Dune - Xứ Cát
Chương 32
Không đàn bà, không đàn ông, không đứa trẻ nào thân thiết với cha ta. Người gần gũi nhất, tiến đến mức bạn bè với Hoàng đế Padishah, là Bá tước Hasimir Fenring, người vốn là bằng hữu của Hoàng đế từ khi còn bé. Mức độ thân hữu của Bá tước có thể thấy trước hết trong một điều tích cực: ông đã làm dịu mối nghi ngờ của Landsraad sau Vụ Arrakis. Mẹ ta nói rằng phải mất hơn một tỉ solari để mua hương dược đút lót, rồi lại còn những món quà khác nữa: nữ nô, huân chương hoàng gia, những bằng chứng về chức vị. Bằng chứng quan trọng thứ hai về tình bạn của Bá tước thì tiêu cực. Ông từ chối giết một người mặc dù việc đó nằm trong khả năng ông và cha ta đã ra lệnh cho ông. Ta sẽ kể chuyện đó ngay bây giờ.
- "Bá tước Fenring: Mô tả sơ lược" của Công chúa Irulan.
Nam tước Vladimir Harkonnen đùng đùng thịnh nộ bước dọc hành lang dẫn từ khu phòng riêng của ngài, lướt qua những mảnh nắng xế chiều từ những ô cửa sổ cao rọi xuống. Ngài lắc lư vặn vẹo trong bộ đai treo với những cử động dữ dội.
Sầm sầm ngài bước qua căn bếp riêng, qua thư viện, qua phòng tiếp khách nhỏ, tiến vào phòng nghỉ của các gia nhân nơi bọn thuộc hạ đang nghỉ ngơi thư giãn vào buổi chiều.
Iakin Nefud, đội trưởng cận vệ, ngồi chồm hỗm trên chiếc đi văng cuối phòng, trạng thái đờ đẫn do semuta gây ra hiện rõ trên khuôn mặt bẹt của y, tiếng nhạc semuta rền rĩ nghe quái đản vây quanh y. Bộ sậu lâu la của y ngồi gần bên để làm theo mệnh lệnh y.
"Nefud!" Nam tước gầm lên như sấm.
Đám người bò đi chỗ khác.
Nefud đứng dậy, mặt trông bình thản do ma túy nhưng nhuốm chút tái nhợt cho thấy y đang sợ hãi. Nhạc semuta đã ngừng.
"Vâng, thưa Nam tước, " Nefud nói. Chỉ nhờ thuốc mà giọng y mới không run.
Nam tước nhìn quanh một lượt các khuôn mặt quanh y, nhận thấy những vẻ mặt im lặng đầy kích động. Ngài quay lại chú ý vào Nefud, nói giọng ngọt xớt:
"Mi làm đội trưởng cận vệ cho ta được bao lâu rồi, Nefud?"
Nefud nuốt nước bọt. "Từ hồi ở Arrakis, thưa Nam tước. Gần hai năm rồi ạ."
"Vậy mi có luôn luôn tiên liệu được những nguy cơ đe dọa bản thân ta không?"
"Đó luôn luôn là ước nguyện của tôi, thưa Chúa công."
"Nếu vậy thì Feyd-Rautha đâu?" Nam tước gầm lên.
Nefud rụt người lại. "Bẩm Chúa công?"
"Mi không cho rằng Feyd-Rautha là một nguy cơ đối với bản thân ta sao?" Một lần nữa, giọng ngài lại êm như nhung.
Nefud liếm môi. Một chút đờ đẫn vì semuta còn sót lại trong mắt hắn. "Feyd-Rautha đang ở khu nô lệ, thưa Chúa công."
"Lại với đám đàn bà hử?" Nam tước run lên bần bật vì cố sức kìm cơn tam bành.
"Bẩm Chúa công, có thể chỉ là..."
"Câm mồm!"
Nam tước tiến thêm một bước vào phòng, nhận thấy mọi người đã lùi lại, tạo thành một khoảng trống tế nhị xung quanh Nefud, tách mình ra khỏi đối tượng của cơn thịnh nộ.
"Chẳng phải ta đã ra lệnh cho mi bất cứ lúc nào cũng phải biết đích xác chuẩn Nam tước đang ở đâu sao?" Nam tước hỏi. Ngài tiến thêm một bước. "Chẳng phải ta đã bảo mi rằng bất cứ lúc nào mi cũng phải biết đích xác chuẩn Nam tước đang nói gì và với ai sao?" Lại một bước nữa. "Chẳng phải ta đã bảo mi rằng mi phải cho ta biết bất cứ khi nào hắn đến khu nữ nô lệ sao?"
Nefud nuốt nước bọt. Mồ hôi túa ra trên trán hắn.
Nam tước giữ giọng đều đều, hầu như không chút nhấn giọng: "Chẳng phải ta đã nói những điều đó với mi sao?"
Nefud gật đầu.
"Và chẳng phải ta đã bảo mi rằng mi phải kiểm tra bất cứ thằng nhóc nô lệ nào được gửi đến cho ta và rằng mi phải đích thân làm việc đó... đích thân mi sao?"
Nefud lại gật.
"Liệu có phải ngẫu nhiên mà mi không thấy vết bớt trên đùi thằng nhóc được cử đến cho ta tối nay không?" Nam tước hỏi. "Có thể nào mi..."
"Thưa Bá phụ."
Nam tước quay ngoắt lại, nhìn trừng trừng vào Feyd-Rautha đang đứng nơi ngưỡng cửa. Sự hiện diện của đứa cháu tại đây, lúc này - cái nhìn sốt ruột mà chàng trai trẻ không thể giấu - tất cả nói lên rất nhiều. Feyd-Rautha có hệ thống gián điệp riêng tập trung vào Nam tước.
"Có một cái xác trong phòng ta, ta muốn dẹp nó đi, " Nam tước nói, và ngài đặt tay lên vũ khí phóng phi tiêu dưới áo choàng, lấy làm mừng vì tấm chắn của ngài thuộc loại tốt nhất.
Feyd-Rautha liếc nhìn hai tên cận vệ đứng tựa vào bức tường bên phải, gật đầu. Hai người này rời khỏi chỗ, hối hả ra khỏi phòng, đi dọc hành lang về phía khu phòng của Nam tước.
Hai tên đó hả? Nam tước nghĩ. Ái chà, con quái vật trẻ tuổi này còn phải học lắm thứ về chuyện mưu đồ!
"Ta cho rằng mọi chuyện ở khu nô lệ vẫn bình an sau khi cháu đi khỏi, Feyd à, " Nam tước nói.
"Cháu đang chơi cờ kim tự tháp với lão chủ nô, " Feyd-Rautha nói, và cậu nghĩ: Có gì không ổn vậy? Hiển nhiên thằng nhóc chúng ta gửi tới cho lão đã bị giết. Nhưng để làm việc này thì thằng bé ấy thật tuyệt. Ngay cả Hawat cũng không thể chọn kẻ nào tốt hơn. Thằng bé thật tuyệt!
"Chơi cờ kim tự tháp, " Nam tước nói. "Hay quá. Cháu có thắng không?"
"Cháu... à có, thưa Bá phụ." Và Feyd-Rautha cố dằn nỗi lo lắng.
Nam tước búng mấy ngón tay. "Nefud, mi có muốn lại được ta chiếu cố đến không?'.
"Bẩm Chúa công, tôi đã làm gì?" Nefud run rẩy hỏi.
"Chuyện đó giờ không quan trọng nữa, " Nam tước nói. "Feyd đã đánh bại lão chủ nô trong môn cờ kim tự tháp. Mi đã nghe chưa?"
"Vâng... thưa Chúa công."
"Ta muốn mi lấy ba người rồi đến chỗ tay chủ nô, " Nam tước nói. "Hãy thắt cổ lão chủ nô. Mang xác hắn về cho ta khi các ngươi làm xong để ta có thể thấy tận mắt việc đó được làm đâu ra đấy. Chúng ta không thể dùng những kẻ chơi cờ kém cỏi như vậy."
Feyd-Rautha tái nhợt cả người, tiến lại một bước. "Nhưng, thưa Bá phụ, cháu..."
"Sau đã, Feyd, " Nam tước nói, rồi phẩy tay. "Để sau."
Hai tên cận vệ ban nãy đến phòng Nam tước tìm xác thằng bé nô lệ lúc này lặc lè đi ngang qua cửa phòng nghỉ, cái xác nặng thõng xuống giữa họ, hai tay kéo lê trên mặt đất. Nam tước quan sát cho đến khi họ đi khuất.
Nefud tiến lại sau lưng Nam tước. "Chúa công muốn tôi giết tên chủ nô ngay bây giờ ạ?"
"Ngay bây giờ, " Nam tước nói. "Và khi đã xong việc, bổ sung hai tên vừa đi qua vào danh sách của mi. Ta không ưa cái kiểu chúng khiêng cái xác. Những việc như vậy người ta phải làm cho gọn ghẽ. Ta muốn thấy cả xác chúng nữa."
Nefud nói: "Bẩm Chúa công, nếu như tôi đã có..."
"Làm như chủ mi ra lệnh đi, " Feyd-Rautha nói. Và cậu nghĩ: Tất cả những gì ta có thể hy vọng lúc này là giữ được mạng ta.
Tốt lắm! Nam tước nghĩ. Nó vẫn chưa biết cách cắt giảm tổn thất của nó. Và Nam tước vừa cười thầm với chính mình vừa nghĩ: Thằng nhóc cũng biết cái gì sẽ làm ta vui lòng và thích hợp nhất để ngăn không cho cơn thịnh nộ của ta trút lên nó. Nó biết ta phải giữ gìn nó. Ta còn có ai khác đủ khả năng cầm lấy cái dây cương mà một ngày nào đó ta phải buông ra? Ta không còn ai khác có năng lực như thế. Nhưng nó phải học hỏi! Và ta phải giữ gìn chính mình trong khi nó còn đang học hỏi.
Nefud ra hiệu cho thủ hạ giúp y, dẫn họ ra khỏi cửa.
"Cháu có theo ta về phòng ta không Feyd?" Nam tước hỏi.
"Bá phụ sai bảo gì, cháu xin vâng, " Feyd-Rautha nói. Cậu cúi đầu, thầm nghĩ: Mình bị tóm rồi.
"Ta đi sau cháu, " Nam tước nói, rồi ra hiệu về phía cánh cửa.
Feyd-Rautha biểu lộ nỗi sợ hãi chỉ qua sự chần chừ rất nhỏ. Liệu ta có thất bại hoàn toàn không? cậu tự hỏi. Liệu ông ấy có thọc một lưỡi dao tẩm độc vào lưng ta không... thọc chầm chậm, xuyên qua tấm chắn? Liệu ông ấy có người thừa kế khác không?
Cứ để nó nếm trải cái khoảnh khắc khiếp sợ này, Nam tước nghĩ trong khi đi sau lưng đứa cháu. Nó sẽ kế vị ta, nhưng vào lúc nào là tùy ta chọn. Ta sẽ không để nó vứt bỏ những gì ta đã gây dựng nên!
Feyd-Rautha cố không đi quá nhanh. Cậu cảm thấy da lưng sởn gai ốc, như thể chính cơ thể cậu đang tự hỏi khi nào thì cú đâm sẽ đến. Cơ bắp cậu hết căng rồi lại giãn.
"Cháu đã nghe tin mới nhất từ Arrakis chưa?" Nam tước hỏi.
"Chưa ạ, thưa Bá phụ."
Feyd-Rautha buộc mình không ngoái lại. Cậu rẽ vào hành lang dẫn ra khỏi chái nhà dành cho gia nhân.
"Đám Fremen đã có một nhà tiên tri hay một thứ lãnh tụ tôn giáo mới nào đó, " Nam tước nói. "Họ gọi hắn là Muad'Dib. Ngộ thật đấy chứ. Thế có nghĩa là 'Con Chuột'. Ta đã bảo Rabban cứ để chúng có tôn giáo của chúng. Nó sẽ khiến chúng bận rộn."
"Rất thú vị, thưa Bá phụ, " Feyd-Rautha nói. Cậu rẽ vào hành lang riêng dẫn đến khu phòng của ông bác, tự hỏi: Tại sao ông ta lại nói về tôn giáo? Liệu có ý bóng gió tinh vi nào đó với ta không?
"Ừ, thú vị phải không, " Nam tước nói.
Họ bước vào khu phòng của Nam tước, ngang qua một phòng tiếp khách rồi vào buồng ngủ. Những dấu hiệu khó nhận thấy của một cuộc vật lộn đón chào họ ở đây - một chiếc đèn treo bị dời khỏi chỗ, một chiếc nệm giường chỏng chơ giữa sàn, một ống thuốc an thần tung tóe trên khắp chiếc tủ đầu giường.
"Kế hoạch thông minh lắm, " Nam tước nói. Ngài vặn tấm chắn bảo vệ cơ thể lên mức tối đa, dừng lại, đối diện với đứa cháu. "Nhưng chưa đủ thông minh. Nói ta nghe nào, Feyd, tại sao tự cháu không quật ngã ta đi? Cháu có đủ cơ hội mà."
Feyd-Rautha tìm thấy một chiếc ghế treo, vừa làm một động tác nhún vai trong tâm trí vừa ngồi xuống ghế mà không đợi ông bác bảo.
Giờ thì ta phải gan lì, cậu nghĩ.
"Bá phụ đã dạy cháu rằng bàn tay của chính cháu thì phải sạch, " cậu nói.
"À, phải, " Nam tước nói. "Khi đối mặt với Hoàng đế, cháu phải có khả năng nói rất thành thật rằng việc đó cháu không làm. Mụ phù thủy đứng sát nách Hoàng đế sẽ nghe những lời cháu nói mà biết là nói thật hay nói dối. Phải. Ta đã cảnh báo cháu về điều đó."
"Tại sao Bá phụ chưa bao giờ mua cho mình một Bene Gesserit ạ?" Feyd-Rautha hỏi. "Nếu như có một Người Nói Sự thật ở bên mình thì Bá phụ..."
"Cháu biết sở thích của ta mà!" Nam tước cắn cảu nói.
Feyd-Rautha quan sát kỹ ông bác, rồi nói: "Dù sao, một Bene Gesserit thì sẽ có giá trị vì..."
"Ta không tin họ!" Nam tước gầm gừ. "Cháu thôi cái trò cố đổi đề tài đi!"
Feyd-Rautha nói nhẹ nhàng: "Tùy ý người, thưa Bá phụ."
"Ta nhớ có một lần trên đấu trường cách đây mấy năm, " Nam tước nói. "Hình như là cái hôm một tên nô lệ được sắp đặt sẵn để giết cháu. Có thực là thế không nhỉ?"
"Chưa lâu lắm đâu, thưa Bá phụ. Xét cho cùng, cháu..."
"Đừng lảng tránh nào, " Nam tước nói, và sự căng thẳng trong giọng ngài bộc lộ sự kiềm chế cơn giận của ngài.
Feyd-Rautha nhìn ông bác, nghĩ thầm: Ông ta biết, không thì đã chẳng hỏi.
"Chuyện ấy là giả mạo, thưa Bá phụ. Cháu đã thu xếp vụ đó để làm Bá phụ mất lòng tin ở tay chủ nô của Bá phụ."
"Thông minh lắm, " Nam tước nói. "Gan dạ nữa. Tên đấu sĩ nô lệ đó suýt lấy mạng cháu, phải không?"
"Vâng."
"Nếu cháu có sự mưu lược và tinh tế sánh ngang với lòng can đảm đó thì cháu sẽ thật sự đáng sợ." Nam tước lắc đầu. Và giống như bao nhiêu lần kể từ cái ngày khủng khiếp đó ở Arrakis, ngài nhận ra mình tiếc rằng đã mất Piter, một Mentat. Ấy là một người tinh tế, quá ư tinh tế đến hầu như quỷ quyệt. Nhưng điều đó đã không cứu được hắn ta. Một lần nữa, Nam tước lại lắc đầu. Số phận đôi khi thật khôn lường.
Feyd-Rautha liếc quanh căn phòng ngủ, nghiên cứu những dấu vết của cuộc vật lộn, tự hỏi làm cách nào ông bác lại chế ngự được tên nô lệ mà bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng đến thế.
"Làm sao ta thắng được hắn ư?" Nam tước hỏi. "Ái chà chà, Feyd ơi - hãy để ta giữ lại vài món vũ khí để tự vệ lúc tuổi cao sức yếu chứ. Tốt hơn là chúng ta hãy dùng khoảng thì giờ này để ký kết một giao kèo."
Feyd-Rautha nhìn Nam tước chằm chặp. Giao kèo! Vậy thì nhất định ông ta vẫn có ý giữ ta làm người thừa kế. Chứ không thì giao kèo giao kiết làm gì. Người ta chỉ ký giao kèo với những kẻ ngang hàng hoặc gần ngang hàng mình thôi!
"Giao kèo gì, thưa Bá phụ?" Và Feyd-Rautha cảm thấy tự hào rằng giọng cậu vẫn bình thản và chừng mực, không để lộ chút hân hoan nào đang tràn ngập lòng cậu.
Nam tước cũng nhận thấy sự tự kiềm chế đó. Ngài gật đầu. "Cháu là chất liệu tốt, Feyd ạ. Chất liệu tốt thì ta không bỏ phí. Tuy nhiên, cháu cứ khăng khăng không chịu tìm hiểu giá trị đích thực của ta đối với cháu. Cháu thật cứng đầu. Cháu không hiểu tại sao phải giữ gìn ta như một kẻ có giá trị tột cùng đối với cháu. Chuyện này..." Ngài ra hiệu về phía bằng chứng của cuộc vật lộn trong phòng ngủ. "Chuyện này thật ngu xuẩn. Ta không thưởng cho sự ngu xuẩn."
Vào chuyện chính đi, thằng già ngu xuẩn! Feyd-Rautha nghĩ.
"Cháu nghĩ ta là một thằng già ngu xuẩn, " Nam tước nói. "Ta phải khuyên cháu đừng nghĩ như vậy nữa."
"Bá phụ đã nói đến chuyện giao kèo."
"Ái chà, sự nôn nóng của tuổi trẻ, " Nam tước nói. "Thôi được, vậy thì thực chất của giao kèo là thế này: Cháu phải thôi những mưu toan ngu xuẩn nhằm lấy mạng ta. Còn ta, khi cháu đã sẵn sàng, ta sẽ tránh sang bên để nhường cho cháu. Ta sẽ rút lui về vị trí cố vấn, dành cho cháu chỗ ngồi quyền lực."
"Rút lui ư, Bá phụ?"
"Cháu vẫn đang nghĩ ta là thằng ngu, " Nam tước nói, "và chuyện này chỉ càng xác nhận điều cháu nghĩ, phải không? Cháu nghĩ ta đang van xin cháu! Bước cho cẩn thận vào, Feyd. Thằng già ngu xuẩn này nhìn thấu cây kim được bảo vệ bằng tấm chắn mà cháu đã cắm vào bắp đùi thằng nô lệ đó. Ngay chỗ ta đặt tay lên, hả? Chỉ cần ép vào thật nhẹ là - phập! Một mũi kim tẩm độc sẽ cắm lút vào lòng bàn tay thằng già ngu xuẩn! Ái chà chà, Feyd ơi..."
Nam tước vừa lắc đầu vừa nghĩ: Nếu Hawat không cảnh báo ta thì cái kim đã cắm vào tay ta rồi. Chà, cứ để thằng nhóc tin rằng tự ta đã nhìn thấu âm mưu của nó. Theo cách nào đó, đúng là tự ta thấy đấy chứ. Ta chính là người cứu sống Hawat từ đống hoang tàn của Arrakis. Và thằng nhóc này thì cần phải tôn trọng sự tinh thông thao lược của ta nhiều hơn nữa.
Feyd-Rautha vẫn im lặng, đấu tranh với chính mình. Ông ta có thành thật không? Có thật là ông ta định rút lui không? Sao lại không chứ? Ta tin chắc nếu hành động cẩn trọng thì một ngày nào đó ta sẽ kế vị ông ta. Ông ta không thể sống đời đời được. Có lẽ đúng là ngu xuẩn nếu cứ cố đẩy ông ta vào chỗ chết sớm hơn.
"Bá phụ đang nói đến chuyện giao kèo, " Feyd-Rautha nói. "Chúng ta đưa ra lời cam kết nào nhằm ràng buộc nó?"
"Làm sao chúng ta có thể tin cậy nhau, hử?" Nam tước hỏi. "Được thôi, Feyd ạ, về phần cháu: Ta đang cắt đặt Thufir Hawat giám sát cháu. Trong việc này thì ta tin ở năng lực Mentat của Hawat. Cháu hiểu ta không? Còn về phần ta, cháu sẽ phải tin tưởng ta. Nhưng ta không thể sống đời đời được, phải không nào, Feyd? Và giờ thì có lẽ cháu sẽ bắt đầu ngờ rằng có những điều ta biết mà cháu cũng nên biết."
"Cháu trao cho Bá phụ lời cam kết của cháu, còn Bá phụ trao gì cho cháu đây?" Feyd-Rautha hỏi.
"Ta cho cháu tiếp tục sống, " Nam tước nói.
Một lần nữa, Feyd-Rautha nghiên cứu kỹ càng ông bác. Ông ta cắt đặt Hawat theo dõi ta! Ông ta sẽ nói gì nếu ta bảo rằng chính Hawat đã bày ra cái mẹo dùng tên đấu sĩ mà rốt cuộc khiến ông ta phải trả giá bằng chính tên chủ nô của mình? Hẳn ông ta sẽ bảo rằng ta nói dối nhằm khiến Hawat bị mất tín nhiệm. Không, Thufir tài giỏi là một Mentat nên đã lường trước được khoảnh khắc này.
"Nào, cháu nói gì đây?" Nam tước hỏi.
"Cháu còn nói gì được chứ? Dĩ nhiên là cháu chấp thuận."
Và Feyd-Rautha nghĩ: Hawat! Hắn ta khích hai bên đấu đá nhau để hắn đứng giữa mà hưởng lợi... có phải vậy không? Có phải hắn đã chuyển sang phe ông bác vì ta đã không hỏi ý hắn cái chiêu sử dụng thằng nô lệ?
"Cháu chưa nói gì về việc ta cử Hawat giám sát cháu, " Nam tước nói.
Feyd-Rautha để lộ nỗi tức giận bằng cách phình mũi ra. Cái tên Hawat từng là dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm trong gia tộc Harkonnen trong suốt bao nhiêu năm... thế rồi giờ đây nó lại có một ý nghĩa mới: vẫn nguy hiểm.
"Hawat là một món đồ chơi nguy hiểm, " Feyd-Rautha nói.
"Đồ chơi! Đừng có ngu ngốc nào. Ta biết ta có được gì ở Hawat và làm cách nào làm chủ nó. Hawat có những cảm xúc sâu sắc, Feyd ạ. Người không có cảm xúc mới đáng sợ. Nhưng còn cảm xúc sâu sắc... ái chà, cái ấy thì có thể uốn nắn được tùy theo nhu cầu của ta."
"Cháu không hiểu người, thưa Bá phụ."
"Phải, chuyện đó thì đủ rõ rồi."
Chỉ một cái rung mí mắt là để lộ nỗi căm uất vừa tràn qua Feyd-Rautha.
"Và cháu cũng không hiểu Hawat, " Nam tước nói.
Ông thì cũng chẳng hiểu! Feyd-Rautha nghĩ.
"Hawat đổ lỗi cho ai về hoàn cảnh hiện giờ của hắn ta?" Nam tước hỏi. "Ta ư? Chắc chắn rồi. Nhưng hắn là một công cụ Atreides và đã thắng ta suốt nhiều năm mãi cho tới khi Đế quốc nhúng tay vào. Hắn thì hắn thấy như vậy đó. Hắn thù ghét ta là chuyện thường tình. Hắn tin rằng hắn có thể thắng ta bất cứ lúc nào. Tin như vậy nhưng rồi hắn đã bị ta đánh bại. Bởi ta đã hướng sự chú ý của hắn vào nơi ta muốn - chống lại Đế quốc."
Sự căng thẳng của một thông tin mới mẻ khiến trán Feyd-Rautha nhăn lại, làm miệng cậu mím chặt. "Chống lại Hoàng đế ư?"
Cứ để thằng cháu yêu dấu của ta nếm thử mùi vị của điều đó, Nam tước nghĩ. Cứ để nó tự nhủ: "Hoàng đế Feyd-Rautha Harkonnen!" Cứ để nó tự hỏi điều đó đáng giá bao nhiêu. Nhất định là đáng giá cái mạng một lão bác già nua, kẻ có thể làm cho giấc mơ đó trôi qua mất!
Chầm chậm, Feyd-Rautha liếm môi. Liệu những gì lão già ngu xuẩn nói có thật không? Hình như không chỉ có vậy mà còn gì đó hơn thế.
"Nhưng Hawat thì liên quan gì đến chuyện này?" Feyd-Rautha hỏi.
"Hắn nghĩ hắn đang lợi dụng chúng ta để trút sự báo thù lên Hoàng đế."
"Vậy khi nào điều đó sẽ được thực hiện?"
"Hắn không nghĩ xa hơn sự báo thù của hắn. Hawat là kẻ phải phục vụ người khác, và thậm chí hắn không biết điều này về chính hắn."
"Cháu đã học được nhiều từ Hawat, " Feyd-Rautha đồng ý, và cảm thấy sự thực của những lời cậu nói ra. "Nhưng càng học, cháu càng cảm thấy chúng ta nên loại bỏ y... càng sớm càng tốt."
"Cháu không thích bị hắn giám sát à?"
"Hawat giám sát bất cứ ai."
"Nhưng hắn có thể đặt cháu lên ngôi. Hawat là kẻ khôn ngoan. Hắn nguy hiểm, thủ đoạn. Nhưng ta vẫn chưa ngưng cho hắn uống thuốc giải độc. Gươm thì nguy hiểm, Feyd ạ. Nhưng với thanh gươm này chúng ta có bao gươm. Độc dược đang nằm bên trong hắn. Khi nào chúng ta ngưng cho hắn uống thuốc giải độc, cái chết sẽ tra hắn vào vỏ."
"Theo cách nào đó thì cũng như trên đấu trường, " Feyd-Rautha nói. "Đòn nhử bên trong đòn nhử trong đòn nhử. Ta quan sát để xem tên đấu sĩ cúi người ra sao, hắn nhìn theo cách nào, hắn cầm dao thế nào."
Cậu gật gù, nhận ra những lời đó làm ông bác hài lòng, nhưng bụng nghĩ: Phải, như trên đấu trường! Và cạnh chém là tâm trí!
"Giờ thì cháu thấy cháu cần ta như thế nào chứ, " Nam tước nói. "Ta chưa hết hữu dụng đâu, Feyd ạ."
Một thanh gươm cần được vung lên chừng nào nó chưa quá cùn đến nỗi không dùng được, Feyd-Rautha nghĩ.
"Vâng, thưa Bá phụ, " cậu nói.
"Giờ thì chúng ta sẽ đi xuống khu nô lệ, hai bác cháu ta, " Nam tước nói. "Và ta sẽ quan sát trong khi cháu, bằng chính đôi tay cháu, giết tất cả bọn đàn bà ở khu vui vẻ đó."
"Bá phụ!"
"Sẽ có những con đàn bà khác, Feyd ạ. Nhưng ta đã nói rằng cháu chớ phạm sai lầm do khinh suất với ta."
Mặt Feyd-Rautha sạm lại. "Thưa Bá phụ, người..."
"Cháu phải chấp nhận hình phạt và học lấy đôi điều từ đó, " Nam tước nói.
Feyd-Rautha bắt gặp cái nhìn hả hê trong mắt ông bác. Và ta phải nhớ cái đêm này, cậu nghĩ. Và, đã nhớ nó, ta cũng phải nhớ cả những đêm khác.
"Cháu không được từ chối, " Nam tước nói.
Lão có thể làm gì nếu ta từ chối, hở lão già? Feyd-Rautha tự hỏi. Nhưng cậu biết có thể sẽ có một hình phạt khác, có lẽ tinh vi hơn, một cái đòn bẩy tàn bạo hơn để bắt cậu phải khuất phục.
"Ta biết cháu, Feyd ạ, " Nam tước nói. "Cháu sẽ không từ chối đâu."
Được rồi, Feyd-Rautha nghĩ. Giờ thì ta cần lão. Ta hiểu. Giao kèo thế là ký xong. Nhưng không phải ta sẽ luôn luôn cần lão. Và... một ngày nào đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận