Dune - Xứ Cát
Chương 10
- trích: "Muad'Dib, Những ghi chú gia đình" của Công chúa Irulan.
Cuối chái nhà phía Nam, Jessica thấy một cầu thang kim loại hình xoắn ốc dẫn tới một cánh cửa hình bầu dục. Nàng liếc đại sảnh phía sau, rồi lại nhìn lên cánh cửa.
Hình bầu dục ư? nàng tự hỏi. Cửa trong nhà mà hình dáng thế thì lạ thật.
Qua khung cửa sổ bên dưới chiếc cầu thang hình xoắn ốc, nàng có thể nhìn thấy vầng mặt trời màu trắng khổng lồ của Arrakis đang ngả về chiều. Những bóng râm dài hắt xuống đại sảnh. Nàng chuyển sự chú ý tới cầu thang. Ánh sáng chếch chói rực soi rõ những mẩu đất khô trên hoa văn trang trí bằng kim loại của các bậc thang.
Jessica đặt tay lên tay vịn, bắt đầu trèo lên cầu thang. Cái tay vịn nghe lạnh lẽo dưới lòng bàn tay đang trượt dần lên của nàng. Nàng dừng lại trước cánh cửa, nhận thấy nó không có tay nắm, nhưng trên bề mặt có một vết lõm mờ nhạt ở chỗ lẽ ra phải có nắm đấm cửa.
Chắc chắn không phải khóa mã tay, nàng thầm nhủ. Khóa mã tay thì phải khóa lại bằng hình dạng bàn tay và đường chỉ tay của một người nào đó. Nhưng trông nó rất giống một cái khóa mã tay. Và có những cách để mở được bất cứ khóa mã tay nào - theo như nàng đã học được ở trường.
Jessica liếc về phía sau để chắc chắn không bị ai quan sát, rồi đặt lòng bàn tay tì vào vết lõm trên cửa. Lực ép nhẹ nhàng hết mức để làm thay đổi đường vân tay - một vòng xoay cổ tay, thêm một vòng xoay nữa, lòng bàn tay vặn nhẹ trượt trên bề mặt khóa.
Nàng cảm thấy có tiếng cách.
Nhưng có tiếng bước chân vội vã trong đại sảnh bên dưới. Jessica rút tay ra khỏi cửa, quay lại, thấy Mapes đi tới chân cầu thang.
"Có mấy người trong đại sảnh nói họ được Công tước cử đến để hộ tống cậu chủ Paul đi, " Mapes nói. "Họ có con dấu của Công tước và đội bảo vệ đã nhận dạng họ." Bà ta liếc nhanh cánh cửa rồi lại nhìn Jessica.
Cái bà Mapes này thật cẩn thận, Jessica nghĩ. Đó là một tín hiệu tốt.
"Cậu chủ ở phòng thứ năm tính từ đầu này đại sảnh, trong phòng ngủ nhỏ ấy, " Jessica nói. "Nếu khó đánh thức nó thì hãy gọi bác sĩ Yueh ở phòng bên cạnh. Có lẽ phải cần đến một phát súng mới gọi được Paul dậy."
Lại một lần nữa, Mapes ném cái nhìn chòng chọc đầy soi mói vào cánh cửa bầu dục, và Jessica có cảm tưởng như nàng đã nhận thấy sự căm ghét trên mặt bà ta. Trước khi Jessica kịp hỏi về cánh cửa và những gì nó che giấu bên trong, Mapes đã quay người lại, vội vàng đi dọc theo đại sảnh.
Hawat đã kiểm chứng nơi này, Jessica nghĩ. Ở đây không thể có bất cứ thứ gì quá kinh khủng được.
Nàng đẩy cánh cửa. Nó dịch vào phía trong, mở ra một căn phòng nhỏ có thêm cánh cửa bầu dục nữa ở phía đối diện. Cánh cửa này có tay nắm kiểu bánh xe.
Khóa khí! Jessica nghĩ. Nàng liếc xuống, thấy một thanh chống cửa rơi trên sàn căn phòng nhỏ. Thanh chống mang con dấu riêng của Hawat. Cửa này được để mở, giữ bằng thanh chống, nàng nghĩ. Chắc ai đó đã tình cờ làm rơi thanh chống mà không nhận ra cửa ngoài được khóa bằng khóa mã tay.
Nàng bước qua ngưỡng cửa vào căn phòng nhỏ.
Sao trong nhà lại dùng khóa khí? nàng tự hỏi. Và nàng đột nhiên nghĩ tới những sinh vật ngoại lai bị cô lập trong những bầu khí hậu đặc biệt.
Khí hậu đặc biệt!
Mấy chữ đó thật hợp với Arrakis, nơi ngay cả những loài cây có sức chịu hạn giỏi nhất từ những hành tinh khác tới cũng cần phải tưới nước.
Cánh cửa sau lưng nàng bắt đầu khép lại. Nàng tóm lấy nó rồi dùng cây gậy Hawat bỏ lại chống cánh cửa để nó mở ra cho chắc. Nàng lại đối diện với cánh cửa trong khóa bằng bánh xe, giờ thì nàng đã thấy những dòng chữ mờ nhạt được khắc trên mặt kim loại phía trên tay nắm. Nàng nhận ra đó là những câu bằng tiếng Galach:
"Hỡi Con Người! Đây là một phần đẹp đẽ trong sự Sáng tạo của Thượng đế; cho nên, hãy đứng trước nó mà học cách yêu sự hoàn hảo của Bằng hữu Tối thượng của Ngươi."
Jessica tì sức nặng thân mình lên cái bánh xe. Nó quay sang trái và cánh cửa trong mở ra. Một làn gió nhẹ mơn man má nàng, vuốt ve mái tóc nàng. Nàng cảm thấy sự thay đổi trong không khí, một mùi vị phong phú hơn. Nàng mở toang cửa, ánh mắt hướng vào một nhà kính trồng cây rộng lớn tràn ngập nắng vàng.
Mặt trời vàng ư? nàng tự hỏi. Rồi nàng nghĩ ra: Kính lọc!
Nàng bước qua ngưỡng cửa, và cánh cửa đóng lại phía sau.
"Một nhà kính như ở hành tinh có nước", nàng thì thào.
Những loài cây trồng trong chậu và cây xén thấp có mặt khắp nơi. Nàng nhận ra cây mimosa, cây mộc qua đang trổ hoa, cây sondagi, cây bách hương ra hoa màu xanh lục, cây akarso sọc xanh trắng... hoa hồng...
Cả hoa hồng nữa!
Nàng cúi xuống hít hương thơm của một khóm hoa khổng lồ màu hồng phấn, vươn thẳng người dậy nhìn khắp gian phòng.
Những tiếng động đều đặn xâm nhập vào các giác quan của nàng.
Nàng rẽ một vùng cành lá rậm rạp, nhìn về giữa phòng. Ở đó có một đài phun nước nhỏ, thấp, trên miệng được khía rãnh. Âm thanh đều đều đó là tiếng một vòng cung nước cứ cuộn lên rồi tẽ ra, đổ sầm sập xuống một cái bát bằng kim loại.
Jessica tiến hành nhanh thủ tục thanh lọc giác quan, bắt đầu xem xét cẩn thận chu vi căn phòng. Nó rộng cỡ mười mét vuông. Xét vị trí của nó nằm trên một đầu đại sảnh, cũng như xét những khác biệt tinh tế trong kết cấu, nàng đoán người ta xây thêm nó lên trên nóc chái nhà này sau khi tòa nhà chính đã được hoàn tất từ lâu.
Nàng dừng lại tại ranh giới phía Nam của căn phòng, trước tấm kính lọc rộng mênh mông, chăm chú nhìn xung quanh. Mọi khoảng không gian trong phòng đều chật ních những loại cây ngoại lai thường được trồng ở những vùng khí hậu ẩm ướt. Có cái gì đó kêu xào xạc trong nhà kính. Nàng căng thẳng, rồi thoáng nhìn thấy một servok định giờ đơn giản có ống dẫn và các nhánh vòi. Một cái vòi nâng lên, phun ra một làn bụi nước làm má nàng hơi ướt. Chiếc vòi thụt vào và nàng nhìn cái vừa được tưới nước: một cây dương xỉ.
Nước ở khắp nơi trong căn phòng này - trên một hành tinh mà nước là thứ quý giá nhất trong cuộc sống. Sự lãng phí nước quá rõ ràng này làm náo động tâm can tĩnh lặng của nàng.
Nàng đưa mắt nhìn vầng mặt trời nhuộm vàng qua kính lọc, treo thấp lè tè sát đường chân trời lởm chởm, bên trên những vách đá vốn là một phần của những khối đá cực lớn được gọi là Tường Chắn.
Kính lọc, nàng nghĩ. Để biến mặt trời trắng thành cái gì đó dịu hơn và quen thuộc hơn. Ai có thể là người xây lên một nơi như thế này? Leto chăng? Thật giống cách ông ấy thường làm mình ngạc nhiên với một món quà như thế, nhưng ông ấy làm gì có thời gian. Vả lại ông ấy còn bận rộn với những vấn đề quan trọng hơn.
Nàng nhớ lại bản báo cáo cho biết nhiều ngôi nhà ở Arrakeen phải đóng kín mọi cửa chính và cửa sổ bằng khóa khí để bảo quản và tái chế độ ẩm trong nhà. Leto nói rằng chủ nhân của ngôi nhà này cố ý không thèm đếm xỉa đến sự phòng xa đó, mọi cửa chính và cửa sổ trong nhà đóng lại chỉ để chống thứ bụi có mặt khắp nơi kia, bằng cách đó họ tuyên bố về quyền lực và sự giàu sang của họ.
Nhưng căn phòng này là hiện thân cho một lời tuyên bố còn hùng hồn hơn cả việc không cần đóng kín cửa ngoài để giữ nước. Theo ước lượng của nàng, căn phòng lạc thú này tiêu thụ lượng nước đủ dùng cho một ngàn người ở Arrakis - có khi còn nhiều hơn.
Jessica tiến đến cửa sổ, tiếp tục quan sát căn phòng. Sự di chuyển này đã giúp nàng phát hiện ra bên cạnh đài phun nước có một mặt phẳng bằng kim loại cao ngang tầm một chiếc bàn, và nàng thoáng nhìn thấy trên đó là tờ giấy trắng cùng chiếc bút trâm bị một cái lá hình cánh quạt nhô ra che khuất một phần. Nàng đến bên bàn, nhận ra ký hiệu của Hawat trên đó, liền xem thông điệp được viết trên tờ giấy:
"Kính gửi Lệnh bà Jessica -.
Cầu mong sao nơi này sẽ đem đến cho Lệnh bà nhiều niềm vui như nó đã đem lại cho tôi. Xin hãy coi căn phòng này như lời truyền đạt một bài học mà chúng ta đã học từ cùng những người thầy: Việc ở gần kề một thứ đáng thèm muốn sẽ xúi giục ta làm những điều vượt quá sự cho phép. Nguy hiểm nằm trên con đường đó.
Thân quý chào bà,
Phu nhân Margot Fenring".
Jessica gật đầu, nhớ lại Leto từng nhắc đến người được Hoàng đế ủy nhiệm ở đây trước kia là Bá tước Fenring. Nhưng thông điệp ẩn giấu trong bức thư ngắn buộc nàng phải chú ý ngay lập tức, nó được diễn đạt sao cho nàng biết người viết là một Bene Gesserit khác. Một ý nghĩ cay đắng vụt xuất hiện trong đầu Jessica: Bá tước đã cưới Phu nhân của ông ta.
Ngay khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, nàng cúi xuống để tìm cho ra cái thông điệp đầy ẩn ý này. Nó phải ở đó. Bức thư này chứa cụm mật mã mà bất cứ Bene Gesserit nào không bị Lệnh Huấn thị của Trường ràng buộc đều được yêu cầu chuyển cho Bene Gesserit khác khi tình thế đòi hỏi: "Nguy hiểm nằm trên con đường đó."
Jessica sờ vào mặt sau bức thư, chà xát mặt giấy để tìm những chấm mật mã. Không có gì. Nàng tìm kiếm cả ở mép giấy. Không có gì. Nàng đặt lại tờ giấy vào nơi đã tìm thấy nó, cảm thấy sự cấp bách.
Có điều gì trong vị trí của tờ giấy này chăng? nàng tự hỏi.
Nhưng Hawat đã kiểm tra khắp căn phòng, chắc chắn ông ta đã làm dịch chuyển tờ giấy. Nàng nhìn chiếc lá trên tờ giấy. Chiếc lá! Nàng lướt một ngón tay dọc theo mặt dưới lá, dọc theo mép, dọc theo cuống lá. Nó đây rồi! Ngón tay nàng phát hiện ra những chấm mật mã khó nhận thấy, và đọc liền một mạch:
"Con trai bà và Công tước đang gặp nguy hiểm. Một phòng ngủ đã được thiết kế để thu hút con trai bà. Bọn H đã cài vào đó những cái bẫy chết người có thể bị phát hiện, giữ lại một cái không thể tìm ra." Jessica cố nén sự thôi thúc muốn chạy về gặp Paul; phải nắm được toàn bộ thông điệp. Ngón tay nàng lướt trên những dấu chấm: "Tôi không biết chính xác mối nguy hiểm ấy thuộc loại gì, nhưng nó có liên quan gì đó đến chiếc giường. Mối đe dọa đối với Công tước của bà liên quan đến sự ly khai của một người bạn hoặc một người phụ tá thân cận. Xin thứ lỗi vì tôi không thể nói nhiều hơn. Tôi chỉ biết chút ít vì Bá tước của tôi không làm việc cho bọn H. Vội vã, MF."
Jessica gạt chiếc lá sang một bên, xoay người để chạy về tìm Paul. Ngay lúc đó, cánh cửa khóa khí bật mở. Paul nhảy qua cửa, tay phải giữ vật gì đó, đóng sầm cánh cửa đằng sau lại. Cậu nhìn thấy mẹ, len qua đám lá đến bên mẹ, liếc đài phun nước, rồi nhúng cả bàn tay lẫn vật bị nắm chặt trong đó xuống dòng nước đang chảy.
"Paul!" Nàng túm lấy vai con, nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu. "Cái gì thế?"
Cậu nói giọng bình thường, nhưng nàng nắm bắt được sự cố gắng ẩn sau giọng nói: "Tiểu ma đao. Con tóm được nó ở trong phòng và đã đập vỡ mũi nó, nhưng con muốn thật chắc ăn. Nước sẽ phá hủy nó hoàn toàn."
"Nhấn nó xuống!" nàng ra lệnh.
Cậu làm theo lời mẹ.
Ngay sau đó, nàng nói: "Buông tay ra. Cứ để nó chìm trong nước."
Cậu rút tay ra, vẩy nước khỏi tay, nhìn chăm chăm chiếc bát kim loại im lìm trong đài phun nước. Jessica bẻ một thân cây, chọc chọc vào con ma đao trông như chết rồi.
Nó đã chết thật.
Nàng thả thân cây vào nước, nhìn Paul. Mắt cậu quan sát căn phòng với sự tập trung cao độ mà nàng đã nhận ra - Phương pháp B. G.
"Nơi này có thể che giấu bất cứ thứ gì, " cậu nói.
"Mẹ có lý do để tin là nó an toàn, " nàng nói.
"Phòng con người ta cũng cho là an toàn. Hawat đã nói..."
"Nó là một tiểu ma đao, " nàng nhắc nhở cậu. "Như thế nghĩa là có ai đó trong ngôi nhà này điều khiển nó. Những tia điều khiển ma đao có tầm hoạt động hạn chế. Có thể nó được bí mật đưa vào đây sau khi Hawat đã kiểm tra."
Nhưng nàng nghĩ đến thông điệp của chiếc lá: "... sự ly khai của một người bạn hoặc một phụ tá thân cận." Không phải Hawat, chắc chắn thế. Ôi, chắc chắn không phải Hawat.
"Lúc này, người của Hawat đang lục soát ngôi nhà, " cậu nói. "Con tiểu ma đao suýt nữa đã lấy mạng bà lão đó khi bà ta đến đánh thức con."
"Shadout Mapes, " Jessica nói, nhớ lại cuộc chạm trán ở cầu thang. "Cha con ra lệnh triệu tập..."
"Việc đó cứ để đấy đã, " Paul nói. "Tại sao mẹ nghĩ căn phòng này an toàn?"
Nàng chỉ vào bức thư ngắn, giải thích nó.
Cậu bớt căng thẳng một chút.
Nhưng trong thâm tâm, Jessica vẫn thấy căng thẳng, nàng nghĩ: Tiểu ma đao! Ôi Đức mẹ nhân từ! Phải vận hết vốn liếng đã được đào tạo, Jessica mới có thể ngăn cơn run rẩy cuồng loạn.
Paul nói một cách giản dị: "Tất nhiên đó là do bọn Harkonnen. Chúng ta sẽ phải tiêu diệt chúng."
Có tiếng gõ vang lên ở cánh cửa khóa khí - tiếng gõ theo mật mã của người thuộc quân đoàn Hawat.
"Mời vào, " Paul nói.
Cánh cửa mở rộng và một người đàn ông dáng người cao mặc đồng phục Atreides có gắn phù hiệu riêng của quân đoàn Hawat trên mũ lách vào phòng. "Cậu đây rồi, thưa cậu chủ, " anh ta nói. "Bà quản gia nói có thể cậu ở đây." Anh ta đưa mắt nhìn khắp phòng. "Chúng tôi tìm thấy một ụ đá hình tháp trong hầm chứa và tóm được một gã trong đó. Hắn ta có bảng điều khiển tiểu ma đao."
"Ta muốn tham gia thẩm vấn hắn, " Jessica nói.
"Xin thứ lỗi, thưa Lệnh bà. Chúng tôi đã đánh hắn trọng thương khi bắt hắn. Hắn chết rồi."
"Không có gì để nhận dạng tên đó sao?" nàng hỏi.
"Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy gì, thưa Lệnh bà."
"Liệu hắn có phải dân Arrakeen bản địa không?" Paul hỏi.
Jessica gật đầu tỏ ý tán thành sự sắc sảo trong câu hỏi.
"Hắn ta hao hao giống dân bản địa, " anh ta nói. "Theo quan sát bên ngoài thì hắn đã làm cái ụ hình tháp đó quãng hơn một tháng trước rồi cứ để đó chờ chúng ta đến. Hôm qua khi chúng tôi kiểm tra thì đá và vữa ở chỗ hắn đột nhập vào hầm chứa vẫn không suy suyển gì. Tôi xin lấy danh dự mình bảo đảm cho điều đó."
"Không ai nghi ngờ sự cẩn trọng của anh đâu, " Jessica nói.
"Tôi thì có, thưa Lệnh bà. Lẽ ra chúng tôi đã phải sử dụng máy dò âm ở đó."
"Ta cho rằng hiện giờ các anh đang làm việc đó, " Paul nói.
"Vâng, thưa cậu chủ."
"Hãy chuyển lời đến cha ta rằng chúng ta sẽ đến muộn."
"Ngay lập tức, thưa cậu chủ." Anh ta nhìn Jessica. "Hawat đã có lệnh là trong những tình thế như hiện thời, cậu chủ cần phải được bảo vệ ở một nơi an toàn." Một lần nữa, mắt anh ta đảo khắp phòng. "Nơi này là gì vậy?"
"Ta có lý do để tin rằng chỗ này an toàn, " nàng nói. "Cả Hawat lẫn ta đã kiểm tra rồi."
"Thế thì tôi sẽ cử người canh gác ở đây, thưa Lệnh bà, cho tới khi chúng tôi kiểm tra xong toàn bộ ngôi nhà một lần nữa." Anh ta cúi người, đưa tay chạm vành mũ để chào Paul rồi đi ra, kéo cánh cửa đóng lại sau lưng.
Paul lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đột ngột: "Có lẽ sau đây chúng ta nên tự đi kiểm tra toàn bộ ngôi nhà thì hơn chăng? Mắt mẹ có thể thấy những thứ kẻ khác bỏ sót."
"Chái nhà này là nơi duy nhất mẹ chưa kiểm tra, " nàng nói. "Mẹ để nó lại sau cùng bởi vì..."
"Bởi vì cá nhân Hawat cũng chú ý đến nó, " cậu nói.
Nàng ném về phía cậu một cái nhìn nhanh dò hỏi.
"Con không tin Hawat sao?" nàng hỏi.
"Không phải, nhưng ông ấy già rồi... ông ấy phải làm việc quá nhiều. Chúng ta có thể gánh bớt một phần gánh nặng của ông ấy."
"Điều đó chỉ làm ông ấy xấu hổ và gây ảnh hưởng xấu đến hiệu quả của ông ấy thôi, " nàng nói. "Sau khi ông ấy đã biết về vụ việc này rồi thì ngay cả một con côn trùng bay lạc cũng không thể léo hánh vào đây được. Ông ấy sẽ xấu hổ vì..."
"Chúng ta phải tiến hành biện pháp riêng của mình, " cậu nói.
"Hawat đã phụng sự suốt ba thế hệ Atreides một cách đầy phẩm giá, " nàng nói. "Ông ấy xứng đáng với mọi sự tôn trọng và tín nhiệm của chúng ta... thậm chí còn hơn gấp nhiều lần."
Paul nói: "Khi cha con phiền muộn vì điều gì đó mẹ đã làm, cha thường nói 'Bene Gesserit!' như một lời nguyền rủa."
"Mẹ thì có gì để cha con phiền muộn chứ?"
"Mỗi khi mẹ tranh cãi với cha."
"Này Paul, con không phải là cha con."
Và Paul nghĩ: Chuyện này sẽ làm mẹ lo lắng, nhưng mình phải cho mẹ biết bà Mapes đó đã nói trong chúng ta có kẻ phản bội.
"Con đang ngập ngừng gì vậy?" Jessica hỏi. "Con có hay thế đâu, Paul?"
Cậu nhún vai, thuật lại cuộc trao đổi với Mapes.
Và Jessica nghĩ đến thông điệp trên chiếc lá. Nàng đi đến một quyết định đột ngột, chỉ cho Paul xem chiếc lá, nói cho cậu biết về bức thông điệp.
"Cha con phải biết chuyện này ngay tức khắc, " cậu nói. "Con sẽ ký âm lại bằng mật mã rồi gửi đi."
"Không, " nàng nói. "Con hãy đợi đến khi có thể gặp riêng cha. Chuyện này càng ít người biết càng tốt."
"Ý mẹ là chúng ta không nên tin ai cả sao?"
"Có một khả năng khác, " nàng nói. "Có thể thông điệp này được gửi đến cho chúng ta một cách cố ý. Những người trao nó cho chúng ta có thể tin nó là sự thật, nhưng cũng có thể mục đích duy nhất là để chúng ta nhận được thông điệp đó."
Khuôn mặt Paul vẫn giữ vẻ ưu tư. "Để gieo sự bất tín và hoài nghi trong hàng ngũ chúng ta, làm chúng ta yếu đi bằng cách đó, " cậu nói.
"Con phải nói riêng cho cha con, và phải lưu ý cha về điểm này, " nàng nói.
"Con hiểu."
Nàng quay về phía lớp kính lọc cao, nhìn đăm đăm về phía Tây Nam nơi mặt trời Arrakis đang lặn - một quả cầu vàng trên những vách đá.
Paul quay về phía nàng, nói: "Con cũng không nghĩ là Hawat. Liệu có thể là Yueh không?"
"Ông ấy không phải người phụ tá hay bạn đồng hành, " nàng nói. "Và mẹ có thể cam đoan với con, ông ấy căm thù nhà Harkonnen cũng sâu đậm chẳng khác chúng ta."
Paul hướng sự chú ý về những vách đá, suy nghĩ: Cũng không thể là Gurney... hoặc Duncan. Có thể là một trong những phụ tá cấp dưới chăng? Không thể. Tất cả bọn họ đều xuất thân từ những dòng họ đã trung thành với gia đình ta bao đời nay rồi - vì lý do chính đáng.
Jessica day trán, cảm nhận được sự mệt mỏi của chính mình. Quá nhiều mối nguy hiểm ở đây! Nàng nhìn ra khung cảnh được lớp kính lọc nhuộm vàng rực, quan sát nó. Đất đai của Công tước trải dài đến tận kho dự trữ có hàng rào cao bao quanh - những dãy hầm chứa hương dược trong khu vực này cùng những tháp canh đứng xung quanh trên đôi chân cà kheo trông giống như hàng đàn nhện giật mình hoảng hốt. Nàng có thể nhìn thấy ít nhất hai mươi kho dự trữ vươn xa đến tận những vách núi Tường Chắn - những bể chứa nối nhau, lổm ngổm khắp vùng lòng chảo.
Mặt trời qua kính lọc chầm chậm lặn xuống dưới chân trời. Sao đã mọc. Nàng thấy một ngôi sao sáng nằm rất thấp phía chân trời, nhấp nháy với một nhịp điệu rõ ràng, chính xác - một ánh sáng lập lòe run rẩy: nhấp nháy - nhấp nháy - nhấp nháy - nhấp nháy - nhấp nháy...
Paul đang cựa quậy bên cạnh nàng trong căn phòng mờ tối.
Nhưng Jessica vẫn tập trung vào ngôi sang sáng đơn lẻ kia, nhận ra nó quá thấp, chắc hẳn nó phải xuất phát từ những vách đá Tường Chắn.
Ai đó đang đánh tín hiệu!
Nàng cố gắng đọc thông điệp đó, nhưng nó không thuộc loại mật mã nào nàng từng được học.
Những ánh sáng khác bắt đầu xuất hiện trên mặt đất bằng bên dưới vách núi: những chấm vàng nhỏ cách quãng nổi bật trong bóng tối xanh nước biển. Rồi một ánh sáng ở bên trái họ trở nên sáng hơn, bắt đầu nhấp nháy đáp lại ánh sáng trên vách núi - rất nhanh: lóe bừng lên, le lói, nhấp nháy!
Rồi tắt.
Ngôi sao giả trên vách núi cũng tắt ngay lập tức.
Những tín hiệu... và chúng khiến nàng đầy ắp linh cảm.
Tại sao họ lại dùng ánh sáng để truyền tín hiệu qua vùng lòng chảo? nàng tự hỏi. Tại sao họ không thể dùng mạng truyền thông?
Câu trả lời rất hiển nhiên: Nhất định là lúc này các đặc vụ của Công tước Leto đã khóa mạng truyền thông lại. Tín hiệu ánh sáng chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất: kẻ thù của họ - những mật vụ của Harkonnen - đang gửi tin tức cho nhau.
Có tiếng gõ ở cánh cửa bên cạnh họ và giọng nhân viên của Hawat vang lên: "Mọi thứ đã sẵn sàng, thưa cậu chủ... và Lệnh bà. Đã đến lúc đưa cậu chủ đi gặp cha rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận