Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 485. Giấc mơ.

Chương 485. Giấc mơ.
Ngay khi Nguyên linh Huyền Vũ Thú cho rằng Lâm Khinh Ca cứ như vậy một đường cắn nuốt, trực tiếp thăng cấp lên Đấu Giả cảnh, Lâm Khinh Ca lại đột nhiên ngừng lại.
"Ồ? Tiểu tử ngươi sao dừng lại?" Nguyên linh Huyền Vũ Thú cảm thấy ngoài ý muốn, nhịn không được mở miệng hỏi.
Lâm Khinh Ca hít một hơi thật sâu, nói: "Cảnh giới tăng lên quá nhanh, ta cảm giác giống như sắp không khống chế nổi..."
Nguyên linh Huyền Vũ thú cũng là đại hành gia, cho nên vừa nghe liền bừng tỉnh hiểu ra. Lâm Khinh Ca tuy rằng cũng không có bình cảnh tăng lên cảnh giới, nhưng dù sao hắn cũng chưa chân chính đạt tới cảnh giới cao, tu vi đột nhiên tăng lên mấy giai, đã khiến căn cơ võ đạo của hắn còn chưa hoàn toàn vững chắc khó có thể thừa nhận.
"Đáng tiếc, nếu như ta có thể cắn nuốt hết linh mạch này thì thật không biết sẽ tấn thăng đến cảnh giới gì nữa." Lâm Khinh Ca chậc chậc nói.
Ngoài miệng hắn tuy nói như vậy nhưng trong lòng cũng đã tương đối thỏa mãn. Dù sao nếu tiếp tục kiên trì, nói không chừng sẽ rơi vào kết cục "tẩu hỏa nhập ma".
Đạo của trời, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, là cố ý hư thắng thực, không đủ thắng có thừa.
Từ nhỏ Lâm Khinh Ca đã thích xem tiểu thuyết võ hiệp, đạo lý này hắn vẫn hiểu được.
"Đi thôi, thu hoạch lần này đã xem như là tương đối khá, cũng đừng để cho bọn Tiểu Nguyệt lại nóng lòng đợi thêm đi."
Bởi vì sự nhúng tay ngoài ý muốn của món ăn, pháp trận này đã được giải trừ vượt quá dự đoán của Nguyên linh Huyền Vũ thú trước đó, tính cả việc bọn họ khai quật linh mạch, thu thập linh thạch, tổng cộng cũng chỉ tốn không đến năm sáu canh giờ, còn hơn phân nửa thời gian ước định với đám người Hạ Tiểu Nguyệt lúc trước. Tuy nhiên hiện tại kho hàng của món ăn hình vẽ đã không còn không gian dư, Lâm Khinh Ca cũng không thích hợp tiếp tục tăng cảnh giới lên nữa, cho nên lúc này rời đi, cũng coi như là cử chỉ sáng suốt.
Trước khi đi, Lâm Khinh Ca nhìn cái hố to trên mặt đất, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Cái hố này không điền nữa, tương lai nếu người hữu duyên nào tiến vào động phủ này của ngươi, linh mạch này coi như là lễ gặp mặt của hắn, thế nào?"
Lập tức sẽ rời khỏi Thiên Tinh đại lục, nguyên linh Huyền Vũ Thú tự nhiên cũng không quá quan tâm linh mạch này, thế là cười gật đầu nói: "Rất tốt!"
Hai người lái xe trở về, hội hợp cùng đám người Hạ Tiểu Nguyệt. Bọn họ không cố ý đi nhắc chuyện linh mạch, mà những người khác cũng không có hỏi thăm, thậm chí ngay cả Cơ Tinh Tuyết cũng giống như hoàn toàn không quan tâm Lâm Khinh Ca cùng Nguyên linh Huyền Vũ thú này đã làm những gì, cũng không có hỏi gì.
Đến đây thì tám phòng ngự pháp trận Huyền Vũ Niên bố trí trong động phủ đã bị giải trừ. Ngoài ra còn có không gian pháp trận ẩn tàng huyền vũ động phủ, chỉ là pháp trận không gây ra dao động tổn thương con người nên bị giữ lại. Huyền Vũ thú nguyên linh tuy sắp rời khỏi Thiên Tinh đại lục nhưng gã không muốn ai đến động phủ của gã đi dạo.
Từ nay về sau, dấu vết của thượng cổ chư thần cơ hồ đã bị xóa sạch sẽ trên Thiên Tinh đại lục.
Minh Xà ở sông băng phía bắc đã bị luyện hóa hoàn toàn, không còn âm khí quanh quẩn, dự tính không đến mấy năm nữa, sông băng sẽ dần dần tan chảy, phương bắc sẽ trở thành một mảnh đất màu mỡ.
Chiến trường Chư Thần vốn là nơi lưu lại nhiều dấu vết nhất của thượng cổ nhất, hiện tại pháp trận do Huyền Vũ bố trí đã bị giải trừ, nguyên linh Huyền Vũ thú lại sắp ra biển viễn hành, khối cương thổ ở giữa Tinh Nguyệt và Thiên Khung này, không hề nghi ngờ sẽ bị hai nước nhanh chóng chiếm cứ và khai phá. Có lẽ tốc độ nơi này bị triệt để gỡ đi dấu vết thượng cổ, so với sông băng phương bắc còn nhanh hơn.
Thượng cổ di tồn cuối cùng của Thiên Tinh đại lục hiện giờ, đại khái sẽ tính là thủ lĩnh Cốt Bì Trùng U Minh trên sa mạc phương tây. Trong cơ thể nó bảo tồn một tia tàn hồn Minh Xà, đây đã là dấu vết cuối cùng của chư thần thượng cổ trên Thiên Tinh đại lục. Nhưng nó lại ký kết khế ước với Lâm Khinh Ca, tương lai nói không chừng một ngày nào đó, nó sẽ bị Lâm Khinh Ca triệu hoán đi, đến lúc đó Thiên Tinh đại lục này sẽ thật sự là thần tích hoàn toàn không có, triệt để trở thành thiên hạ của nhân loại.
Đương nhiên, loại chuyện này ngay cả nguyên linh Huyền Vũ Thú hiện tại cũng không để ý, đám người Lâm Khinh Ca tự nhiên càng không quan trọng. Trên đường trở về, Lâm Khinh Ca vẫn đem chuyện thu hoạch lượng lớn linh thạch trong động phủ nói đơn giản với mọi người, vì vậy mọi người trong lòng tràn đầy sung sướng, một đường hát vang trở về Khung Đô.
Cơ Nguyệt Băng vạn lần không nghĩ tới đoàn người Lâm Khinh Ca lại trở về nhanh như vậy. Bởi vì trước đó Cơ Tinh Tuyết chỉ nói cho nàng biết nguyên linh Huyền Vũ thú rất hiểu biết về chiến trường Chư Thần, cũng không nói ra thân phận chân thật của nguyên linh Huyền Vũ thú, cho nên Cơ Nguyệt Băng cũng chỉ ôm thái độ thử xem, mời nguyên linh Huyền Vũ thú ra tay một lần như vậy.
Theo suy nghĩ của nàng, chuyến đi này của đám người Lâm Khinh Ca sợ là phải mất ba năm hai năm ở trong chiến trường Chư Thần mới có thể giải quyết được năm sáu vấn đề.
Không sai, Cơ Nguyệt Băng căn bản không hy vọng xa vời vấn đề của chiến trường Chư Thần có thể được giải quyết triệt để. Nàng chỉ nghĩ đến cường độ "Phóng xạ" có hại đối với cơ thể người ở nơi đó có thể suy yếu một chút, có thể để cho hai nước lợi dụng một mảnh đất rộng lớn kia, cho dù chỉ là lấy ra để tiến hành thí nghiệm khoa học kỹ thuật hoặc diễn tập quân sự vân vân cũng tốt rồi.
Ai biết đoàn người Lâm Khinh Ca không đến mười ngày đã từ Chư Thần chiến trường trở về. Hơn nữa Cơ Tinh Tuyết tìm được tỷ tỷ trước tiên, nói vấn đề đã được giải quyết toàn bộ, tùy thời có thể tiến hành khai phá một mảnh hoang vu chi địa trong Chư Thần chiến trường.
Cơ Nguyệt Băng bị dọa nhảy dựng, trong lòng cũng không nhịn được mừng như điên. Bởi vì muội muội sẽ không dối gạt mình ở chuyện lớn như vậy, mà tốc độ tiến triển của sự tình vượt xa dự đoán, nói cách khác mình hoàn toàn có thể ở trước khi Khương Tiểu Bạch còn chưa phát hiện biến hóa của Chư Thần chiến trường, để cho Tinh Nguyệt thành bang giành trước một bước tiến vào chiếm giữ Chư Thần chiến trường.
Tuy hai nước kết minh, tương lai thậm chí còn muốn thông gia, nhưng lợi ích nhà mình chung quy vẫn phải tranh thủ đến trong tay mới là thật.
Lông mày Liễu Đao của Cơ Nguyệt Băng nhíu lại, nói với Cơ Tinh Tuyết: "Tinh Tuyết, ngươi lập tức trở về Tinh Nguyệt, hiệp trợ phụ thân tổ chức quân đội và dân chúng, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Chư Thần chiến trường. Có thể chiếm được bao nhiêu chỗ, trước hết chiếm được bấy nhiêu."
Cơ Tinh Tuyết hơi run rẩy, run giọng nói: "Bây giờ ta sẽ trở về Tinh Nguyệt?"
Nàng đương nhiên cũng biết lúc này giành trước trú ở chiến trường Chư Thần đối với tương lai phát triển của Tinh Nguyệt, nhưng mà đám người Lâm Khinh Ca mắt thấy sắp ra biển rời khỏi Thiên Tinh đại lục, nàng vừa đi, khả năng ngay cả cơ hội đưa tiễn cuối cùng cũng không có.
Bởi vì tương lai Cơ Nguyệt Băng sẽ gả đến Nam quốc Thiên Khung, cho nên Cơ Tinh Tuyết không thể không từ bỏ ý định cùng Lâm Khinh Ca ra biển, nhưng bây giờ ngay cả tiễn biệt cũng phải bỏ lỡ, thật sự khiến nàng cảm thấy lòng khó chịu như đao cắt.
Cơ Nguyệt Băng làm sao không biết tâm tư muội muội, nàng nhẹ nhàng ôm lấy vai Cơ Tinh Tuyết, ôn nhu nói: "Tinh Tuyết, nếu có thể, tỷ tỷ thật sự hy vọng tất cả mọi chuyện đều do ta đi làm, thả ngươi tự do cả đời. Nhưng hôm nay, tương lai của Tinh Nguyệt chỉ có thể nhờ cậy ngươi, những chuyện không thể nào thực hiện kia, không bằng coi như là một giấc mộng đi..."
"Một giấc mộng sao?" Cơ Tinh Tuyết thấp giọng lặp lại lời tỷ tỷ nói, hai hàng nước mắt trong veo không biết đã chảy xuống từ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận