toàn cho ngươi."
Lâm Khinh Ca cười nói: "Ta chỉ xem thử, không nói lời nào thì hắn có thể làm gì ta? Hơn nữa, cho dù Tiết Hổ muốn làm gì ta thì cũng phải bắt được ta mới được, ta chạy rất nhanh."
Hiên Viên đao không nói gì.
Trước kia Hiên Viên Đao vẫn hoài nghi Lâm Khinh Ca chính là cao thủ tuyệt đỉnh thần bí kia, nhưng sau đó bởi vì phát hiện những người thần bí kia giám thị tiệm cơm Đăng Cao, cho nên hắn một lần bỏ đi hoài nghi đối với Lâm Khinh Ca. Nhưng không biết vì sao, Hiên Viên Đao mỗi lần đối mặt Lâm Khinh Ca, đều vẫn cảm thấy hắn thần bí khó lường, tuyệt đối không phải người tầm thường.
Bây giờ Lâm Khinh Ca khăng khăng muốn đi theo mình đi tìm lão đại hắc đạo Tiết Hổ của Khung Đô, hơn nữa biểu hiện còn bình tĩnh tự nhiên như thế, khiến cho hoài nghi của Hiên Viên Đao đối với hắn lại nổi lên trong lòng.
Nhưng mà, chuyện không có chứng cứ, Hiên Viên Đao sẽ không đi xoắn xuýt, càng sẽ không nói thêm cái gì. Lâm Khinh Ca rốt cuộc có gì cổ quái, chậm rãi quan sát là được.
Vì vậy Hiên Viên Đao cũng không khuyên nhủ Lâm Khinh Ca nữa, hắn thích đi theo thì cứ đi theo, dù sao mình chỉ đi hỏi thăm theo thông lệ, chắc hẳn Tiết Hổ ở trước mặt nhân viên cảnh sát cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá mức.
Cũng giống như rất nhiều người trong hắc đạo, Tiết Hổ mặt ngoài cũng là một người làm ăn.
Chẳng qua Phì Miêu mở một công ty bảo an, Lý Đại Cẩu Tử mở một võ đạo quán, mà Tiết Hổ buôn bán rất nhiều, gã mở một tiệm cơm ở phố Tam Hương.
Nói đến quán cơm tửu lâu ở phố Tam Hương, đương nhiên nổi danh nhất phải kể đến những cửa hàng danh tiếng lâu đời như lầu Tam Hương, lầu Vọng Nguyệt và Trích Tinh. Nhưng nếu bàn về cấp bậc xa hoa, thì người trâu bò nhất trên toàn bộ phố Tam Hương, tất nhiên chính là sơn trang Hổ Khiếu mà Tiết Hổ mở.
Không nói những cái khác, chỉ nhìn tấm biển lớn làm bằng vàng ròng ở cửa Hổ Khiếu sơn trang, toàn bộ Khung Đô chỉ sợ cũng không tìm ra được nhà thứ hai.
Đương nhiên, Tiết Hổ là ai, hầu như không ai không biết. Đại sư nấu nướng chân chính cũng sẽ không tự tìm phiền toái đến Hổ Khiếu sơn trang của hắn làm việc. Cho nên, Hổ Khiếu sơn trang xa hoa thật xa hoa, nhưng nói đến trình độ thức ăn thì kém một chút.
Bản thân Tiết Hổ cũng hiểu rõ điều này, chỉ là gã cũng không quan tâm lắm. Dù sao gã cũng là lão đại hắc đạo Khung Đô, gã muốn phô trương như vậy. Mặt khác... cần phải có một nơi tiêu tiền như nước, giúp gã rửa tiền đen mà thôi.
Còn quán ăn của hắn có khách hàng hay không... Không có người ngoài vào xem, vậy không phải là còn có huynh đệ nhà mình sao.
Khi Lâm Khinh Ca và Hiên Viên Đao đi tới trước cửa Hổ Khiếu sơn trang, Tiết Hổ đang dẫn theo một đám huynh đệ, ăn uống thỏa thích ở bên trong.
"Mèo béo không phải nói, cái quần da kia là Hồng Hoa Côn của Tiết Hổ sao?" Lâm Khinh Ca lắc đầu liên tục, than thở: "Hồng Hoa Côn vừa mới chết, lão đại như hắn lại còn có tâm trạng uống rượu ăn thịt ở chỗ này... Chậc chậc chậc, nhân tình thật sự là nhạt nha."
Hiên Viên Đao hừ lạnh nói: "Đám người trong giang hồ này còn nói là giữ chữ tín. Nhưng khi bọn họ làm việc, chưa từng có chữ tín nào thật sự? Tất cả đều là lợi ích mà thôi."
Lâm Khinh Ca vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Đao, cười nói: "Đây là xã hội tàn khốc. Tiểu Đao, có nguyên tắc, có lý tưởng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng phải học cách nhận rõ hiện thực, thích ứng với hiện thực mới được."
Trước kia Lâm Khinh Ca vẫn gọi Hiên Viên Đao là cảnh sát Hiên Viên, lúc này đột nhiên đổi gọi hắn là Tiểu Đao, cũng làm Hiên Viên Đao ngẩn người. Đối với lời Lâm Khinh Ca vừa nói, nhất thời không kịp phản ứng.
Thẳng đến lúc này, mới có một người phục vụ thong thả đi tới, uể oải hỏi: "Hai vị, dùng cơm không?"
Hiên Viên Đao nhìn thoáng qua Tiết Hổ đang uống chén rượu với thủ hạ, cố ý ho khan một tiếng thật mạnh, sau đó lớn tiếng nói: "Chúng ta không ăn cơm, là tới tìm Tiết Hổ điều tra một số chuyện."
Lời còn chưa dứt, toàn bộ tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Mấy tên lưu manh ngồi bên ngoài thuận tay cầm bình rượu trên bàn lên mắng: "Mẹ nó! Thằng nhãi con từ đâu tới mà cũng dám nói tìm Hổ gia chúng ta điều tra chuyện?!"
Kết quả mấy người kia quay đầu lại, trông thấy Hiên Viên đao mặc trang phục cảnh sát, không khỏi vì thế mà sững sờ. Nhưng bọn họ vẫn kiêu ngạo như trước, chỉ là đem bình rượu trong tay đặt lại trên bàn, hỏi: "Các ngươi là ai sở cảnh sát? Đến tìm Hổ gia chúng ta làm gì?"
Hiên Viên Đao lướt qua người phục vụ kia, bước nhanh về phía bàn ăn của Tiết Hổ, cất cao giọng nói: "Ta là Hiên Viên Đao, sở cảnh sát của Đông Tam Lộ, về án giết người hai chết một bị thương trên Xuân Phong Lộ hôm nay, có vài vấn đề muốn điều tra Tiết Hổ tiên sinh một chút..."
Hắn còn chưa tới gần, một đám lưu manh trên bàn đã chen chúc đứng lên, gắt gao ngăn cản Hiên Viên đao tới gần Tiết Hổ.
Tiết Hổ đương nhiên là ngồi yên không nhúc nhích, tay cầm chén rượu, nói rất đĩnh đạc: " Tiểu cảnh sát ba đường phía Đông chạy đến phố Tam Hương tra án gì đó? Có hiểu quy củ không?"
Hiên Viên Đao tiếp tục lớn tiếng nói: " Có một người ngoại hiệu gọi là quần da, là thủ hạ của ngươi phải không? Hắn là chủ phạm vụ án giết người trên đường Xuân Phong, chuyện này không tìm ngươi, còn có thể tìm ai?"
"Nói nhảm!" Tiết Hổ đặt chén rượu lên bàn, quát: "Thủ hạ của lão tử nhiều, nếu con chó con mèo nào phạm tội đều tới tìm ta hỏi, ngày hôm nay ta không cần làm chính sự nữa."
Hiên Viên Đao bị một đám lưu manh bao vây, vội la lên: "Tiết Hổ, điều tra vụ án cảnh sát, hy vọng ngươi có thể phối hợp tốt..."
Kết quả Tiết Hổ cười lạnh nói: "Vấn đề? Một tiểu cảnh sát như ngươi còn chưa xứng hỏi đến vụ án của lão tử. Thính trưởng đường Đông Tam là... là Tạ Hữu Vận à? Có chuyện gì thì để hắn tự mình tới tìm ta."
Hiên Viên Đao không khỏi chán nản. Hắn rất ít cơ hội tiếp xúc đến vụ án có tính chất nghiêm trọng, càng chưa từng tiếp xúc qua loại đại lão hắc đạo này, cho nên càng không thể lý giải, những đại lão hắc đạo này làm sao lại phách lối đến như vậy?
Chẳng lẽ đây chính là sự thật mà Lâm Khinh Ca nói tới?
Hiên Viên Đao nắm chặt hai tay, phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
Nếu như đây là diện mục thật sự, hắn chỉ hận không thể một quyền đánh nát bấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận