Ăn Được Cái Tinh Thần Đại Hải

Chương 467. Đóng tàu.

Chương 467. Đóng tàu.
Hiên Viên Đao đột nhiên nói muốn ra biển, khiến mọi người kinh ngạc.
Nhất là sắc mặt Tử Ly trở nên rất khó coi, lúng túng nói: "Tiểu Đao, hải ngoại nguy cơ tứ phía, đây không phải là chuyện cậy mạnh háo thắng..."
Hiên Viên Đao nghiêm mặt nói: " Sư bá, ta tuyệt đối không cậy mạnh háo thắng, theo Lâm lão bản ra biển, ta cũng là vì có thể có nhiều cơ hội ma luyện đao pháp của mình. Hơn nữa... lúc trước sư phụ lão nhân gia không thể chinh phục biển rộng, ta muốn thử thay hắn chinh phục một chút."
Tuy Tử Ly cực kỳ quan tâm an toàn của đồ chất duy nhất của mình, nhưng nghe Hiên Viên Đao nói như vậy, ngược lại không có lý do ngăn cản hắn, ngược lại trong lòng của mình tựa hồ cũng bị đốt lên một ngọn lửa, chỉ hận mình không còn trẻ nữa, nếu không...
Lâm Khinh Ca cười ha ha, hỏi: "Tiểu Đao huynh đệ, cảnh sát của ngươi không làm nữa?"
Trên mặt Hiên Viên Đao hiện lên vẻ phức tạp, mặc dù không nói gì nhưng Lâm Khinh Ca giống như lập tức hiểu được tâm tư của đối phương, cười lớn ôm lấy bả vai Hiên Viên Đao nói: "Được! Muốn đi thì cùng đi, sau này chúng ta lại có thêm một hảo huynh đệ!"
Hắn bỗng nhiên dừng cười, ánh mắt hướng tới đám người Hạ Tiểu Nguyệt, nói: "Bất quá Tử Ly tiền bối nhắc nhở cũng có đạo lý, ra biển nguy hiểm, mọi người nếu có ai không muốn đi, tuyệt không miễn cưỡng."
Hạ Tiểu Nguyệt vỗ mạnh bàn một cái, vội la lên: "Lâm ca ca, huynh đi đâu thì muội theo đó, lúc trước là huynh mang muội từ đảo lên, cũng không thể ném muội đi được!"
"Được được được... Ta không nói mặc kệ ngươi nha." Lâm Khinh Ca một đầu hắc tuyến, thầm nghĩ: Cô nãi nãi, ngươi có chuyện gì có thể từ từ nói hay không? Ngươi nhìn ánh mắt này của người khác đi, giống như là ta lừa gạt ngươi lúc trước vậy...
Bao Dạ cũng lập tức tỏ thái độ: "Sư phụ, con không sợ nguy hiểm! Hơn nữa, trên thuyền chúng ta cũng cần có người nấu cơm phải không?"
Về phần Thiết Hàm Hàm... Hắn chỉ ngồi ở chỗ kia cười ngây ngô, Lâm Khinh Ca cũng không hỏi ý kiến của hắn, dù sao nhất định sẽ không có kết quả gì khác.
Nhưng thần sắc Cơ Tinh Tuyết lại khẽ động, vừa định nói gì đó, lại bị Cơ Nguyệt Băng nắm lấy cánh tay, nói: "Tinh Tuyết, ngươi đi theo ta, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
Cơ Tinh Tuyết bị hành động bất thình lình của tỷ tỷ làm cho có chút mờ mịt, không hiểu ra sao theo Cơ Nguyệt Băng rời khỏi bàn ăn, chuyển qua sân nói chuyện.
Không lâu sau, hai tỷ muội cùng nhau trở về. Cơ Tinh Tuyết rõ ràng có chút ảm đạm, lại không nhắc lại chuyện muốn cùng Lâm Khinh Ca và những người khác ra biển.
Về phần Cơ Nguyệt Băng nói gì đó với Cơ Tinh Tuyết, Lâm Khinh Ca mặc dù không nghe lén, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Nhưng hắn cũng không nói gì, có lẽ như vậy mới là kết quả tốt nhất.
Đêm hôm đó, chén rượu đan xen.
Chuyển qua ngày, Lâm Khinh Ca trực tiếp gọi điện thoại cho Ngô Cát Tường, bảo hắn đến tiệm cơm Đăng Cao một chuyến.
Hiện tại thân phận của bọn họ đã không cần ẩn giấu nữa, trên cơ bản liên hệ với Ngô Cát Tường cũng không cần giấu người nữa.
Rất nhanh, Ngô Cát Tường liền lái xe đến quán cơm Đăng Cao. Hắn vẫn rất cung kính với Lâm Khinh Ca, một là bởi vì trước đó Ngô Bình An đã dặn dò, hai là bởi vì sau khi Lâm Khinh Ca đến Khung Đô, đã làm không ít chuyện khiến cho nhân sĩ cao tầng của tập đoàn Ngô thị cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhất là hôm qua một trận đại náo, trực tiếp lật đổ bố cục chính quyền Thiên Khung, tuy rằng tập đoàn Ngô thị không trực tiếp tham dự vào, nhưng loại đại sự này há có thể không biết? Ngô Cát Tường vốn đã biết Lâm Khinh Ca là người của Tinh Nguyệt Thành bang, chỉ là không nghĩ tới bọn họ sẽ nháo ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa... Lại còn thành công. Cho nên hôm nay lúc gặp lại Lâm Khinh Ca, thái độ của Ngô Cát Tường so với trước kia còn khiêm tốn hơn vài phần.
Thái độ của Lâm Khinh Ca hoàn toàn không thay đổi, nhiệt tình mời Ngô Cát Tường ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cát Tường lão ca, ta muốn tạo ra một chiếc thuyền lớn có thể ra khơi đi xa, không biết tập đoàn tài chính Ngô thị có nghiệp vụ này hay không?"
Ngô Cát Tường sững sờ, hỏi: "Lâm tiên sinh đây là... Muốn ra biển sao?"
Lâm Khinh Ca gật đầu nói:"Đúng vậy, ta đến Nam quốc Thiên Khung, một phần nguyên nhân rất lớn chính là muốn từ nơi này ra biển, đi thăm dò thế giới hải ngoại một chút."
Ngô Cát Tường vẫn là lần đầu nghe nói đến chuyện này, hắn ta ngơ ngác một lát, nhíu mày nói: "Thuyền thì có thể làm, nhưng thuyền có thể ra biển đi xa... Ngô thị tập đoàn thì đã rất nhiều năm rồi không làm rồi."
Lâm Khinh Ca có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Tân đoàn Ngô thị không phải là thương lái tàu lớn nhất sao, sao các ngươi không làm thuyền lớn?"
Ngô Cát Tường vội giải thích: "Không chỉ có Ngô thị chúng ta nhiều năm không làm thuyền biển, mà là bởi vì trên biển quá mức hung hiểm, trước kia phần lớn mọi người ra biển đều có đi không về, Thiên Khung thậm chí còn ban bố pháp lệnh cấm tự ý ra biển. Trong hoàn cảnh lớn như thế này, tự nhiên cũng không có người lại nguyện ý nghiên cứu thuyền biển."
"Thì ra là như vậy..." Lâm Khinh Ca trầm ngâm một chút, tiếp tục hỏi:"Nếu như ta muốn nhờ Ngô thị chế tạo một chiếc hải thuyền, không biết Cát Tường huynh đệ có thể hỗ trợ phối hợp một chút không?"
Ngô Cát Tường cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Vấn đề chắc là không lớn. Trong nhà xưởng khẳng định còn có bản vẽ thuyền biển, tuy rằng các công nhân nhiều năm chưa từng làm thuyền biển, nhưng tay nghề dù sao vẫn có, tốn nhiều tâm tư một chút, hẳn là tạo ra được."
Lâm Khinh Ca mừng rỡ nói: "Vậy thì nhờ Cát Tường lão ca, nên bao nhiêu tiền, chúng ta tuyệt đối không để tập đoàn Ngô thị chịu thiệt thòi."
Hiện tại bọn họ xem như ôm lấy cái chân to của Khương Tiểu Bạch, nói đến tiền thì có lực lượng.
Ngô Cát Tường lại xua tay nói: "Lâm tiên sinh nói chuyện tiền bạc với Ngô thị chúng ta vậy thì khách khí rồi. Còn không biết, Lâm tiên sinh muốn chế tạo một chiếc thuyền biển quy mô gì đây?"
Lâm Khinh Ca thuận miệng nói: "Đương nhiên là càng lớn càng rắn chắc. Ừm... ít nhất phải có thể ngăn cản được hải ngư lớn đến hai ba mươi mét xông tới..."
Sắc mặt Ngô Cát Tường khổ sở, lực va chạm của cá biển dài hai mươi, ba mươi mét mạnh đến mức nào thì hắn không biết, nhưng muốn có thể ngăn cản được loại cá biển có hình thể này, thì chẳng phải chiều dài của con tàu kia phải đạt tới hơn trăm mét sao? Xem ra, lần này đã nhận được một công trình lớn rồi.
"Đúng rồi, nếu như có thể, ta còn muốn lắp thêm mấy khẩu hỏa pháo ở đầu thuyền, đuôi thuyền và hai bên mạn thuyền. Như vậy nếu như gặp mãnh thú trên biển, có thể phát động công kích trước tiên." Lâm Khinh Ca vừa nhớ lại những tác phẩm điện ảnh và truyền hình hàng hải mà mình đã xem qua, vừa nói với Ngô Cát Tường.
"Còn nữa, kho hàng chứa thức ăn trên thuyền nhất định phải đủ lớn. Chúng ta một chuyến ra biển này cũng không biết cần bao nhiêu ngày, nếu như bị chết đói thì coi như mất mặt..."
"Đúng rồi đúng rồi, hệ thống động lực của thuyền nhất định phải nghiên cứu thật tốt một chút. Ở trên biển cũng không thể hoàn toàn dựa vào gió để di chuyển, vạn nhất hướng gió không thuận, lại trực tiếp thổi chúng ta về Thiên Tinh đại lục..."
"Mặt khác..."
Ngô Cát Tường mới đầu chỉ ngưng thần lắng nghe, nhưng thấy Lâm Khinh Ca càng nói càng hăng say, nụ cười trên mặt hắn dần dần phát khổ, len lén móc ra một quyển sổ nhỏ từ trong ngực, bắt đầu ghi chép.
Không có cách nào, Lâm Khinh Ca thật sự yêu cầu quá nhiều với chiếc thuyền này, mặc dù có chút ý tưởng kỳ diệu thuần túy là cá nhân hắn.
Hơn nửa giờ sau, Lâm Khinh Ca rốt cuộc cũng nói xong chi tiết có thể nghĩ đến. Hắn cảm thấy mỹ mãn nhìn một tờ bút ký tràn đầy chữ của Ngô Cát Tường, cười nói: "Được, trước tiên như vậy đi, có ý tưởng mới gì, ta sẽ liên hệ với ngươi bất cứ lúc nào."
Ngô Cát Tường lau mồ hôi lạnh trên đầu, lấy dũng khí hỏi một câu: "Lâm tiên sinh, ngươi muốn tạo ra một chiếc thuyền khổng lồ như vậy... Xin hỏi ngươi dự định chiêu mộ bao nhiêu thủy thủ?"
"Cái gì?" Lâm Khinh Ca lập tức sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ta ngồi thuyền ra biển còn phải chiêu thủy thủ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận