Dune - Xứ Cát

Chương 19

Arrakis truyền dạy thái độ của con dao - chặt đứt cái không hoàn chỉnh và nói:
"Giờ thì nó hoàn chỉnh rồi, vì nó được kết thúc ở đây."
- trích "Tuyển dụ ngôn của Muad'Dib" của công chúa Irulan.
Một người mặc quân phục Harkonnen lao thốc vào, dừng lại ở cuối sảnh, nhìn Yueh chằm chằm, chỉ liếc qua đã ghi nhận hết: cái xác của Mapes, hình dáng Công tước nằm sõng soài, Yueh đang đứng đó. Tay phải người đàn ông kia cầm khẩu súng laze. Từ người hắn toát lên một vẻ tàn bạo bẩm sinh, một cảm giác về sự hung bạo và tự tin khiến Yueh rùng mình.
Sardaukar, Yueh nghĩ. Căn cứ theo bề ngoài, hắn là một Bashar. Có lẽ chính Hoàng đế phái hắn đến đây để giám sát mọi chuyện. Dù trong trang phục nào đi nữa thì vẫn không có gì che đậy được thân thế của họ.
"Ông là Yueh, " gã đàn ông nói. Hắn nhìn với vẻ suy đoán cái vòng trường Suk trên tóc vị bác sĩ, nhìn chằm chằm vào vết xăm hình kim cương, rồi bắt gặp đôi mắt Yueh.
"Tôi là Yueh, " bác sĩ nói.
"Ông có thể thư giãn, Yueh ạ, " hắn nói. "Khi ông vô hiệu hóa những tấm chắn bảo vệ ngôi nhà thì chúng tôi đã tiến vào ngay rồi. Mọi chuyện ở đây vẫn trong tầm kiểm soát. Công tước đây à?"
"Đây là Công tước."
"Chết rồi sao?"
"Chỉ bất tỉnh thôi. Tôi nghĩ anh nên trói ông ta lại."
"Ông làm gì những kẻ kia rồi?" Hắn liếc xuống tiền sảnh nơi thi thể Mapes nằm đó.
"Thật đáng tiếc, " Yueh lẩm bẩm.
"Tiếc!" tên Sardaukar nhếch mép cười. Hắn tiến lên phía trước, nhìn xuống Leto. "Vậy ra Công tước Đỏ vĩ đại đây."
Nếu ta có nghi ngờ gì về thân thế của tên này, thì câu nói đó cũng đã xóa sạch rồi, Yueh nghĩ. Chỉ Hoàng đế mới gọi Atreides là Công tước Đỏ.
Tên Sardaukar với tay xuống, cắt cái biểu tượng chim ưng đỏ trên đồng phục của Leto. "Một vật kỷ niệm nhỏ, " hắn nói. "Cái nhẫn có dấu riêng của Công tước đâu?"
"Ông ấy không mang trong người, " Yueh nói.
"Ta thấy rồi!" tên Sardaukar cáu kỉnh.
Yueh cứng người lại, nuốt nước bọt. Nếu họ ép ta, đưa ta đến gặp Người Nói Sự thật, họ sẽ phát hiện ra chuyện chiếc nhẫn, chuyện con tàu mà ta đã chuẩn bị - mọi chuyện sẽ hỏng bét.
"Thỉnh thoảng Công tước gửi chiếc nhẫn cho người đưa thư như một vật để đảm bảo mệnh lệnh do chính ông ban ra, " Yueh nói.
"Chắc hẳn là những tên đưa thư được tin cậy lắm, " tên Sardaukar lẩm bẩm.
"Anh không trói ông ấy sao?" Yueh đánh bạo hỏi.
"Ông ta sẽ bất tỉnh trong bao lâu?"
"Khoảng hai giờ. Tôi không định được chính xác lượng thuốc cho ông ấy như với mụ đàn bà và thằng bé."
Tên Sardaukar dùng ngón chân ẩy ẩy vào người Công tước. "Dù ông ta có tỉnh thì cũng chẳng có gì phải sợ cả. Khi nào thì mụ đàn bà và thằng bé đó tỉnh lại?"
"Khoảng mười phút nữa."
"Sớm vậy sao?"
"Tôi nghe nói Nam tước sẽ tới đây ngay sau thuộc hạ của ông ấy."
"Ông ấy sẽ đến ngay. Ông chờ ở ngoài đi, Yueh." Hắn nhìn Yueh nghiêm khắc. "Ngay bây giờ!"
Yueh liếc Leto. "Thế còn..."
"Ông ta sẽ được giao cho Nam tước, bị trói gô như miếng thịt quay trong lò nướng." Lại một lần nữa, tên Sardaukar nhìn hình xăm kim cương trên trán Yueh. "Ông biết đấy; ông sẽ đủ an toàn khi ở trong hành lang. Chúng ta không còn thời gian để tán dóc nữa đâu, tên phản bội ạ. Tôi nghe thấy tiếng những người khác đang đến rồi."
Tên phản bội, Yueh nghĩ. Ông hạ thấp cái nhìn, hẩy vào người tên Sardaukar trong khi bỏ đi, biết rằng ông đang nếm trước cái từ mà lịch sử sẽ ghi lại về ông: Yueh, tên phản bội.
Ông đi qua thêm nhiều xác chết trên đường tiến về phía cổng trước, vừa đi vừa liếc chúng, sợ rằng một trong những xác đó có thể là Paul hoặc Jessica. Tất cả xác chết đều là lính của gia tộc hoặc mặc đồng phục Harkonnen.
Bọn lính Harkonnen cảnh giác nhìn ông chằm chằm khi ông từ cổng trước hiện ra, đi vào bóng đêm được soi sáng bằng ánh lửa. Hàng cây chà là dọc đường đã bị đốt cháy để soi sáng cho ngôi nhà. Cột khói màu đen từ đám mồi đốt cây bốc lên trên xuyên qua những ngọn lửa màu cam.
"Tên phản bội đấy, " có tiếng ai đó nói.
"Hẳn là Nam tước muốn gặp mày sớm đấy, " một người khác nói.
Ta phải tới được con tàu, Yueh nghĩ. Ta phải đặt ấn Công tước vào nơi Paul sẽ tìm thấy được. Một nỗi sợ hãi xâm chiếm ông: Nếu Idaho nghi ngờ ta hoặc trở nên nóng vội - nếu anh ta không đợi mà lại đi đến đúng nơi ta đã bảo anh ta - thì Jessica và Paul sẽ không tránh khỏi bị chém giết. Đến cái sự giảm nhẹ nhỏ nhoi nhất cho hành động của ta cũng sẽ không thực hiện được.
Tên lính Harkonnen thả tay ông ra, nói: "Đứng đợi đằng kia, tránh đường ra."
Bất ngờ, Yueh nhận thấy mình như kẻ vứt đi ở cái nơi hủy diệt này, không được dành cho bất cứ cái gì, không được nhận thậm chí đến một chút thương hại nhỏ nhoi nhất. Idaho không được thất bại!
Một tên lính khác va mạnh vào ông, quát lên: "Này ông kia, tránh xa đường ra!"
Ngay cả khi lợi dụng được ta, chúng vẫn khinh thường ta. Yueh nghĩ. Ông thẳng người lên khi bị đẩy sang một bên, lấy lại chút tư thế đường hoàng của mình.
"Đợi Nam tước đến!" một tên sĩ quan cáu kỉnh nói.
Yueh gật đầu, đi dạo dọc con đường trước nhà với vẻ tự nhiên được kiểm soát, rẽ ở góc đường rồi bước vào bóng tối ngoài tầm soi sáng của hàng cây đang cháy. Mỗi bước đi lộ rõ sự lo lắng, Yueh vội vã tiến về phía sân sau dưới phòng kính nơi con tàu đang đợi - con tàu đã được bố trí ở đó để đưa hai mẹ con Paul đi.
Một tên lính gác đứng bên cánh cửa đang mở ở phía sau nhà, tập trung chú ý vào tiền sảnh được chiếu sáng và những tên lính đang đóng mở cửa sầm sập ở đó, tìm kiếm hết phòng này sang phòng khác.
Bọn chúng mới tự tin làm sao chứ!
Yueh theo sát những cái bóng, di chuyển vòng quanh con tàu, khẽ khàng mở cánh cửa ở phía khuất tầm mắt tên lính. Ông lần tay dưới hàng ghế trước nơi ông giấu bộ Fremkit, nhấc nắp lên, đút cái ấn công tước vào. Ông sờ vào nếp nhăn của tờ giấy hương dược, bức thư ông đã viết, ấn cái nhẫn vào tờ giấy. Ông rút tay ra, đóng cái gói lại.
Yueh nhẹ nhàng đóng cửa tàu, quay trở lại góc đường rồi đi vòng về phía hàng cây đang cháy.
Giờ thì xong rồi, ông nghĩ.
Một lần nữa, ông lại bước vào vùng ánh sáng của hàng cây rực cháy. Ông kéo áo choàng vòng quanh người, nhìn chằm chằm những ngọn lửa. Ta sẽ sớm biết thôi. Ta sẽ sớm gặp tên Nam tước và ta sẽ biết. Còn Nam tước - hắn sẽ chạm trán một chiếc răng nho nhỏ.
Có một truyền thuyết kể rằng, vào lúc Công tước Leto Atreides qua đời, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời bên trên cung điện của dòng họ ông ở Caladan.
- Công chúa Irulan: "Lời nói đầu Chuyện thuở thiếu thời của Muad'Dib".
Nam tước Vladimir Harkonnen đứng bên cửa sổ con tàu đậu trên mặt đất mà ngài dùng làm sở chỉ huy. Bên ngoài khung cửa ngài thấy màn đêm Arrakeen sáng rực ánh lửa. Ngài tập trung chú ý vào Tường Chắn ở phía xa, nơi thứ vũ khí bí mật của ngài đang làm nhiệm vụ.
Pháo dùng thuốc nổ.
Những khẩu súng gặm dần vào mấy cái hang nơi các chiến binh của Công tước đã rút vào làm nơi cố thủ cuối cùng. Những đốm sáng màu cam chậm rãi lóe lên từng đợt, cứ mỗi khoảnh khắc bừng sáng ngắn ngủi đó thì đá và bụi lại rơi như mưa - và đám thuộc hạ của Công tước đang bị cô lập cho chết đói, bị mắc kẹt như những con thú ở trong hang.
Nam tước có thể cảm thấy tiếng nhai ồn ĩ ở phía xa - một tiếng trống dội đến tai ngài xuyên qua lớp kim loại của con tàu: Tùng... tùng. Rồi thì: Ùng-ùng!
Ai mà nghĩ đến chuyện trở lại dùng pháo vào cái thời tấm chắn bảo vệ này cơ chứ? Ý nghĩ đó là một tiếng cười thầm trong tâm trí ngài. Nhưng có thể đoán được thuộc hạ của Công tước sẽ chạy về phía mấy cái hang đó. Và Hoàng đế sẽ đánh giá cao sự thông minh của ta trong việc bảo tồn mạng sống cho lực lượng chung của chúng ta.
Ngài điều chỉnh một trong những dây treo nhỏ nâng đỡ thân hình béo ị của ngài chống lại sức hút của trọng lực. Một nụ cười làm miệng ngài nhăn nhúm, kéo giãn những nếp nhăn của cái cằm xị.
Thật đáng tiếc khi phải lãng phí những chiến binh tài giỏi như chiến binh của Công tước, ngài nghĩ. Ngài toét miệng rộng hơn, cười chính bản thân mình. Tiếc nuối cũng có thể là tàn nhẫn! Ngài gật đầu. Theo định nghĩa, thất bại nghĩa là có thể bị tiêu diệt. Toàn bộ vũ trụ này nằm sẵn đó, rộng cửa đón người nào có khả năng đưa ra những quyết định sáng suốt. Những con thỏ chần chừ bất quyết thì phải bị phơi trần, buộc phải chạy về hang. Nếu không thì có thể kiểm soát và nuôi dưỡng chúng bằng cách nào đây? Ngài tưởng tượng những chiến binh của mình như bầy ong đánh tan tác lũ thỏ. Rồi ngài nghĩ: Khi người ta có đủ số ong làm việc cho mình thì tiếng vo ve hân hoan của chúng nghe mới ngọt ngào thay...
Cánh cửa sau lưng ngài mở ra. Nam tước quan sát hình phản chiếu trên cửa sổ tối đen trước khi quay lại.
Piter de Vries tiến vào khoang, theo sau là Umman Kudu, đội trưởng đội cận vệ của Nam tước. Ngay ngoài cửa có bóng người chuyển động, những gương mặt cừu non của đội vệ sĩ, cái nét mặt mà họ cẩn thận biến thành dễ bảo trước Umman Kudu.
Nam tước quay lại.
Piter chạm ngón tay lên món tóc mái, chào theo kiểu chế nhạo của anh ta. "Tin tốt đây, thưa Tướng công. Sardaukar vừa đưa Công tước về."
"Tất nhiên rồi, " Nam tước trầm giọng.
Ngài quan sát cái mặt nạ tàn ác u ám trên khuôn mặt đàn bà của Piter. Còn đôi mắt: hai cái khe tối của đôi mắt xanh biếc màu xanh trong màu xanh.
Ta phải sớm loại bỏ tên này thôi. Nam tước nghĩ. Hắn gần như không còn chút ích lợi nào với ta nữa, hắn sắp trở thành mối đe dọa vô cùng nguy hiểm cho ta rồi. Tuy nhiên, trước hết hắn phải làm cho dân chúng Arrakis căm thù hắn. Rồi thì, họ sẽ chào đón đứa cháu Feyd-Rautha yêu quý của ta như một vị cứu tinh.
Nam tước chuyển sự chú ý sang tay đội trưởng - Umman Kudu: những đường nét như lưỡi kéo của các cơ hàm, cái cằm giống như mũi giày ống - một kẻ có thể tin cậy được vì những thói tật xấu xa của hắn ai cũng biết.
"Trước hết, tên phản bội đã trao Công tước cho ta đang ở đâu?" Nam tước hỏi. "Ta phải trao phần thưởng cho kẻ phản bội đó."
Piter ngọ nguậy một ngón chân, ra hiệu cho tên bảo vệ bên ngoài.
Có chuyển động màu đen thoáng qua ở đó và Yueh bước qua cửa. Cử động của ông cứng nhắc, như có kẻ giật dây. Bộ ria mép rủ xuống cạnh đôi môi màu tía. Chỉ đôi mắt già nua là còn có vẻ sống động. Yueh tiến vào ba bước rồi dừng lại khi Piter ra hiệu, đứng đó nhìn Nam tước chằm chằm qua khoảng không gian trống trải.
"Chà chà, xin chào bác sĩ Yueh."
"Kính chào Chúa công Harkonnen."
"Ta nghe nói ông vừa trao Công tước cho bọn ta."
"Phần của tôi trong giao kèo, thưa Chúa công."
Nam tước nhìn Piter.
Piter gật đầu.
Nam tước lại nhìn Yueh. "Giao kèo hả? Ta..." Ngài thốt lên: "Ta phải làm gì đáp trả đây?"
"Trí nhớ ông tốt lắm mà, Chúa công Harkonnen."
Và Yueh cho phép mình suy nghĩ, lắng nghe sự im lặng ồn ào của những chiếc đồng hồ trong tâm trí ông. Ông đã nhận ra sự phản bội phảng phất trong thái độ của Nam tước. Wanna chết thật rồi - đã đi xa ngoài tầm với của chúng rồi. Nếu không thì bọn chúng sẽ vẫn dùng cô ấy như một cái kìm kẹp chặt vị bác sĩ mềm yếu. Thái độ của Nam tước cho thấy không còn sự kìm kẹp nữa; chuyện đó đã kết thúc.
"Ta phải làm gì?" Nam tước hỏi.
"Ngài đã hứa sẽ giải thoát cho Wanna của tôi khỏi đau đớn."
Nam tước gật đầu. "Ồ, đúng vậy. Giờ thì ta nhớ rồi. Ta đã hứa thế. Đó là lời hứa của ta. Đó là cách chúng ta khuất phục Tối thượng Y Pháp. Ông không thể cam chịu đứng nhìn mụ phù thủy Bene Gesserit của ông khom lưng quỳ gối trong những cỗ máy khuếch đại đau đớn của Piter. Được rồi, Nam tước Vladimir Harkonnen luôn giữ lời. Ta đã nói sẽ giải thoát cô ta khỏi đau đớn và cho phép ông gặp cô ta. Cũng được thôi." Ngài vẫy tay ra hiệu cho Piter.
Đôi mắt xanh của Piter phát ra một cái nhìn đờ đẫn. Chuyển động của y bất chợt uyển chuyển như mèo. Con dao trong tay y lóe lên như cái vuốt khi đâm vào lưng Yueh.
Ông già cứng người lại, mắt vẫn không rời Nam tước.
"Vậy thì đến gặp cô ta đi!" Nam tước thốt lên.
Yueh đứng đó, người lắc lư. Ông cẩn thận mấp máy môi thật chuẩn xác, giọng ông vang lên với âm điệu nhịp nhàng kỳ lạ: "Ngài... tưởng... ngài... thắng... tôi. Ngài... tưởng... tôi... không... biết... cái... tôi... phải... trả... giá... cho... Wanna... của... tôi."
Ông đổ xuống. Không cong lại hay mềm người ra. Hệt như một cái cây đổ xuống.
"Vậy thì đến gặp cô ta đi, " Nam tước nhắc lại. Nhưng câu nói của ngài như một tiếng vọng yếu ớt.
Yueh đã làm dấy lên trong ngài một linh tính xấu. Ngài quắc mắt nhìn sang Piter, nhìn y lau lưỡi dao vào một mảnh vải, quan sát vẻ mãn nguyện ướt rượt trong đôi mắt xanh ấy.
Vậy là hắn tự tay giết hắn như thế đấy, Nam tước nghĩ. Hiểu thế cũng được.
"Hắn đã trao Công tước cho chúng ta hả?" Nam tước hỏi.
"Tất nhiên là vậy, thưa Tướng công, " Piter nói.
"Vậy đưa ông ta vào đây!"
Piter liếc tay đội trưởng, gã này tuân lệnh lao đi.
Nam tước nhìn xuống Yueh. Theo cách ông ta ngã xuống, người ta có thể ngờ rằng người ông ta không có xương mà thay vào đó là gỗ sồi.
"Ta chẳng đời nào tin một tên phản bội, " Nam tước nói. "Dù đó là tên phản bội do ta tạo ra."
Ngài liếc ô cửa sổ bị bóng đêm bao phủ. Nam tước biết cái túi tĩnh lặng tối om ngoài kia là của ngài. Không còn tiếng pháo nã vào những cái hang trong Tường Chắn nữa; những cái bẫy hang kia đã bị bịt kín. Khá đột ngột, tâm trí Nam tước có thể hình dung ra không gì đẹp hơn sự trống rỗng tuyệt đối của màu đen kia. Trừ phi là màu trắng trong màu đen. Màu trắng kim loại trong màu đen. Màu trắng sứ.
Nhưng vẫn có cảm giác nghi ngờ.
Lão bác sĩ ngu ngốc có ý gì? Tất nhiên, chắc hẳn ông ta biết cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra với mình. Nhưng còn việc nghĩ rằng ông ta đã bị đánh bại nữa: "Ngài tưởng ngài thắng tôi."
Ông ta có ý gì đây?
Công tước Leto Atreides bước qua cánh cửa. Hai tay ông bị trói bằng xích, khuôn mặt chim đại bàng nhằng nhịt vết bẩn. Bộ đồng phục rách ở chỗ ai đó xé toạc ra để lấy chiếc phù hiệu. Vài mảnh áo rách phất phơ nơi thắt lưng ở chỗ ai đó đã giật chiếc thắt lưng đeo tấm chắn nhưng không chịu tháo những dây nịt đồng phục ra trước. Ánh mắt Công tước đờ đẫn như mất trí.
"Chà... à... a, " Nam tước nói. Ngài ngập ngừng, hít một hơi sâu. Ngài biết mình đã nói quá to. Cái giây phút vốn được mường tượng từ bao lâu nay đã mất đi chút hương vị của nó.
Quỷ tha ma bắt đời đời kiếp kiếp tay bác sĩ đáng nguyền rủa đó!
"Tôi tin là ngài Công tước kính mến đã bị đánh thuốc, " Piter nói. "Đó là cách Yueh đã làm để bắt ông ấy giao cho chúng ta." Piter quay sang Công tước. "Ngài không bị đánh thuốc chứ, Công tước kính mến của tôi?"
Giọng y vang xa. Công tước Leto có thể cảm thấy những dây xích, cơn đau nhức của các cơ, đôi môi nứt nẻ, hai má như thiêu đốt, vị khô của cơn khát cháy cổ thì thầm xào xạo trong miệng ông. Song những âm thanh nghe lờ mờ, chìm dưới một chiếc chăn bông. Ông chỉ nhìn thấy những hình dáng mờ ảo qua chiếc chăn.
"Mụ đàn bà và thằng bé thế nào rồi hở Piter?" Nam tước hỏi. "Vẫn chưa có tin gì sao?"
Piter liếm môi.
"Ngươi đã nghe thấy chuyện gì rồi!" Nam tước cáu kỉnh. "Chuyện gì hả?"
Piter liếc tay đội trưởng, rồi nhìn Nam tước. "Nhóm người mà chúng ta cử đi thi hành nhiệm vụ, thưa Tướng công, họ... à... đã... à... được tìm thấy."
"Được rồi, bọn chúng báo cáo mọi chuyện theo đúng ý chúng ta chứ?"
"Họ chết rồi, thưa Tướng công."
"Tất nhiên là chúng chết rồi! Điều ta muốn biết là..."
"Khi được tìm thấy thì họ đã chết rồi, thưa Tướng công."
Mặt Nam tước tím bầm lại. "Còn mụ đàn bà và thằng bé?"
"Không có dấu vết, thưa Tướng công, nhưng ở chỗ đó có một con sâu cát. Nó xuất hiện khi chúng ta đang kiểm tra hiện trường. Có thể mọi chuyện đúng như chúng ta mong đợi - một vụ tai nạn. Có khả năng..."
"Chúng ta không bàn về những khả năng, Piter ạ. Thế còn con tàu thất lạc thì sao? Nó không gợi lên điều gì cho Mentat của ta sao?"
"Rõ ràng một thuộc hạ của Công tước đã bỏ trốn với nó, thưa Tướng công. Hắn giết chết phi công rồi trốn thoát."
"Tên thuộc hạ nào?"
"Đó là một vụ giết người thầm lặng, nhanh gọn, thưa Tướng công. Có thể là Hawat hoặc Halleck. Có thể là Idaho. Hoặc bất cứ tên sĩ quan cao cấp nào."
"Lại là những khả năng, " Nam tước càu nhàu. Ngài liếc cái dáng vẻ lắc lư vì bị đánh thuốc của Công tước.
"Tình hình được kiểm soát rồi, thưa Tướng công, " Piter nói.
"Không, không phải vậy! Gã hành tinh học ngu ngốc ấy đâu rồi? Cái gã Kynes này đâu rồi?"
"Chúng tôi đã có tin tức về nơi ở của hắn và hắn sẽ bị triệu về đây thôi, thưa Tướng công."
"Ta không thích cách bọn thuộc hạ của Hoàng đế giúp đỡ chúng ta, " Nam tước làu bàu.
Những câu nói xuyên qua tấm chăn bông, nhưng có vài từ thiêu đốt tâm trí Công tước Leto. Mụ đàn bà và thằng bé - không có dấu vết. Paul và Jessica đã trốn thoát. Còn số phận của Hawat, Halleck và Idaho vẫn chưa biết thế nào. Vẫn còn hy vọng.
"Chiếc nhẫn có dấu ấn Công tước đâu?" Nam tước hỏi. "Ngón tay ông ta chẳng có gì hết."
"Tên Sardaukar nói không thấy nó trong người ông ta khi ông ta bị bắt, thưa Tướng công, " tay đội trưởng nói.
"Ngươi giết tên bác sĩ sớm quá, " Nam tước nói. "Đó là một sai lầm. Lẽ ra ngươi phải báo cho ta biết trước, Piter ạ. Người hành động quá hấp tấp đối với lợi ích làm ăn của chúng ta đấy." Ngài quắc mắt giận dữ. "Những khả năng ư!"
Cái suy nghĩ đó lơ lửng như một đợt sóng hình sin trong tâm trí Công tước Leto: Paul và Jessica đã trốn thoát! Còn một điều khác trong trí nhớ của ông: một thỏa thuận. Ông có thể gần như nhớ ra nó.
Cái răng!
Giờ thì ông đã nhớ phần nào về nó: Một viên thuốc chứa khí độc trong hình dạng chiếc răng giả.
Ai đó đã bảo ông ghi nhớ chiếc răng đó. Chiếc răng trong miệng ông. Ông có thể cảm thấy hình thù của nó bằng lưỡi. Ông chỉ phải làm mỗi một việc là cắn mạnh vào nó.
Vẫn chưa phải lúc!
Ai đó đã dặn ông phải đợi cho đến khi ông ở gần Nam tước. Ai đã dặn ông? Ông không thể nhớ ra.
"Ông ta sẽ ở trong trạng thái bị đánh thuốc như thế này trong bao lâu nữa?" Nam tước hỏi.
"Có thể là một giờ, thưa Tướng công."
"Lại có thể, " Nam tước càu nhàu. Ngài lại quay ra khung cửa sổ đen đặc bóng đêm. "Ta đói rồi."
Kia là Nam tước, cái hình thù xám xịt lờ mờ đó, Công tước Leto nghĩ. Hình thù đó nhảy múa tới lui, lắc lư theo chuyển động của căn phòng. Còn căn phòng trải rộng ra rồi thu hẹp lại. Nó sáng lên rồi lại tối đi. Nó chìm trong bóng tối rồi mờ dần.
Thời gian trở thành một chuỗi tầng tầng lớp lớp đối với Công tước. Ông trôi giạt qua chúng. Ta phải đợi.
Có một chiếc bàn. Leto nhìn thấy chiếc bàn khá rõ. Và một gã béo ú, tròn quay ngồi bên kia bàn, đồ ăn thừa ở trước mặt y. Leto cảm thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế đối diện gã béo, cảm thấy những dây xích, những sợi dây trói thân thể đang tê tê của ông vào chiếc ghế. Ông ý thức được một khoảng thời gian đã trôi qua, nhưng không biết đích xác bao lâu.
"Tôi chắc ông ta đang tỉnh, thưa Nam tước."
Giọng nói ngọt xớt. Đó là của Piter.
"Ta cũng thấy vậy, Piter ạ."
Giọng trầm sâu: Nam tước.
Công tước Leto cảm thấy mọi vật xung quanh rõ dần lên. Chiếc ghế ông ngồi trở nên vững chãi hơn, các dây trói cứa rát hơn.
Bây giờ thì ông thấy rõ Nam tước. Công tước Leto quan sát cử động của đôi tay Nam tước: những cái động chạm không dừng được - vào mép một chiếc đĩa, tay cầm của một cái thìa, một ngón tay lần theo nếp gấp ở hàm dưới.
Công tước Leto quan sát bàn tay chuyển động, bị nó thôi miên.
"Ngài có thể nghe thấy tôi nói, Công tước Leto, " Nam tước nói. "Tôi biết ngài nghe thấy tôi nói. Chúng tôi muốn ngài cho biết phải tìm thiếp của ngài và con trai hai người ở đâu."
Công tước Leto không bỏ sót dấu hiệu nào, nhưng câu hỏi ấy làm ông thêm bình tĩnh. Vậy là đúng rồi: Bọn chúng không bắt được Paul và Jessica.
"Chúng ta không chơi trò trẻ con, " Nam tước nói giọng trầm sâu. "Điều đó ngài phải biết." Ngài chúi người về phía Công tước Leto, quan sát gương mặt Công tước. Điều làm Nam tước khó chịu là không thể giải quyết chuyện này một cách riêng tư, chỉ hai người với nhau. Để kẻ khác nhìn thấy hoàng thân quốc thích trong tình cảnh rắc rối như thế này - nó sẽ tạo ra một tiền lệ xấu.
Công tước Leto cảm thấy sức khỏe dần phục hồi. Và bây giờ, ký ức về chiếc răng giả đã hiện rõ trong đầu ông như một tháp chuông nổi lên trên một khung cảnh bằng phẳng. Viên thuốc có hình dây thần kinh nằm trong cái răng giả đó - khí độc - ông đã nhớ ra ai đặt thứ vũ khí chết người đó vào miệng mình.
Yueh.
Cái ký ức mù mờ do bị đánh thuốc về hình ảnh một xác chết mềm oặt được kéo ngang qua ông trong căn phòng này, nó cứ như hơi nước lơ lửng trong tâm trí ông. Ông biết đó là xác Yueh.
"Ngài có nghe thấy âm thanh đó không, Công tước Leto?" Nam tước hỏi.
Công tước Leto dần dần nhận ra một âm thanh nghe như tiếng ếch kêu, tiếng rên rỉ của ai đó phải chịu đau đớn cực độ.
"Chúng tôi bắt được một thuộc hạ của ông giả trang thành người Fremen, " Nam tước nói. "Chúng tôi phát hiện ra sự giả trang này khá dễ dàng: dựa vào đôi mắt, ông biết đấy. Hắn khăng khăng nói mình là gián điệp được cài vào đám người Fremen. Tôi đã sống một thời gian trên hành tinh này, cậu em họ thân mến ạ. Người ta không do thám cái lũ cặn bã rách rưới sống trên sa mạc đó. Hãy nói cho tôi biết, ông đã mua chuộc sự giúp đỡ của chúng đúng không? Ông đã gửi mụ đàn bà và con ông đến chỗ chúng đúng không?"
Công tước Leto cảm thấy nỗi lo sợ thít chặt lồng ngực. Nếu Yueh đưa hai mẹ con đến chỗ nhóm người sa mạc... bọn chúng sẽ không ngừng tìm kiếm cho đến khi tìm thấy họ.
"Nói đi, nào, " Nam tước nói. "Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu và cơn đau sẽ đến rất nhanh đấy. Xin đừng bắt tôi phải làm thế với ông, Công tước đáng kính ạ." Nam tước ngước nhìn Piter, lúc này đang đứng cạnh vai Công tước. "Ở đây Piter không có đủ bộ công cụ tra tấn, nhưng tôi chắc anh ta có thể tùy cơ ứng biến."
"Thỉnh thoảng sự tùy cơ ứng biến lại là tốt nhất, thưa Nam tước."
Cái giọng nói nịnh bợ ngọt xớt đó! Công tước Leto nghe thấy nó bên tai mình.
"Ông đã vạch kế hoạch cho tình huống khẩn cấp, " Nam tước nói. "Mụ đàn bà của ông và thằng bé đó được đưa đến đâu?" Ngài nhìn tay Công tước Leto. "Nhẫn của ông mất rồi. Có phải thằng bé giữ nó không?"
Nam tước ngước lên, nhìn chằm chằm vào mắt Công tước Leto.
"Ông không trả lời, " ngài nói. "Ông muốn ép tôi phải làm một việc mà tôi không muốn sao? Piter sẽ sử dụng những phương pháp trực tiếp, đơn giản. Tôi đồng ý rằng đôi khi chúng là những phương pháp tốt nhất thật, nhưng chẳng hay ho gì nếu ông phải chịu những thứ như thế."
"Có thể là mỡ nóng tưới lên lưng, hay lên mí mắt, " Piter nói. "Có thể lên các vị trí khác trên cơ thể. Nó đặc biệt hiệu quả khi đối tượng không biết vị trí tưới mỡ tiếp theo là ở đâu. Đây là một phương pháp hay, và hình dạng những vết mủ trắng hếu trên làn da trần có một nét đẹp riêng, phải không Nam tước?"
"Cực đẹp, " Nam tước nói, giọng có vẻ cáu kỉnh.
Những ngón tay hết chạm thứ này đến thứ khác kia! Công tước Leto quan sát những bàn tay chuối mắn, những chiếc nhẫn lấp lánh trên hai bàn tay múp míp như tay trẻ con - chúng buộc phải luôn di chuyển.
Những âm thanh đau đớn từ cánh cửa sau lưng ông vọng tới cắn rứt thần kinh Công tước. Chúng bắt được ai vậy? ông tự hỏi. Idaho chăng?
"Tin tôi đi, em họ thân mến ơi, " Nam tước nói. "Tôi không muốn cơ sự lại ra thế này đâu."
"Ngài đang nghĩ đến những sứ giả thần kinh chạy hộc tốc để cầu xin cứu giúp nhưng rồi sẽ chẳng nhận được gì, " Piter nói. "Trong việc này có cả một nghệ thuật, ngài biết đó."
"Anh là một nghệ sĩ siêu quần bạt chúng, " Nam tước gầm gừ. "Giờ thì làm ơn im đi cho."
Công tước Leto đột nhiên nhớ lại một điều Gurney Halleck từng nói khi thấy một bức ảnh của Nam tước: "'Và tôi đứng trên bờ cát biển khơi, thấy một con thú dữ từ dưới biển trồi lên... trên những cái đầu của nó là cái tên báng bổ.' ".
"Chúng ta đang phí thì giờ, Nam tước ạ, " Piter nói.
"Có lẽ vậy."
Nam tước gật đầu. "Ông biết không, Leto thân mến, rốt cuộc rồi ông cũng sẽ cho chúng tôi biết họ ở đâu. Có một mức độ đau đớn sẽ mua được ông thôi."
Ắt là hắn nói đúng, Công tước Leto nghĩ. Nếu không có cái răng... và nếu không có chuyện mình thực sự không biết họ đang ở đâu.
Nam tước nhặt một miếng thịt lên, nhét vào mồm, nhai chậm rãi, nuốt. Ta phải thử chiêu mới, ngài nghĩ.
"Hãy quan sát con người quý báu này, người phủ nhận rằng mình là kẻ để cho thuê, " Nam tước nói. "Quan sát hắn đi, Piter."
Và Nam tước nghĩ: Phải! Nhìn hắn ở kia xem, cái kẻ tin rằng hắn không thể bị mua chuộc này. Nhìn hắn bị giam ở đó xem, toàn thân bị chia thành hàng triệu mảnh rồi bán dần bán dần từng giọt một trong từng giây cuộc đời hắn! Nếu bây giờ túm lấy hắn mà lắc thì sẽ chỉ nghe kêu lạch cạch bên trong thôi. Bị rút hết rồi! Bán ráo trọi rồi! Giờ thì hắn chết theo kiểu nào cũng có khác gì nhau?
Âm thanh như tiếng ếch kêu ở đằng sau đã ngừng.
Nam tước thấy Umman Kudu, đội trưởng cận vệ, xuất hiện nơi khung cửa phía bên kia phòng, lắc đầu. Kẻ bị bắt đã không cung cấp thông tin cần thiết. Lại một thất bại nữa. Đã đến lúc thôi chần chừ với tên Công tước xuẩn ngốc này, cái thằng ngốc điên rồ ngu dại không nhận ra được có bao nhiêu địa ngục đang ở kề bên hắn - chỉ cách xa bằng độ dày một sợi thần kinh.
Ý nghĩ này làm Nam tước dịu lại, át đi nỗi ngần ngừ của ngài không muốn buộc một người thuộc hoàng gia phải chịu đau đớn. Ngài đột nhiên thấy mình như một bác sĩ giải phẫu đang tiến hành những cuộc mổ xẻ vô tận bằng chiếc kéo mềm - cắt bỏ mặt nạ khỏi những tên xuẩn ngốc, đặng làm phô ra cái địa ngục bên dưới.
Rặt một bầy thỏ đế!
Lại còn cái kiểu chúng co rúm lại khi thấy con thú ăn thịt nữa!
Công tước Leto nhìn ngang qua bàn, tự hỏi tại sao ông vẫn đợi. Cái răng sẽ nhanh chóng kết thúc toàn bộ chuyện này. Thế nhưng, phần lớn cuộc đời này từng tốt đẹp. Ông nhận ra mình đang nhớ lại một con diều ăng ten lơ lửng trên bầu trời Caladan xanh như vỏ sò, Paul thì cười như nắc nẻ khi nhìn thấy nó. Và ông nhớ lại cảnh mặt trời mọc ở Arrakis này - những tầng đá nhuộm màu của Tường Chắn dịu màu hẳn đi dưới làn sương bụi.
"Tệ quá, " Nam tước lầm bầm. Ngài đẩy người lui ra khỏi bàn, nhẹ nhàng đứng dậy trong bộ đai treo rồi do dự khi thấy một thoáng thay đổi ở Công tước. Ngài nhìn Công tước hít một hơi thở sâu, nhìn cái hàm cứng lại, nhìn nếp gợn của một cơ xuất hiện ở đó khi Công tước mím chặt miệng lại.
Hắn mới sợ ta làm sao chứ! Nam tước nghĩ.
Kinh hoảng vì sợ Nam tước có thể thoát khỏi mình, Công tước Leto cắn mạnh lên cái răng bọc viên thuốc, cảm thấy nó vỡ ra. Ông há miệng, hà ra ngoài làn hơi nhức nhối mà cái vị của nó ông có thể cảm thấy khi nó hình thành trên lưỡi. Nam tước dần trở nên nhỏ lại, chỉ còn là một hình bóng giữa đường hầm càng lúc càng hẹp hơn. Công tước Leto nghe thấy tiếng thở gấp gáp bên tai ông - kẻ có giọng ngọt xớt: Piter.
Cả hắn cũng dính!
"Piter! Có chuyện gì vậy?"
Cái giọng trầm đùng đục đó nghe thật xa xăm.
Công tước Leto cảm thấy những hồi ức quay cuồng trong tâm trí ông - những tiếng làu bàu già khọm của những bà lão không răng. Căn phòng, chiếc bàn, Nam tước, một cặp mắt khiếp đảm - đôi mắt ấy, màu xanh trong màu xanh - tất cả nén chặt lại quanh ông thành một thể đối xứng nát vụn.
Có một gã đàn ông với cái cằm giống như mũi chiếc ủng cao cổ, một gã người đồ chơi đang ngã. Tên người - đồ chơi có cái mũi gãy vẹo sang trái: một cái máy đếm nhịp vĩnh viễn bắt được điểm xuất phát của một ngón hất lên. Công tước Leto nghe tiếng bát đĩa vỡ - thật xa xăm - một tiếng ầm ĩ trong tai ông. Tâm trí ông là một chiếc thùng không đáy, tóm giữ mọi thứ. Mọi thứ từng có mặt: mọi tiếng la, mọi tiếng thì thầm, mọi... im lặng.
Một ý nghĩ còn lại với ông. Công tước Leto nhìn thấy nó trong ánh sáng không hình dạng trên những tia màu đen: Cái ngày do xác thịt tạo thành và cái xác thịt do ngày tạo thành. Ý nghĩ đó khiến ông chợt cảm nhận một sự toàn vẹn mà ông biết mình sẽ không bao giờ lý giải được.
Im lặng.
Nam tước đứng xoay lưng về phía cánh cửa mật, lối thoát riêng của ngài phía sau bàn. Ngài đã đóng sầm nó lại trước một căn phòng đầy người chết. Giác quan ngài ghi nhận những tên vệ sĩ bâu lại nhung nhúc quanh ngài. Mình có hít nó vào không? ngài tự hỏi. Dù nó là cái gì đi nữa, liệu mình có dính phải như bọn họ không?
Những tiếng động trở lại với ngài... cùng lý trí. Ngài nghe tiếng ai đó quát tháo ra lệnh - mặt nạ chống khí độc... giữ cửa đóng... bật quạt gió lên.
Bọn khác ngã xuống rất nhanh, ngài nghĩ. Mình thì vẫn đứng. Mình vẫn thở. Đồ chết tiệt tàn nhẫn! Suýt chút nữa thì!
Giờ thì ngài có thể phân tích chuyện xảy ra. Tấm chắn của ngài đã được kích hoạt, vặn nhỏ thôi nhưng vẫn đủ để làm chậm sự trao đổi phân tử ngang qua trường chắn. Và ngài đã đẩy mình ra xa bàn... rồi thì tiếng thở gấp kinh hoảng của Piter đã khiến tên đội trưởng cận vệ lao tới và lãnh đủ.
Sự tình cờ và lời cảnh báo trong tiếng thở gấp của một người hấp hối, những cái đó đã cứu mạng ngài.
Nam tước không cảm thấy thương hại cho Piter. Thằng ngốc đó đã tự đẩy mình vào chỗ chết. Lại còn thằng đội trưởng thậm ngu kia nữa! Nó bảo đã kiểm tra tất cả mọi người trước khi đưa đến gặp Nam tước! Làm sao gã Công tước lại có thể...? Không hề có cảnh báo gì. Kể cả từ cái máy dò độc dược trên bàn cũng không nốt - mãi đến khi quá muộn. Làm sao lại thế chứ?
Thôi được, giờ thì cũng không quan trọng, Nam tước nghĩ, vững tâm trở lại. Tay đội trưởng cận vệ mới sẽ bắt đầu từ chỗ tìm câu trả lời cho các câu hỏi này.
Ngài dần nhận ra có nhiều hoạt động hơn ở dưới hành lang, quanh cái góc nơi có cánh cửa khác dẫn vào căn phòng chết chóc. Nam tước ép mình qua khỏi cánh cửa riêng của ngài, quan sát những tên tôi tớ xung quanh. Chúng đứng im lặng, nhìn ngài chăm chăm, chờ phản ứng của Nam tước.
Nam tước có tức giận không?
Và Nam tước nhận ra từ khi ngài lao ra khỏi căn phòng khủng khiếp kia cho đến giờ chỉ mới mấy giây trôi qua.
Vài tên lính chĩa vũ khí vào cánh cửa. Vài tên hướng sự hung bạo về phía hành lang trống kéo dài đến góc bên phải nơi có tiếng ồn ào.
Một người sải bước về phía cái góc đó, mặt nạ chống khí độc lủng lẳng được giữ lại nhờ đám dây buộc ở cổ, mắt anh ta nhìn chăm chú vào những chiếc máy dò độc dược xếp thành hàng phía trên đầu dọc hành lang này. Tóc anh ta màu vàng, gương mặt tẻ nhạt với đôi mắt xanh. Những nếp nhăn tỏa ra từ cái miệng có cặp môi dày. Trông anh ta giống như một sinh vật dưới nước bị đặt nhầm chỗ giữa những kẻ đi trên mặt đất.
Nam tước nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tới gần, nhớ ra tên anh ta: Nefud. Iakin Nefud. Một hạ sĩ trong đội bảo vệ. Nefud là kẻ nghiện semuta, một sự kết hợp giữa âm nhạc và thuốc tác động lên tầng ý thức sâu nhất. Thông tin đó thật hữu ích.
Anh ta dừng lại trước mặt Nam tước rồi cúi chào. "Hành lang thông thoáng rồi, thưa Chúa công. Tôi quan sát từ bên ngoài và nhận thấy đó chắc chắn là hơi độc. Những bộ thông gió trong phòng ngài đang hút không khí từ ngoài hành lang vào." Anh ta liếc lên một máy dò độc dược trên đầu Nam tước. "Không loại chất độc nào mà không bị nó phát hiện. Bây giờ căn phòng được dọn sạch rồi. Ngài có yêu cầu gì không?"
Nam tước nhận ra giọng tay thuộc hạ - anh ta chính là người đã quát tháo ra lệnh. Tay hạ sĩ này làm việc hiệu quả đấy, ngài nghĩ.
"Những người trong đó chết cả rồi à?" Nam tước hỏi.
"Vâng, thưa Tướng công."
Được rồi, chúng ta phải chỉnh đốn lại thôi, Nam tước nghĩ.
"Đầu tiên ta chúc mừng ngươi, Nefud, " ngài nói. "Ngươi là đội trưởng mới của đội cận vệ. Ta hy vọng ngươi sẽ khắc sâu trong tim bài học rút ra từ cái chết của người tiền nhiệm."
Nam tước quan sát thái độ của tay hạ sĩ vừa được thăng chức khi hắn càng lúc càng có ý thức về chuyện này. Nefud biết anh ta sẽ lại không bao giờ thiếu semuta nữa.
Nefud gật đầu. "Chúa công biết là tôi sẵn sàng hiến thân vì sự an toàn của ngài."
"Tốt. Giờ thì bàn đến công việc. Ta ngờ là tay Công tước có cái gì đó ở trong miệng. Ngươi hãy tìm ra đó là cái gì, sử dụng như thế nào, ai đã giúp ông ta gài nó vào miệng. Ngươi hãy chuẩn bị mọi biện pháp đề phòng..."
Ngài bỏ dở câu nói, chuỗi ý nghĩ của ngài bị gián đoạn bởi tiếng ồn ào trong hành lang sau lưng - đội vệ sĩ đứng ở cửa thang máy dẫn từ tầng dưới tàu lên đang cố gắng cản một viên đại tá Bashar cao lớn vừa hiện ra từ thang máy.
Nam tước không sao nhớ được khuôn mặt viên đại tá: gương mặt mỏng với cái miệng giống một vết rạch trên da thuộc, hai chấm mực đen thay cho đôi mắt.
"Bỏ tay ra khỏi người ta ngay, cái lũ ăn xác chết chúng mày!" viên đại tá gầm lên, xô những tên lính dạt sang một bên.
Chà chà, một tên Sardaukar, Nam tước nghĩ.
Viên đại tá Bashar sải bước về phía Nam tước. Đôi mắt Nam tước nheo thành hai đường kẻ đầy e ngại. Bọn sĩ quan Sardaukar luôn làm ngài lo lắng. Tất cả bọn chúng đều có vẻ giống những người thân thuộc của Công tước... vị Công tước đã chết. Lại còn thái độ của chúng đối với Nam tước nữa!
Viên đại tá Bashar đứng lại trước mặt Nam tước cách ngài nửa bước, tay chống hông. Tên vệ sĩ đứng sau lưng ngài rúm lại, điệu bộ bồn chồn không biết làm gì.
Nam tước để ý thấy tên Sardaukar không chào hỏi mình, vẻ khinh bỉ toát ra trong thái độ của hắn, và sự lo lắng của ngài tăng dần. Chỉ có một quân đoàn Sardaukar địa phương - mười lữ đoàn - tăng cường cho những quân đoàn Harkonnen, nhưng Nam tước không tự lừa phỉnh mình. Một quân đoàn Sardaukar đó hoàn toàn có khả năng chống lại và đánh bại quân Harkonnen.
"Này Nam tước, hãy bảo thuộc hạ của ông thôi ngay việc ngăn cản tôi gặp ông đi, " tên Sardaukar gầm gừ. "Thuộc hạ của tôi đã trao Công tước Atreides cho ông trước khi tôi có thể thảo luận với ông về số phận của Công tước. Chúng ta sẽ thảo luận về chuyện đó ngay bây giờ."
Ta không được để mất thể diện trước mặt thuộc hạ của ta, Nam tước nghĩ.
"Thế nào?" Đó là một từ được điều khiển một cách lạnh lùng, và Nam tước cảm thấy kiêu hãnh về nó.
"Hoàng đế giao cho tôi nhiệm vụ phải tìm hiểu để biết chắc chắn người họ hàng của ngài chết êm ả mà không phải chịu đau đớn gì, " viên đại tá Bashar nói.
"Hoàng đế cũng chỉ thị cho ta như thế, " Nam tước nói dối. "Anh nghĩ ta không tuân lệnh sao?"
"Tôi sẽ báo cáo lên Hoàng đế những gì chính mắt mình thấy, " tên Sardaukar nói.
"Công tước chết rồi, " Nam tước cáu kỉnh, rồi ngài phẩy tay đuổi tên Sardaukar đi.
Viên đại tá Bashar vẫn đứng đối mặt với Nam tước. Không một chút cử động nào của mắt hay các cơ cho thấy hắn biết mình đã bị đuổi đi.
"Như thế nào?" hắn giận dữ hỏi.
Thật quá lắm! Nam tước nghĩ. Hỏi gì mà lắm thế.
"Tự mình giết mình, nếu anh phải biết, " Nam tước nói. "Ông ta bị nhiễm độc."
"Tôi muốn nhìn xác ông ta ngay bây giờ, " viên đại tá Bashar nói.
Nam tước ngước mắt lên trần nhà giả vờ tức giận trong khi óc ngài dồn dập suy nghĩ. Khốn khiếp thật! Tên Sardaukar với đôi mắt sắc sảo kia sẽ quan sát căn phòng trước khi có thứ gì được thay đổi!
"Ngay bây giờ, " tên Sardaukar làu bàu. "Tôi muốn tận mắt nhìn xác Công tước."
Nam tước nhận ra không cách gì ngăn được chuyện này. Tên Sardaukar sẽ thấy tất cả. Hắn sẽ biết Công tước đã giết chết vài tên Harkonnen... rằng Nam tước thoát chết gần như chỉ trong gang tấc. Bằng chứng là những thứ còn lại của bữa tối trên bàn ăn, và ngài Công tước đã chết ở phía bên kia bàn cùng với sự hủy diệt xung quanh ông ta.
Không thể ngăn được chuyện đó.
"Tôi không muốn bị trì hoãn, " viên đại tá cáu kỉnh.
"Không ai trì hoãn anh cả, " Nam tước nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như thủy tinh núi lửa của tên Sardaukar. "Tôi không giấu Hoàng đế chuyện gì." Ngài gật đầu với Nefud. "Đại tá Bashar sẽ xem xét mọi thứ ngay bây giờ. Dẫn anh ta vào qua cửa ngươi đứng, Nefud."
"Lối này, thưa ngài, " Nefud nói.
Chậm rãi, xấc láo, tên Sardaukar đi vòng qua Nam tước, lách qua đám vệ sĩ để vào phòng.
Thật không thể chịu được, Nam tước nghĩ. Bây giờ thì Hoàng đế sẽ biết ta phạm sai lầm như thế nào. Ngài sẽ coi đây là một biểu hiện của sự yếu kém.
Và ngài đau khổ khi nhận ra Hoàng đế và quân Sardaukar của Ngài đều giống nhau, cùng khinh bỉ sự yếu kém. Nam tước bặm môi, tự an ủi rằng ít nhất Hoàng đế cũng không biết chuyện Atreides tấn công Giedi Prime, phá hủy những kho trữ hương dược của Harkonnen ở đó.
Trời đánh thánh vật tên Công tước láu cá này!
Nam tước quan sát những cái lưng đang rời xa - tên Sardaukar kiêu ngạo, tên Nefud chắc nịch làm việc hiệu quả.
Chúng ta phải chỉnh đốn lại, Nam tước nghĩ. Ta sẽ phải cho Rabban lên cai quản cái hành tinh khốn khiếp này ngay lập tức. Không cần dè dặt nữa. Ta phải để dành dòng máu Harkonnen của chính ta cho việc đặt Arrakis vào tình thế thích hợp buộc phải chấp nhận Feyd-Rautha. Tên Piter quỷ tha ma bắt! Hắn tự giết mình trước khi ta tính tới chuyện đó.
Nam tước thở dài.
Ta phải lập tức gửi thư tới Tleielax để tìm một Mentat mới. Chắc chắn bọn chúng có một người mới sẵn sàng dành cho ta ngay bây giờ.
Một vệ sĩ đứng cạnh ngài hắng giọng.
Nam tước quay về phía anh ta. "Ta đói rồi."
"Vâng, thưa Chúa công."
"Ta muốn được giải trí trong lúc các ngươi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đó và xem xét những bí mật của nó cho ta, " Nam tước nói giọng trầm sâu.
Tên lính cụp mắt xuống. "Chúa công muốn loại giải trí nào?"
"Ta sẽ ở trong phòng ngủ, " Nam tước nói. "Đưa thằng bé chúng ta mua ở Gamont đến gặp ta, thằng bé có đôi mắt đáng yêu ấy. Hãy cho nó uống thuốc. Ta không thích đấu vật."
"Vâng, thưa Chúa công."
Nam tước quay đi, bắt đầu tiến về phía phòng ngủ bằng dáng đi nhún nhảy nhờ có bộ dây treo nâng đỡ. Đúng rồi, ngài nghĩ. Thằng bé có đôi mắt đáng yêu, trông rất giống cậu chủ nhỏ Paul Atreides.
Bạn cần đăng nhập để bình luận