Dune - Xứ Cát
Chương 27
- Trích "Trong Gia tộc cha ta" của Công chúa Irulan.
Paul đứng bên ngoài căn lều trong buổi chiều tà. Khe nứt nơi cậu dựng lều nằm trong bóng tối đen đặc. Cậu nhìn chăm chú qua vùng cát trống vào vách đá phía xa, tự hỏi liệu mình có nên đánh thức mẹ dậy không, mẹ cậu đang ngủ trong lều.
Lớp lớp những con sóng cát trải dài ra xa nơi trú ẩn của họ. Cách xa mặt trời đang lặn, những đụn cát phô ra những cái bóng như được phết tối đen, trông giống những mảnh bóng đêm.
Và sự bằng phẳng.
Tâm trí cậu tìm kiếm một cái gì nhô cao lên trong khung cảnh đó. Nhưng không có một chiều cao thuyết phục nào hiện ra trong bầu không khí nóng đến mụ mị đầu óc và đường chân trời kia - không bông hoa hay vật gì khẽ lay động để đánh dấu đường đi của gió... chỉ có những đụn cát và vách núi phía xa bên dưới bầu trời xanh bạc bóng loáng.
Điều gì xảy ra nếu ở bên kia không có một trong những trạm kiểm tra bị bỏ hoang? cậu tự hỏi. Điều gì xảy ra nếu cũng không có người Fremen nào, và những thực vật chúng ta nhìn thấy chỉ là sự ngẫu nhiên?
Trong căn lều, Jessica đã tỉnh giấc, nàng xoay lưng lại nhìn Paul qua vách lều trong suốt. Cậu đứng quay lưng về phía nàng, và có gì đó trong tư thế con gợi nàng nhớ về cha nó. Nàng cảm thấy nỗi đau buồn dâng lên cuồn cuộn, liền quay đi.
Ngay sau đó nàng điều chỉnh lại bộ sa phục, uống nước từ chiếc túi hứng của căn lều cho tỉnh người, rồi đi ra ngoài đứng co duỗi gân cốt cho tỉnh táo.
Paul nói mà không quay lại: "Con thích sự yên tĩnh ở đây."
Tâm trí tự chuẩn bị để thích nghi với môi trường của nó, nàng nghĩ. Và nàng nhớ lại một châm ngôn Bene Gesserit: "Trong tình trạng căng thẳng tâm trí có thể đi theo hướng này hoặc hướng kia - về phía tích cực hay tiêu cực: hoạt động hoặc không hoạt động. Hãy tưởng tượng nó như một cán cân hai cực, tại đầu tiêu cực là vô thức còn ở đầu tích cực là siêu ý thức. Trong trạng thái căng thẳng, tâm trí nghiêng về bên nào là việc chịu tác động mạnh mẽ của sự huấn luyện."
"Có thể có một cuộc sống tốt đẹp ở đây, " Paul nói.
Nàng cố gắng nhìn sa mạc qua đôi mắt cậu, cố gắng ôm trọn tất cả sự khắc nghiệt mà hành tinh này chấp nhận như chuyện thường tình, tự hỏi Paul đã thoáng thấy những tương lai nào có thể xảy ra. Người ta có thể ở một mình ngoài kia, nàng nghĩ, mà không lo sợ có ai đó đằng sau, không lo sợ có người săn lùng mình.
Nàng bước qua Paul, nâng ống nhòm lên, điều chỉnh thấu kính dầu rồi quan sát vách núi dốc đứng đối diện. Đúng vậy, xương rồng trong các lạch cát và vài loại cây có gai khác... một thảm cỏ thấp tè, màu xanh vàng trong những bóng mát.
"Con sẽ dỡ trại, " Paul nói.
Jessica gật đầu, đi tới miệng khe nứt nơi nàng có thể nhìn bao quát khắp sa mạc, vặn ống nhòm về phía trái. Một vùng lòng chảo muối trắng chói lòa ở đó, các gờ của nó trộn màu nâu vàng xỉn - một cánh đồng trắng ngoài kia, nơi màu trắng là cái chết. Nhưng vùng lòng chảo này lại nói một điều khác: nước. Có đôi lần nước đã chảy qua cái màu trắng chói lòa đó. Nàng hạ ống nhòm xuống, điều chỉnh áo choàng, lắng nghe trong chốc lát tiếng Paul di chuyển.
Mặt trời lặn xuống thấp hơn. Những cái bóng trải dài ngang vùng lòng chảo muối. Những dải màu sắc lộn xộn lan khắp đường chân trời lúc xế chiều. Màu sắc tụ lại thành hình một ngón chân tối đen thăm dò mặt cát. Những cái bóng màu than trải dài, và bóng đêm phủ xuống dày đặc che kín sa mạc.
Những vì sao!
Nàng nhìn chúng chăm chú, cảm thấy những cử động của Paul khi cậu tới gần. Đêm sa mạc tụ vào ở phía trên với cảm giác dâng lên hướng về các vì sao. Gánh nặng của ngày hôm nay lùi xa dần. Có chút gió nhẹ lướt qua mặt nàng.
"Mặt trăng đầu tiên sắp mọc rồi, " Paul nói. "Ba lô đã sẵn sàng. Con vừa cắm dùi gọi xuống rồi."
Chúng ta có thể vĩnh viễn mất tích trong cái hành tinh địa ngục này, nàng nghĩ. Và không ai biết.
Gió đêm thổi những lằn cát xát qua mặt nàng, mang theo mùi quế: một trận mưa mùi thơm trong bóng đêm.
"Ngửi mùi đó kìa, " Paul nói.
"Thậm chí qua bộ lọc mẹ cũng ngửi thấy, " nàng nói. "Nồng nặc. Nhưng nó có mua được nước không?" Nàng chỉ tay về phía vùng lòng chảo. "Ở đó không có ánh sáng nhân tạo."
"Chắc hẳn người Fremen ẩn náu trong một sietch đằng sau những khối đá đó, " cậu nói.
Một khung cửa bạc nhô lên trên đường chân trời bên phải họ: mặt trăng đầu tiên. Nó mọc lên cao, đi vào tầm nhìn, có một vùng bình nguyên hình bàn tay trên bề mặt nó. Jessica quan sát dải cát trắng bạc phô ra dưới ánh trăng.
"Con cắm dùi gọi xuống phần sâu nhất của khe nứt rồi, " Paul nói. "Khi con đốt bấc dùi gọi, chúng ta có khoảng ba mươi phút."
"Ba mươi phút ư?"
"Trước khi nó bắt đầu gọi... một... con sâu cát đến."
"Ồ. Mẹ sẵn sàng đi rồi."
Cậu trượt ra xa mẹ, và nàng nghe thấy tiếng cậu đi lên phía khe nứt.
Đêm tối là một đường hầm, nàng nghĩ, một cái hố dẫn vào ngày mai... nếu chúng ta còn có ngày mai. Nàng lắc đầu. Tại sao ta phải nghĩ tiêu cực vậy? Ta được huấn luyện tốt hơn thế cơ mà!
Paul quay trở lại, nhấc ba lô lên, dẫn đường xuống đụn cát trải dài đầu tiên, cậu dừng lại ở đó lắng nghe khi mẹ đi tới đằng sau. Cậu nghe tiếng bước chân mẹ nhẹ nhàng và những dòng âm thanh lạnh lùng của từng hạt cát - mật mã của riêng sa mạc báo hiệu mức độ an toàn của nó.
"Chúng ta phải đi sao cho không tạo thành nhịp điệu, " Paul nói và huy động trí nhớ về những người đi trên cát... cả trí nhớ tiên tri lẫn trí nhớ thực.
"Quan sát xem con đi như thế nào nhé, " cậu nói. "Đây là cách người Fremen đi trên cát."
Cậu bước lên bề mặt đón gió của cồn cát, men theo đường cong của nó, di chuyển chậm chạp.
Jessica quan sát cậu đi trong mười bước rồi bám theo sau, đi đúng kiểu của cậu. Nàng nhận thấy sự khôn ngoan trong cách đi này: họ phải tạo ra âm thanh giống tiếng dịch chuyển tự nhiên của cát... giống như gió. Nhưng các cơ bắp phản đối cách đi rời rạc không tự nhiên này: Bước... lê... lê... bước... bước... nghỉ... lê... bước...
Thời gian như kéo dài ra xung quanh họ. Bề mặt đá phía trước dường như chẳng hề gần lại hơn. Khối đá đằng sau vẫn lừng lững trên cao.
"Thùng! Thùng! Thùng! Thùng!"
Đó là tiếng gõ trống ở vách đá sau lưng.
"Tiếng dùi gọi!" Paul thì thầm.
Tiếng dùi gọi vẫn tiếp tục nện và họ thấy thật khó tránh khỏi chuyện vô tình đi theo nhịp điệu của nó.
"Thùng... thùng... thùng... thùng..."
Họ di chuyển trong một vùng trũng hình chiếc bát sáng ánh trăng bị tiếng trống rỗng hoác đó đâm thủng. Bước xuống rồi đi lên băng qua những đụn cát đang chảy tràn ra: bước... lê... nghỉ... bước... Băng qua cát hạt đậu lăn tròn dưới chân: lê... nghỉ... bước...
Và suốt thời gian đó tai họ dỏng lên tìm kiếm một tiếng kêu xì xì đặc biệt.
Cái âm thanh đó, khi nó đến, ban đầu khẽ đến nỗi bị kiểu đi kéo lê chân của họ che lấp mất. Nhưng nó to dần lên... to hơn, to hơn nữa... thoát ra khỏi hướng Tây.
"Thùng... thùng... thùng... thùng..." tiếng dùi gọi nện.
Tiếng xì xì tiến tới lan qua bóng đêm đằng sau họ. Hai mẹ con quay đầu lại trong khi chân vẫn bước, nhìn thấy một con sâu cát nhô lên như một cái gò đang đuổi theo họ.
"Cứ đi tiếp, " Paul thì thầm. "Đừng quay lại nhìn."
Một âm thanh dữ dội chói tai nổ tung lên từ bóng những tảng đá mà họ đã đi qua. Đó là tiếng đá lở rào rào.
"Cứ đi tiếp, " Paul thì thầm.
Cậu nhận ra họ đã tới một vùng không có chút dấu hiệu gì đặc biệt, nơi hai mặt đá - một đằng trước một đằng sau - dường như cách họ những đoạn bằng nhau.
Và sau lưng họ vẫn là âm thanh đó, vẫn tiếng quất, tiếng húc đá điên cuồng thống trị đêm tối đó.
Họ tiếp tục đi, đi mãi... Các cơ bắp tiến tới trạng thái nhức nhối máy móc dường như lan tỏa vô hạn, nhưng Paul thấy vách đá vẫy gọi phía trước họ đã nâng lên cao hơn.
Jessica di chuyển không chút tập trung, nhận thức được chỉ nhờ sức ép của ý chí mà nàng mới tiếp tục đi. Sự khô khốc nhức nhối trong miệng, nhưng các âm thanh đằng sau xua đuổi mọi hy vọng dừng lại để nhấp một ngụm nước từ chiếc túi hứng của bộ sa phục.
"Thùng... Thùng..."
Sự điên cuồng lại phục hồi, bùng lên từ vách núi phía xa, át tiếng dùi gọi.
Im lặng!
"Nhanh nữa, " Paul thì thầm.
Nàng gật đầu, biết rằng cậu không nhìn thấy cử chỉ đó, nhưng cần làm thế để nói với chính nàng rằng nhất thiết phải đòi hỏi sự nỗ lực nhiều hơn nữa từ các cơ bắp đã phải cố gắng đến giới hạn cuối cùng - cách di chuyển không tự nhiên...
Bề mặt an toàn của núi đá phía trước họ vươn lên tận các vì sao, và Paul nhìn thấy một mặt phẳng cát trải dài dưới chân núi. Cậu bước lên thảm cát, sẩy chân suýt ngã vì mệt mỏi, đứng thẳng lên được nhờ một chân vô tình đẩy về phía trước.
Tiếng gầm vang dội làm cát xung quanh họ rung chuyển.
Paul lảo đảo bước sang bên hai bước.
"Bùm! Bùm!"
"Cát trống!" Jessica nói khẽ.
Paul lấy lại được thăng bằng. Cậu đảo mắt nhìn qua vùng cát xung quanh họ, cái vách đá có lẽ cách đây chừng hai trăm mét.
Đằng sau họ, cậu nghe thấy tiếng xì xì - giống cơn gió, giống như một vùng nước xiết ở nơi không có nước.
"Chạy đi!" Jessica hét lên. "Paul, chạy đi!"
Họ chạy.
Tiếng trống âm vang dưới chân họ. Rồi họ ra khỏi vùng cát trống và tiến vào vùng sỏi hạt đậu. Trong chốc lát, việc chạy giúp các cơ bắp của họ giảm bớt sự đau nhức do phải đi theo kiểu lạ lùng không nhịp điệu. Đây là hành động có thể bị nhận ra. Đây là nhịp điệu. Nhưng cát và sỏi làm chậm bước chân họ. Và tiếng xì xì tới gần của con sâu cát là âm thanh bão tố đang lớn lên quanh họ.
Jessica vấp ngã khuỵu gối xuống. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là sự mệt mỏi, là cái âm thanh đó và nỗi khiếp sợ.
Paul kéo mẹ lên.
Họ nắm tay nhau mải miết chạy.
Một chiếc cọc mỏng mảnh hiện ra từ dải cát phía trước họ. Họ vượt qua, nhìn thấy một chiếc cọc khác.
Tâm trí Jessica bỏ qua việc ghi nhớ các cọc cho đến khi họ đã chạy qua chúng.
Có một chiếc cọc khác, bề mặt bị gió đẽo đâm thẳng lên trời từ một chỗ nứt trên núi đá.
Một chiếc khác.
Đá!
Nàng cảm thấy nó qua bàn chân, sự va chạm với bề mặt không gây cản trở, được tiếp thêm sức mạnh mới từ những bước chạy vững vàng hơn.
Một khe nứt sâu vươn cái bóng thẳng đứng hướng lên trên của nó vào trong vách đá trước mặt họ. Họ chạy hết tốc lực đến đó, len vào cái khe hẹp.
Đằng sau họ, tiếng trườn của sâu cát ngừng lại.
Jessica và Paul quay đầu lại, nhìn ra ngoài sa mạc.
Ở nơi những cồn cát bắt đầu, có lẽ cách chừng năm mươi mét dưới chân một bãi đá, một đường cong xám bạc từ sa mạc trồi lên, làm tỏa ra những con sông cát và bụi đổ xuống tứ phía như thác. Nó vươn cao hơn, thành một cái miệng khổng lồ đang lùng kiếm. Đó là một cái hố tròn đen ngòm, mép hố lấp lánh dưới ánh trăng.
Cái miệng trườn như con rắn về phía khe nứt hẹp nơi Paul và Jessica đang nép vào nhau. Mùi quế nồng nặc trong lỗ mũi họ. Ánh trăng lóe lên từ những chiếc răng pha lê.
Cái miệng khổng lồ lắc tới lắc lui.
Paul nín thở.
Jessica ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm.
Nàng phải tập trung cao độ vào sự huấn luyến Bene Gesserit để kiềm chế nỗi khiếp sợ bản năng, nén nỗi sợ từ ký ức giống nòi đe dọa choán đầy tâm trí nàng.
Paul cảm thấy phấn chấn. Trong một khoảnh khắc nào đó vừa qua, cậu đã đi qua rào chắn thời gian để tiến vào địa hạt chưa từng biết. Cậu có thể cảm thấy bóng tối ở phía trước, nhưng đôi mắt bên trong của cậu chẳng nhìn thấy gì. Như thể một bước chân nào đó của cậu đã khiến cậu rơi xuống một cái giếng... hoặc vào vùng lõm của một ngọn sóng nơi không thể nhìn thấy tương lai. Khung cảnh đó đã trải qua một sự dịch chuyển lớn lao.
Thay vì làm cậu hoảng sợ, cái cảm giác về bóng tối thời gian buộc các giác quan khác của cậu tăng tốc đến chóng mặt. Cậu nhận ra mình đang ghi nhớ tất cả vẻ ngoài của con vật vừa nhô lên từ cát tìm kiếm cậu. Miệng nó có đường kính cỡ tám mươi mét... những chiếc răng pha lê có hình cong của dao pha lê sáng lấp lánh quanh miệng... hơi thở như ống bễ nồng nặc mùi quế, phảng phất mùi an đê hít... mùi a xít...
Con sâu cát che kín ánh trăng khi nó lướt qua những khối đá bên trên họ. Một cơn mưa cát và đá nhỏ đổ xuống khe nứt hẹp nơi họ ẩn trốn.
Paul cùng mẹ len vào sâu hơn.
Quế!
Mùi quế tràn qua họ.
Con sâu cát làm gì với hương dược, melange? cậu tự hỏi. Và cậu nhớ lại Liet-Kynes đã để lộ việc ông ta cố tình che đậy mối liên hệ giữa sâu cát với hương dược.
"Bùm... !"
Nó giống như một tràng sấm rền khô khốc vọng đến từ đằng xa phía bên phải họ.
Lại "Bùm... !"
Con sâu cát chui lại vào cát, nằm ở đó trong giây lát, hàm răng pha lê của nó hắt ánh trăng sáng lóe.
"Thùng! Thùng! Thùng! Thùng!"
Một cái dùi gọi khác! Paul nghĩ.
Lại một lần nữa tiếng trống vang lên đằng xa bên phải họ.
Con sâu cát lắc mạnh. Nó rúc vào cát sâu hơn nữa. Chỉ có đường cong phía trên của cái miệng vẫn giống như nửa miệng chuông, đường cong của một đường hầm nhô cao bên trên những cồn cát.
Cát kêu xào xạo.
Con vật rúc xuống sâu hơn, lùi lại, quay đi. Nó trở thành một gờ cát nhô cao, uốn mình bò qua một chỗ trũng hình yên ngựa giữa các cồn cát.
Paul bước ra ngoài khe nứt, quan sát ngọn sóng cát lùi xa dần băng qua sa mạc tiến về phía cái dùi gọi mới đang mời gọi.
Jessica theo sau cậu, lắng nghe: "Thùng... Thùng... Thùng... Thùng... Thùng..."
Ngay sau đó tiếng trống ngừng.
Paul tìm chiếc ống trong bộ sa phục, nhấp một ngụm nước tái chế.
Jessica chăm chú nhìn hành động của con, nhưng tâm trí nàng cảm thấy trống rỗng trong nỗi mệt mỏi và trạng thái khủng hoảng sau nỗi khiếp sợ. "Có chắc là nó đã đi rồi không?" nàng thì thầm.
"Có người gọi nó, " Paul nói. "Người Fremen."
Nàng cảm thấy đã lại sức. "Nó to quá!"
"Không to bằng con sâu cát đã nuốt tàu của chúng ta."
"Con có chắc đó là người Fremen?"
"Họ dùng dùi gọi."
"Tại sao họ giúp chúng ta?"
"Có thể không phải họ đang giúp chúng ta. Có thể họ chỉ gọi sâu cát thôi."
"Tại sao?"
Câu trả lời nằm lơ lửng tại rìa ý thức của cậu, nhưng từ chối xuất hiện. Cậu có một thị kiến trong tâm trí về một cái gì đó liên quan tới những cây gậy có ngạnh ngắn trong ba lô của họ - những "móc bắt Ngài tạo."
"Sao họ lại gọi sâu cát?" Jessica hỏi.
Một chút sợ hãi thoáng qua tâm trí cậu, và cậu ép mình quay đi không nhìn mẹ mà nhìn lên vách đá. "Tốt hơn chúng ta nên tìm đường lên trên đó trước khi trời hửng sáng." Cậu chỉ tay. "Những chiếc cọc đó chúng ta đã đi qua - còn nhiều cái nữa."
Nàng nhìn theo hướng tay cậu chỉ, nhìn thấy những chiếc cọc - những vật đánh dấu bị gió cào xước, nhận ra bóng của một cái gờ hẹp ngoằn ngoèo dẫn lên khe nứt ở trên cao.
"Họ đánh dấu đường lên vách đá, " Paul nói. Cậu chỉnh lại tư thế vai sao cho khoác ba lô thật thoải mái, đi tới chân gờ và bắt đầu trèo lên.
Jessica đợi một lát, nghỉ ngơi, hồi phục lại sức lực; rồi đi theo cậu.
Họ trèo lên, đi theo những chiếc cọc dẫn đường cho đến khi cái gờ thu nhỏ lại tới một cái mép hẹp ở miệng một khe nứt tối om.
Paul nghiêng đầu nhìn vào nơi tối om này. Cậu có thể cảm thấy chân mình đứng bấp bênh trên cái gờ mỏng manh, nên buộc mình phải thật cẩn thận. Cậu chỉ nhìn thấy bóng tối như mực trong khe nứt. Bóng tối trải dài hun hút, vươn lên tận những vì sao trên đỉnh núi. Đôi tai cậu tìm kiếm, nhưng chỉ thấy những âm thanh mà cậu có thể đoán trước - một tiếng cát chảy rất nhỏ, tiếng côn trùng rừ rừ, tiếng sột soạt của một con vật nhỏ đang chạy qua. Cậu lấy một chân thăm dò bóng tối trong khe nứt, nhận thấy có đá dưới bề mặt phủ đá mạt. Từ từ, cậu nhích từng bước quanh khúc cong, ra hiệu cho mẹ đi theo. Cậu túm chặt mép áo choàng lùng thùng của mẹ, giúp nàng đi vòng qua.
Họ ngước mắt nhìn lên ánh sao được đóng khung bởi hai mép đá. Paul nhìn thấy mẹ bên cạnh cậu giống như một chuyển động xám đục. "Giá như chúng ta có thể liều bật đèn lên, " cậu thì thầm.
"Chúng ta còn có các giác quan khác chứ không chỉ mắt, " nàng nói.
Paul trượt một chân lên trước, dồn trọng lượng lên đó, thăm dò bằng chân kia, gặp một vật cản. Cậu nhấc chân, thấy một bậc thang, bèn bước lên. Cậu với tay ra sau, chạm vào cánh tay mẹ, kéo mạnh áo choàng giúp mẹ bước theo cậu.
Một bậc nữa.
"Con nghĩ nó dẫn lên đỉnh núi, " cậu thì thầm.
Những bậc thang thấp và bằng phẳng, Jessica nghĩ. Chắc chắn do con người đẽo ra.
Nàng theo sau cái bóng chuyển động lờ mờ của Paul, cảm thấy rõ ràng từng bậc thang. Những bức tường đá hẹp lại dần đến khi vai nàng gần như chạm vào chúng. Những bậc thang kết thúc ở một khe núi hẹp dài chừng hai mươi mét, nền bằng phẳng, thông với một vùng lòng chảo nông sáng ánh trăng.
Paul bước vào mép vùng lòng chảo, thì thầm: "Đẹp quá."
Jessica đứng đằng sau cách cậu một bước chân, chỉ có thể nhìn hút vào nó mà im lặng đồng ý.
Bất chấp sự mệt lử, cảm giác khó chịu do những ống nối lẫn phích cắm ở lỗ mũi và sự tù túng của bộ sa phục, bất chấp nỗi sợ hãi và sự đau đớn đang khát khao kêu gào đòi nghỉ ngơi, vẻ đẹp vùng lòng chảo choán đầy các giác quan nàng, buộc nàng dừng lại ngắm nhìn.
"Giống như chốn thiên bồng, " Paul thì thầm.
Jessica gật đầu.
Trải dài phía trước nàng là vùng sa mạc bao la - những bụi cây, cây xương rồng, những lùm lá tí xíu - tất cả run rẩy dưới ánh trăng. Những bức tường bao ở bên trái nàng thì tối đen, bên phải thì sáng ánh trăng như thể phủ sương giá.
"Chắc hẳn đây là nơi ở của người Fremen, " Paul nói.
"Phải có người thì nhiều loại thực vật như thế này mới sống sót được, " nàng đồng ý. Nàng mở nắp chiếc ống nối với túi hứng của bộ sa phục, nhấm nháp từng ngụm nước. Vị nước ấm áp, hăng hăng, nhạt nhẽo trôi xuống cổ. Nàng thấy nước làm mình tỉnh cả người. Khi nàng đóng nắp ống lại thì nó nghiến vào những vụn cát nghe xào xạo.
Có sự chuyển động làm Paul chú ý - phía bên phải, trên nền vùng lòng chảo uốn cong bên dưới họ. Cậu nhìn chăm chú xuyên qua những bụi cây khói và cỏ dại vào một trảng cát phẳng hình nêm tràn ngập ánh trăng, có tiếng nhảy lò cò, bồm bộp khe khẽ ở dưới đó.
"Chuột!" cậu thì thầm.
Bộp - bộp - bộp! Bọn chuột xuất hiện, nhảy vào vùng bóng tối rồi lại ra khỏi đó.
Có một cái gì đó lặng lẽ lướt qua mắt họ mà rơi vào giữa lũ chuột. Rồi vang lên tiếng rít yếu ớt, tiếng vỗ cánh, và một con chim màu xám trông như bóng ma bay vụt lên ngang qua vùng lòng chảo, móng vuốt quắp một cái bóng nhỏ, tối đen.
Chúng ta cần sự nhắc nhở đó, Jessica nghĩ.
Paul tiếp tục nhìn chăm chú vào vùng lòng chảo. Cậu hít vào, ngửi thấy mùi cây ngải đắng thơm ngát như giọng nữ trầm êm ái cất lên trong đêm tối. Loại chim ăn thịt này - cậu nghĩ về nó như một cá tính của sa mạc. Nó đã mang đến vùng lòng chảo này sự tĩnh mịch đến nỗi gần như có thể nghe thấy tiếng ánh trăng màu xanh sữa trôi lững lờ qua cây xương rồng đứng gác và bụi cây sơn đầy gai nhọn. Có tiếng ngân nga khe khẽ của ánh sáng, hài hòa, giản dị và thuần khiết; giản dị thuần khiết hơn bất kỳ loại âm nhạc nào trong vũ trụ của cậu.
"Tốt hơn là ta nên tìm một nơi để dựng lều, " cậu nói. "Ngày mai ta có thể thử tìm những người Fremen đã..."
"Ở đây, hầu hết những kẻ không mời mà đến đều hối tiếc khi tìm thấy người Fremen!"
Một giọng đàn ông nặng trịch cắt ngang lời cậu, phá tan khoảnh khắc yên tĩnh này. Giọng nói phát ra từ phía trên bên phải họ.
"Đừng chạy, hỡi những kẻ xâm phạm, " giọng nói vang lên khi Paul rút lui vào hẻm núi. "Nếu chạy, các ngươi sẽ chỉ lãng phí nước trong cơ thể thôi."
Bọn họ muốn nước từ thịt chúng ta! Jessica nghĩ. Cơ bắp của nàng gạt tất cả sự mệt mỏi sang một bên, bước vào trạng thái sẵn sàng hoạt động tối đa mà không để lộ ra ngoài chút gì. Nàng xác định vị trí phát ra giọng nói, thầm nghĩ: Thật lén lút! Mình không nghe thấy hắn ta. Và nàng nhận ra chủ nhân giọng nói đó chỉ tự cho phép mình gây ra những âm thanh nhỏ, những âm thanh tự nhiên của sa mạc.
Một giọng nói khác phát ra từ mép vùng lòng chảo phía bên trái họ. "Làm nhanh lên, Stil. Lấy nước của bọn họ rồi đi thôi. Chúng ta chỉ còn chút ít thời gian trước khi trời hửng sáng."
Vốn phản ứng kém hơn mẹ trong tình huống khẩn cấp, Paul cảm thấy chán nản đến nỗi cứng đờ người và cố gắng rút lui, đến nỗi cậu làm mờ những khả năng của mình do nỗi hoang mang trong chốc lát. Bây giờ cậu ép mình làm theo những gì mẹ đã dạy: thư giãn thực sự, sau đó đi vào trạng thái giống như thư giãn, sau đó vào trạng thái các cơ săn lại như ngọn roi sẵn sàng quất mạnh theo mọi hướng.
Cậu vẫn cảm thấy cái rìa của nỗi sợ hãi bên trong mình và biết nguồn gốc của nó. Đây là thời điểm mù, cậu chẳng thấy tương lai nào hết... và họ bị kẹt giữa những người Fremen man rợ mà mối quan tâm duy nhất của bọn họ là nước chứa trong thịt của hai cơ thể không che chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận