Dune - Xứ Cát
Chương 16
- trích "Tuyển dụ ngôn của Muad'Dib" của Công chúa Irulan.
Trong phòng ăn ở tòa nhà lớn Arrakeen, những ngọn đèn treo đã được thắp sáng trên nền bóng tối xuống nhanh. Chúng tỏa ánh vàng rực rỡ lên cái đầu bò màu đen có đôi sừng dính máu và lên bức tranh sơn dầu lấp lánh mờ tối vẽ chân dung Lão Công tước.
Bên dưới hai tấm bùa may mắn này, chiếc khăn trải bàn bằng vải lanh trắng sáng lên quanh ánh phản chiếu từ những đồ dùng bằng bạc bóng loáng của gia đình Atreides được sắp xếp một cách chuẩn xác dọc chiếc bàn lớn - những bộ đồ ăn như các quần đảo nhỏ đứng đợi bên những cốc pha lê, mỗi bộ đặt ngay ngắn phía trước một ghế ngồi bằng gỗ nặng. Chiếc đèn treo nhiều ngọn kiểu cổ nằm ở chính giữa bàn vẫn chưa được thắp, dây treo của nó xoắn lên trên, khuất vào bóng tối nơi giấu máy dò độc dược.
Dừng lại nơi khung cửa để kiểm tra công tác chuẩn bị, Công tước nghĩ về cái máy dò chất độc, về việc nó có tầm quan trọng thế nào trong xã hội của ông.
Tất cả thuộc cùng một mẫu hình, ông nghĩ. Người ta có thể thăm dò chúng ta bằng ngôn ngữ của chúng ta - những mô tả tinh tế và chính xác về các biện pháp thi hành cái chết phản phúc. Tối nay một kẻ nào đó sẽ thử dùng chaumurky - chất độc cho vào đồ uống? Hay sẽ dùng chaumas - chất độc cho vào thức ăn?
Ông lắc đầu.
Bên cạnh mỗi cái đĩa trên chiếc bàn dài là một bình nước. Công tước ước tính lượng nước này có thể đủ cho một gia đình nghèo khó ở Arrakeen dùng trong hơn một năm.
Ngay sát khung cửa nơi ông đứng là những cái chậu rửa lớn ốp đá vàng và xanh lục được trang trí công phu. Chậu nào cũng đều có giá để khăn lau. Đây là một phong tục, người quản gia đã giải thích như thế, dành cho khách khi bước vào, họ sẽ nhúng tay đầy kiểu cách vào chậu, đổ vài chén nước lên sàn, lấy khăn lau tay rồi ném khăn vào vũng nước đang lan rộng ở cửa. Sau bữa tối, đám ăn xin lại tụ tập bên ngoài, vắt những chiếc khăn ấy để lấy nước.
Đúng là đặc trưng của thái ấp Harkonnen, Công tước nghĩ. Mọi sự đê hèn của linh hồn đều có thể được hình thành. Ông hít một hơi sâu, cảm thấy cơn giận dữ thít lấy dạ dày.
"Cái phong tục này chấm dứt ở đây!" ông lẩm bẩm.
Ông thấy một người đàn bà giúp việc - một trong những người xương xẩu già nua mà viên quản gia đã giới thiệu - đang lảng vảng gần khung cửa phòng bếp đối diện với ông. Công tước giơ cao bàn tay ra hiệu. Bà ta rời khỏi góc khuất, tất tả chạy vòng qua bàn đến chỗ ông, và ông ghi nhớ khuôn mặt thô kệch, đôi mắt màu xanh trong màu xanh.
"Tướng công cần gì ạ?" Bà ta cúi đầu, hai mắt được che khuất.
Ông ra hiệu. "Chuyển chậu và khăn lau đi."
"Nhưng... thưa Người Có Dòng dõi Tôn quý..." Bà ta nhìn lên, miệng há hốc.
"Ta biết đây là phong tục!" ông quát lên. "Mang mấy cái chậu này ra cửa trước. Từ lúc chúng ta bắt đầu dùng bữa cho đến khi ăn xong, mỗi người ăn mày đến đây sẽ được nhận một cốc nước đầy. Rõ chưa?"
Khuôn mặt thô kệch của bà ta hiện lên những cảm xúc đan xen nhau: mất hết tinh thần, giận dữ...
Bằng sự thấu suốt bất ngờ, Leto nhận ra chắc hẳn bà ta đã dự định bán nước vắt ra từ những chiếc khăn bị giẫm chân lên, kiếm vài đồng xu từ những người khốn khổ tới đứng đợi ở cửa. Có thể đó cũng là một tục lệ.
Mặt tối sầm lại, ông gầm gừ: "Ta sẽ cử người gác để kiểm tra việc thi hành mệnh lệnh của ta."
Ông quay người, sải bước đi lộn lại dọc hành lang dẫn tới Đại sảnh. Những kỷ niệm dồn dập ùa về trong đầu ông như những tiếng thầm thì từ một bà già rụng hết răng. Ông nhớ về nguồn nước bát ngát và những con sóng - những tháng ngày trên đồng cỏ chứ không phải ở xứ cát - những mùa hè rực rỡ đã vụt qua ông như lá trong cơn bão.
Tất cả đã qua rồi.
Ta đang già đi, ông nghĩ. Ta đã cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của thần chết. Và trong cái gì chứ? Lòng tham của một mụ già.
Trong Đại sảnh, Lệnh bà Jessica đứng trước lò sưởi giữa một nhóm người hỗn tạp. Một ngọn lửa ấm áp lách tách trong lò, hắt những tia sáng màu cam lên đồ trang sức gắn đá quý, dải đăng ten và những nếp vải đắt tiền. Trong nhóm người đó, ông nhận ra một nhà sản xuất sa phục đến từ vùng Carthag, một nhà nhập khẩu thiết bị điện tử, một nhà nhập khẩu nước, chủ nhân căn biệt thự mùa hè tọa lạc gần xưởng của ông trên vùng địa cực, một đại diện của Ngân hàng Hiệp hội (trông gầy còm và lãnh đạm), một nhà phân phối phụ tùng thay thế cho máy khoan khai thác hương dược, một người đàn bà có khuôn mặt mỏng cay nghiệt, nghe nói dịch vụ hộ tống các vị khách từ hành tinh khác của bà ta chỉ là vỏ bọc cho nhiều hoạt động buôn lậu, gián điệp và tống tiền.
Hầu hết nhóm đàn bà trong tiền sảnh đều như được đúc từ một khuôn đặc trưng - dùng để trang trí, được sản xuất một cách chính xác, một sự pha trộn kỳ quặc giữa vừa gợi dục vừa không thể đụng tới.
Ngay cả khi không ở vị trí bà chủ, Jessica vẫn nổi bật giữa đám người, ông nghĩ. Nàng không đeo đồ trang sức và chọn những màu ấm áp - chiếc váy dài mang màu lửa bập bùng, dây buộc tóc màu nâu đất cột quanh mái tóc màu đồng.
Ông nhận ra nàng ăn mặc như thế để mắng khéo ông, một sự khiển trách trước thái độ lạnh nhạt giả tạo gần đây của ông. Nàng ý thức rõ rằng ông thích nàng trong những sắc thái này hơn cả - rằng ông thấy nàng như âm thanh xào xạc của những màu nồng ấm.
Đứng gần đó là Duncan Idaho, giống với người ngoài hơn là thành viên của nhóm, mặc đồng phục lấp lánh, khuôn mặt vô cảm khó dò, mái tóc xoăn đen chải chuốt. Anh được triệu về từ chỗ người Fremen và đã nhận lệnh của Hawat - "Núp dưới lý do bảo vệ Lệnh bà Jessica, anh phải phong bế và giám sát chặt chẽ cô ta."
Công tước nhìn lướt khắp phòng.
Paul đang đứng trong góc Đại sảnh, một nhóm thanh niên Arrakeen giàu có nịnh hót vây quanh cậu, cách xa đấy là ba sĩ quan của Quân đội Gia tộc. Công tước đặc biệt chú ý đến các thiếu nữ. Cả một đám mồi béo bở dành cho kẻ thừa kế của Công tước. Nhưng Paul đối xử bình đẳng với tất cả mọi người bằng một vẻ cao nhã dè dặt.
Thằng bé sẽ mang cái tước hiệu này một cách xuất sắc, Công tước nghĩ, rồi bất ngờ rùng mình nhận ra đó là một ý nghĩ chết chóc nữa.
Paul thấy cha đứng ở khung cửa, bèn tránh ánh mắt ông. Cậu nhìn từng nhóm khách đứng rải rác khắp phòng, nhìn những bàn tay đầy đá quý cầm đồ uống (và sự kiểm tra kín đáo bằng những máy dò độc dược bé xíu đặt ở xa). Nhìn vào tất cả những khuôn mặt đang huyên thuyên đó, bất giác Paul cảm thấy khó chịu. Đó là những chiếc mặt nạ rẻ tiền che đậy những suy nghĩ ung nhọt - những giọng nói quàng quạc để át đi sự im lặng ầm ĩ trong mỗi lồng ngực.
Ta đang trong tâm trạng cáu kỉnh, cậu nghĩ, rồi tự hỏi Gurney sẽ nói gì về chuyện đó.
Cậu biết nguồn gốc gây ra tâm trạng này. Cậu không muốn có mặt trong buổi lễ, nhưng cha nhất định bắt cậu phải có mặt. "Con có một chỗ đứng - một vị trí đáng giữ gìn. Con đủ trưởng thành để làm việc này. Con sắp trở thành một người đàn ông thực thụ rồi."
Paul thấy cha xuất hiện nơi khung cửa, kiểm tra kỹ căn phòng rồi bước tới nhóm người vây quanh Lệnh bà Jessica.
Leto tới bên nhóm người đúng lúc nhà nhập khẩu nước hỏi: "Có thật là Công tước sắp nhập hệ thống điều khiển thời tiết không?"
Từ sau lưng người đàn ông này, Công tước nói: "Chúng tôi chưa nghĩ xa đến thế, thưa ngài."
Người đàn ông quay lại, lộ ra khuôn mặt tròn hòa nhã, làn da sạm đen. "À... à, ngài Công tước, " ông ta nói. "Chúng tôi không thấy ngài."
Công tước Leto liếc nhìn Jessica. "Một chuyện nên làm." Ông lại hướng sự chú ý vào nhà nhập khẩu nước, giải thích về chuyện ông đã ra lệnh chuyển những chậu rửa đi, rồi nói thêm: "Về phần tôi, cái phong tục cũ này sẽ chấm dứt tại đây."
"Đây là mệnh lệnh của Công tước, đúng không thưa Ngài?" ông ta hỏi.
"Ta dành câu trả lời đó cho chính ông... à... cho lương tâm của ông, " Công tước nói. Ông quay đi, nhận thấy Kynes đi tới chỗ nhóm người này.
Một người phụ nữ trong nhóm nói: "Tôi nghĩ đó là một hành động thật hào phóng - phân phát nước cho..." Có ai đó nhắc bà ta im lặng.
Công tước nhìn Kynes, nhận thấy nhà hành tinh học mặc bộ đồng phục màu nâu sẫm kiểu cũ có huy hiệu Công chức Đế quốc trên vai áo và một giọt lệ bằng vàng nhỏ xíu chỉ cấp bậc trên cổ áo.
Nhà nhập khẩu nước hỏi bằng giọng tức giận: "Phải chăng Công tước ngụ ý chỉ trích phong tục của chúng tôi?"
"Phong tục này đã thay đổi, " Leto nói. Ông gật đầu với Kynes, để ý nét cau mày trên mặt Jessica, và suy nghĩ: Nét cau mày không hợp với cô ấy, nhưng nó sẽ làm tăng những lời đồn về xích mích giữa chúng ta.
"Nếu Công tước cho phép, " nhà nhập khẩu nước nói, "tôi muốn hỏi thêm về những phong tục."
Leto nhận thấy âm điệu ngọt xớt đột ngột trong giọng ông ta, để ý đến bầu không khí im lặng đầy thận trọng của nhóm người này và những cái đầu ở khắp phòng bắt đầu quay về phía họ.
"Sắp đến giờ ăn tối rồi thì phải?" Jessica hỏi.
"Nhưng vị khách của chúng ta có vài câu hỏi, " Leto nói. Ông nhìn nhà nhập khẩu nước, quan sát người đàn ông với khuôn mặt tròn, mắt to cùng đôi môi dày ấy, và nhớ lại bản ghi nhớ của Hawat: "... và nhà nhập khẩu nước này là một người đáng quan sát - Lingar Bewt, hãy nhớ cái tên này. Bọn Harkonnen sử dụng ông ta nhưng không bao giờ hoàn toàn khống chế được ông ta."
"Những phong tục về nước rất thú vị, " Bewt nói, một nụ cười nở trên khuôn mặt. "Tôi thật tò mò không biết ngài có dự định gì với căn phòng kính trong ngôi nhà này. Ngài có định tiếp tục khoe nó cho dân chúng không... thưa Tướng công?"
Leto nén giận, nhìn ông ta chằm chằm. Những ý nghĩ chạy rần rật qua đầu ông. Phải cả gan lắm mới dám thách thức ông trong chính lâu đài của ông, đặc biệt khi giờ đây họ đã có chữ ký của Bewt trên bản giao ước trung thành. Để dám làm vậy thì cũng phải biết rõ quyền lực cá nhân của mình nữa. Quả thực, ở đây nước là quyền lực. Nếu những chỗ chứa nước bị đặt mìn, ví dụ vậy, sẵn sàng bị phá hủy bằng một hiệu lệnh... Trông hắn có vẻ dám làm chuyện ấy lắm. Phá hủy những nơi chứa nước là có thể tiêu diệt ngon lành Arrakis. Rất có thể đó là cây gậy mà gã Bewt này đã giơ trên đầu bọn Harkonnen.
"Tướng công của tôi, ngài Công tước, và tôi có những dự định khác cho nhà kính của chúng tôi, " Jessica nói. Nàng mỉm cười với Leto. "Chúng tôi định giữ nó lại, tất nhiên rồi, nhưng chỉ theo ủy thác của dân chúng Arrakis. Ước mơ của chúng tôi là một ngày nào đó, khí hậu ở Arrakis có thể được cải thiện thích đáng để ở bất kỳ chỗ nào ngoài trời, những loại thực vật như thế cũng phát triển được."
Chúa phù hộ cho cô ấy! Leto nghĩ. Hãy để tên nhập khẩu nước của chúng ta nghiền ngẫm điều đó.
"Sự quan tâm của ông đối với nước và hệ thống điều chỉnh thời tiết là điều hiển nhiên, " Công tước nói. "Tôi khuyên ông nên đa dạng hóa ngành kinh doanh của mình. Một ngày kia, nước sẽ không còn là mặt hàng quý hiếm ở Arrakis nữa."
Rồi ông nghĩ: Hawat phải nỗ lực gấp đôi trong việc thâm nhập vào tổ chức của gã Bewt này. Và chúng ta phải lập tức chuẩn bị những nơi chứa nước dự phòng. Không thể để một tên nào cầm gậy vung sẵn trên đầu ta được!
Bewt gật đầu, mặt vẫn tươi cười. "Một giấc mơ đáng khen ngợi, thưa Tướng công." Ông ta lùi lại một bước.
Nét biểu cảm trên gương mặt Kynes thu hút sự chú ý của Công tước Leto. Người đàn ông đó đang nhìn Jessica chằm chằm. Ông ta dường như hoàn toàn biến đổi - giống như một gã đang yêu... hoặc đang đắm vào trạng thái thôi miên sùng đạo.
Những suy nghĩ của Kynes rốt cuộc đã bị những lời tiên tri lấn át: "Và họ sẽ chia sẻ giấc mơ quý giá nhất của ngươi." Ông ta nói thẳng với Jessica: "Lệnh bà sẽ đưa ra cách rút ngắn con đường đó chứ?"
"À, Tiến sĩ Kynes, " nhà nhập khẩu nước nói. "Ông đã rời khỏi chuyến lang thang cùng đám dân Fremen của ông để đến đây đấy à. Ông mới lịch thiệp làm sao."
Kynes ném một cái liếc khó dò về phía Bewt mà nói: "Trong sa mạc, người ta nói, sở hữu một lượng lớn nước có thể khiến con người đâm bất cẩn mà chuốc họa vào thân."
"Trong sa mạc người ta có rất nhiều câu nói lạ, " Bewt nói, nhưng giọng ông ta lộ rõ sự khó chịu.
Jessica bước đến bên Leto, quàng tay xuống dưới cánh tay ông để lấy thêm chút thời gian trấn tĩnh bản thân. Kynes đã nói: "... cách rút ngắn con đường." Trong ngôn ngữ cổ, cụm từ này được dịch ra là "Kwisatz Haderach." Câu hỏi kỳ quặc của nhà hành tinh học dường như không được những người khác chú ý, và lúc này Kynes đang cúi xuống một trong những bà phu nhân, lắng nghe giọng nói khẽ khàng làm dáng của bà ta.
Kwisatz Haderach, Jessica nghĩ. Phải chăng Missionaria Protectiva của chúng ta cũng gieo rắc cái truyền thuyết đó ở đây? Ý nghĩ này thổi bùng niềm hy vọng thầm kín của nàng về Paul. Thằng bé có thể là Kwisatz Haderach. Thằng bé có thể.
Vị đại diện Ngân hàng Hiệp hội đã bắt đầu đàm luận với nhà nhập khẩu nước, và giọng của Bewt cất cao hẳn lên giữa tiếng rì rầm nói chuyện vừa được khơi trở lại: "Rất nhiều người từng mưu toan thay đổi Arrakis."
Công tước thấy những từ ấy dường như chĩa vào Kynes, thình lình thúc mạnh vào nhà hành tinh học khiến ông ta thẳng người lên, rời khỏi người đàn bà đang ve vãn ông.
Trong bầu không khí im lặng đột ngột, một người lính của Gia tộc mặc đồng phục kỵ binh hắng giọng phía sau Công tước Leto rồi nói: "Bữa tối đã sẵn sàng, thưa Tướng công."
Công tước hướng cái nhìn dò hỏi vào Jessica.
"Theo phong tục ở đây, chủ nhà và phu nhân sẽ đi sau các vị khách tới bàn, " nàng nói rồi mỉm cười: "Chúng ta cũng thay đổi phong tục này chứ, thưa Tướng công?"
Ông nói lạnh lùng: "Có vẻ đó là một phong tục hay. Tạm thời chúng ta cứ làm theo."
Cần phải duy trì cái ảo tưởng rằng ta nghi ngờ cô ấy phản bội, ông nghĩ. Ông liếc nhìn những vị khách dàn thành hàng ngang đi qua họ. Ai trong số các người tin vào điều dối trá này?
Cảm nhận được sự xa cách của ông, Jessica thấy băn khoăn như nàng vẫn thường băn khoăn trong suốt tuần qua. Ông ấy cư xử giống như một người đang đấu tranh với chính mình, nàng nghĩ. Có phải vì ta đã hành động quá nhanh trong việc tổ chức bữa tiệc tối nay? Tuy nhiên, ông ấy biết tầm quan trọng của việc chúng ta bắt đầu cho sĩ quan và người thân tín của chúng ta hòa đồng với dân địa phương trên bình diện xã hội. Chúng ta là các bậc phụ mẫu, đại diện cho tất cả bọn họ. Không gì có thể khắc sâu điều đó vững chắc hơn là kiểu hòa đồng xã hội này.
Công tước Leto nhìn dòng khách khứa đi qua, nhớ lại lời Thufir Hawat đã nói khi được biết về chuyện này: "Thưa Ngài! Tôi không cho phép việc đó!"
Một nụ cười tàn nhẫn thoáng hiện trên miệng Công tước. Cái cảnh này đã diễn ra vậy đó. Khi Công tước vẫn cương quyết tham dự bữa tiệc này, Hawat lắc đầu. "Tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này, thưa Tướng công, " ông nói. "Mọi chuyện ở Arrakis diễn ra quá nhanh. Điều đó không giống bọn Harkonnen. Không giống chút nào cả."
Paul đi ngang qua cha, hộ tống một thiếu nữ cao hơn cậu nửa cái đầu. Cậu cáu kỉnh liếc về phía cha, gật đầu tán thành điều thiếu nữ nói.
"Cha cô bé sản xuất sa phục, " Jessica nói. "Em nghe nói chỉ một kẻ ngốc mới bị người ta bắt gặp ở vùng sa mạc sâu trong khi đang mặc sa phục của tay này."
"Người đàn ông có bộ mặt đầy sẹo ở phía trước Paul là ai?" Công tước hỏi. "Ta không nhớ ông ấy."
"Một vị khách cuối cùng thêm vào danh sách khách mời, " nàng thì thầm. "Gurney đã sắp xếp việc mời ông ta. Một tay buôn lậu."
"Gurney sắp xếp ư?"
"Theo yêu cầu của em. Việc này cũng đã được thông báo rõ ràng cho Hawat biết, mặc dù em nghĩ Hawat vẫn có chút cứng nhắc trong chuyện này. Tay buôn lậu này là Tuek, Esmar Tuek. Ông ta rất có quyền lực trong giới buôn lậu. Ở đây ai cũng biết tiếng ông ta. Ông ta đã tham dự bữa tối tại nhiều gia đình rồi."
"Tại sao ông ta có mặt ở đây?"
"Ở đây ai cũng sẽ hỏi câu đó, " nàng nói. "Chỉ nội sự có mặt của Tuek cũng gieo rắc nghi ngờ rồi. Ông ta còn khiến người ta lưu ý đến việc Tướng công đã sẵn sàng thực thi các mệnh lệnh chống tệ nạn hối lộ của Tướng công - bằng cách buộc ngay cả đám buôn lậu cũng phải tuân theo. Có vẻ như đây là điểm mà Hawat rất tâm đắc."
"Ta không chắc là ta thích chuyện này." Ông gật đầu với một cặp đi ngang qua, thấy chỉ còn vài vị khách đi trước hai vợ chồng. "Sao nàng không mời vài người Fremen?"
"Có Kynes rồi mà, " nàng nói.
"Đúng, có Kynes rồi, " ông nói. "Nàng còn thu xếp sự ngạc nhiên nho nhỏ nào dành cho ta không?" Ông dẫn nàng bước vào hàng, nối theo đoàn người.
"Mọi chuyện khác đều theo thông lệ, " nàng nói.
Rồi nàng nghĩ: Tướng công của em, lẽ nào ngài không thể nhận ra rằng tay buôn lậu này nắm quyền kiểm soát những con tàu nhanh, rằng người ta có thể hối lộ hắn? Chúng ta phải có một đường thoát, một cửa thoát hiểm để ra khỏi Arrakis nếu mọi việc khác của ta ở đây đều thất bại.
Khi họ bước vào phòng ăn, nàng thả tay ra để Công tước Leto kéo ghế ngồi cho nàng. Ông sải bước về chỗ ngồi của mình ở đầu bàn. Một người lính kéo ghế cho ông. Những người khác ngồi vào chỗ trong tiếng vải vóc sột soạt, tiếng chân ghế cọ xuống sàn nhà, nhưng Công tước vẫn đứng. Ông đưa tay ra hiệu, và những người lính của gia tộc vận đồng phục bộ binh đang ở quanh bàn bèn lùi lại, đứng nghiêm.
Bầu không khí im lặng lo lắng bao trùm khắp căn phòng.
Jessica nhìn xuôi chiều dài chiếc bàn, thấy khóe miệng Công tước Leto khẽ run lên, gò má ông đỏ bừng lên vì tức giận. Điều gì khiến ông ấy tức giận? nàng tự hỏi. Chắc chắn không phải do mình mời tay buôn lậu.
"Có vài người thắc mắc về chuyện tôi thay đổi phong tục chậu rửa tay, " Công tước Leto nói. "Đó là cách để tôi nói cho các vị biết rằng sẽ có nhiều thứ thay đổi."
Bầu không khí im lặng ngượng nghịu bao trùm bàn tiệc.
Họ nghĩ ông ấy say, Jessica nghĩ.
Công tước Leto nâng cốc nước lên, giữ nó ở tầm cao nơi các ngọn đèn treo chiếu những chùm tia sáng phản xạ vào. "Như một hiệp sĩ của Đế quốc, tôi nâng cốc chúc mừng quý vị, " ông nói.
Những người khác cầm cốc của mình, mọi cặp mắt dồn vào Công tước. Không khí đột nhiên im lặng, một chiếc đèn treo khẽ đu đưa theo cơn gió nhẹ từ phía hành lang bếp thổi vào. Những cái bóng chập chờn lướt qua khuôn mặt chim ưng của Công tước.
"Tôi ở đây và tôi vẫn ở đây!" ông quát lên.
Khách khứa chậm chạp đưa cốc lên miệng - dừng lại khi Công tước vẫn đưa tay lên cao. "Lời chúc mừng của tôi là một trong những câu châm ngôn tâm đắc của chúng tôi: 'Làm ăn tạo nên tiến bộ! Mọi nơi phát lộc phát tài!' ".
Ông nhấp từng ngụm nước.
Những người khác làm theo ông. Họ liếc nhìn nhau dò hỏi.
"Gurney!" Công tước gọi.
Từ hốc tường cuối phòng nơi Công tước Leto ngồi, vang lên giọng Halleck. "Tôi đây, thưa Công tước."
"Chơi một điệu nhạc đi, Gurney."
Một hợp âm thứ của cây đàn baliset cất lên từ hốc tường. Gia nhân bắt đầu đặt những đĩa thức ăn lên bàn khi Công tước ra hiệu - thịt thỏ sa mạc nướng rưới nước sốt cepeda, aplomage sirian, chukka trồng trong nhà kính, cà phê pha melange (mùi quế ngào ngạt của hương dược thoang thoảng khắp bàn tiệc), món pot-a-oie chính cống với rượu Caladan sủi tăm.
Thế nhưng, Công tước vẫn đứng.
Trong lúc khách khứa chờ đợi, bị giằng xé giữa một đằng là những đĩa thức ăn trước mặt với một đằng là vị Công tước vẫn đang đứng, Công tước Leto nói: "Thời xưa, nhiệm vụ của chủ nhà là tiếp đãi khách khứa bằng năng khiếu của mình." Các đốt ngón tay của ông ngả sang màu trắng, ông siết cốc nước trong tay quá chặt. "Tôi không biết hát, nhưng tôi xin đọc cho quý vị lời bài hát của Gurney. Hãy coi đó như một lời chúc nữa - một lời chúc gửi đến tất cả những ai đã hy sinh khi đưa chúng tôi đến được vị trí này."
Tiếng xôn xao bàn tán vang khắp bàn.
Jessica cụp mắt xuống, liếc những người ngồi gần nàng nhất - nhà nhập khẩu nước mặt tròn xoay và vợ ông ta, vị đại diện Ngân hàng Hiệp hội nhợt nhạt khắc khổ (trông ông ta giống một người nộm với bộ mặt đang huýt sáo, đôi mắt nhìn xoáy vào Công tước Leto), tay Tuek mặt sẹo thô kệch, đôi mắt màu xanh trong màu xanh nhìn xuống.
"Bạn hỡi, hãy duyệt cuộc diễu hành của những chiến binh đã khuất, " Công tước ngâm nga. "Còn kể gì gánh nặng nỗi đau cùng với công danh. Cũng như chúng ta, cổ cồn ánh bạc họ mang. Bạn hỡi, duyệt đi, duyệt cuộc diễu hành, Của những chiến binh tự thuở nào đã khuất. Cám dỗ lợi danh cùng họ qua đi hết. Mỗi khắc qua không còn vờ vịt mưu gian. Bạn hỡi, hãy duyệt đi, duyệt cuộc diễu hành, của những chiến binh tự thuở nào đã khuất. Khi với nụ cười méo xệch thời của ta đã hết, chúng ta cũng sẽ bỏ lại đằng sau cám dỗ công danh."
Công tước ngân dài ở câu cuối, tu một hơi cốc nước rồi dằn mạnh cốc xuống bàn. Nước sánh ra ngoài miệng cốc rơi xuống khăn trải bàn.
Những người khác uống trong bầu không khí im lặng ngượng nghịu.
Công tước lại nâng cốc, lần này ông đổ hết nửa chỗ nước còn lại xuống sàn nhà, biết rằng những người ngồi quanh bàn cũng phải làm tương tự.
Jessica là người đầu tiên làm theo ông.
Bầu không khí như đông cứng lại trong chốc lát trước khi những người khác bắt đầu đổ cốc nước của họ. Jessica nhìn Paul, ngồi cạnh cha mình, đang chăm chú quan sát phản ứng của mọi người xung quanh. Nàng nhận thấy chính mình cũng bị hút vào những biểu lộ trong cử chỉ của các vị khách - đặc biệt là ở phụ nữ. Đây là nước sạch, uống được, chứ không phải thứ bị vứt bỏ trong cái khăn ướt sũng. Sự miễn cưỡng không muốn đổ nước đi lộ ra trong những bàn tay run rẩy, những phản ứng chần chừ, tiếng cười bồn chồn... và sự phục tùng răm rắp do tình thế bắt buộc. Một phụ nữ đánh rơi chiếc cốc, nhìn sang hướng khác khi chồng bà ta nhặt cốc lên.
Tuy nhiên, Kynes thu hút sự chú ý của nàng mạnh nhất. Nhà hành tinh học do dự, rồi đổ cốc nước vào một vật chứa bên dưới áo khoác. Ông mỉm cười với Jessica khi bắt gặp nàng đang nhìn mình, nâng chiếc cốc rỗng lên với nàng như một lời chúc mừng lặng lẽ. Dường như ông không hề lúng túng trước hành động của mình.
Điệu nhạc của Halleck vẫn lả lướt khắp phòng, nhưng nó đã ra khỏi điệu thứ, giờ đây nó du dương và sống động như thể ông đang cố gắng vực tâm trạng mọi người lên.
"Bắt đầu bữa tối thôi, " Công tước nói, rồi ngồi vào ghế.
Ông ấy tức giận và không chắc chắn, Jessica nghĩ. Việc mất con bọ khai thác hương dược kia khiến ông ấy tổn thương sâu sắc hơn bình thường. Phải có một cái gì đó lớn hơn sự mất mát ấy. Ông ấy cư xử giống như một kẻ tuyệt vọng. Nàng nhấc nĩa lên, hy vọng cử chỉ này che giấu được nỗi cay đắng bất ngờ trong lòng nàng. Sao lại không chứ? Ông ấy đang tuyệt vọng.
Bữa tối diễn ra, ban đầu thì chậm chạp, sau đó càng lúc càng náo nhiệt. Nhà sản xuất sa phục ca tụng rượu và đầu bếp của Jessica.
"Chúng tôi đưa cả hai từ Caladan đến, " nàng nói.
"Tuyệt vời!" ông ta nói, nhấp một ngụm chukka. "Quá tuyệt vời! Không pha chút hương dược nào. Người ta đã phát chán việc pha hương dược vào mọi thứ."
Vị đại diện Ngân hàng Hiệp hội nhìn sang phía Kynes. "Tiến sĩ Kynes, tôi được biết lại thêm một con bọ khai thác rơi vào miệng sâu cát."
"Tin tức lan nhanh thật, " Công tước nói.
"Thế ra chuyện đó là thật à?" vị đại diện ngân hàng hỏi, hướng sự chú ý vào Công tước Leto.
"Tất nhiên là thật!" Công tước cáu kỉnh. "Cái tàu thồ khỉ gió ấy biến đi đâu mất. Lẽ ra không thể có chuyện mất tích với những thứ to như thế được!"
"Khi sâu cát xuất hiện, không gì có thể cứu được con bọ, " Kynes nói.
"Lẽ ra không thể có chuyện đó!" Công tước lặp lại.
"Không ai nhìn thấy tàu thồ bỏ đi sao?" vị đại diện hỏi.
"Các tàu cảnh vệ mải dán mắt vào cát, " Kynes nói. "Họ chủ yếu chú tâm vào vết sâu cát. Một tàu thồ thường có bốn người - hai phi công, hai thợ máy. Nếu một hoặc thậm chí hai người trong nhóm nhận lương từ những kẻ thù của Công tước..."
"Ái chà chà, tôi hiểu, " vị đại diện nói. "Còn ông, với tư cách là Phán quan Phụ trách Thay đổi, ông nghi ngờ chuyện này?"
"Tôi sẽ phải cân nhắc quan điểm của mình một cách cẩn thận, " Kynes nói, "và chắc chắn tôi sẽ không bàn luận nó ở bàn tiệc." Và ông nghĩ: Cái tên nhợt nhạt xương xẩu kia! Hắn biết đây là loại vi phạm mà ta đã nhận được chỉ thị phải phớt lờ.
Vị đại diện ngân hàng mỉm cười, lại tập trung vào các món ăn.
Jessica ngồi nhớ lại một bài thuyết trình nàng từng nghe ở trường Bene Gesserit. Chủ đề là hoạt động gián điệp và phản gián. Người thuyết trình là một Mẹ Chí tôn dáng người tròn trĩnh, khuôn mặt tươi tắn, giọng nói vui vẻ của bà tương phản khác thường với chủ đề.
Một điểm cần chú ý ở bất cứ trường đào tạo gián điệp hoặc phản gián nào là, mọi học viên đều có kiểu phản ứng cơ bản giống nhau. Trong các trường này, bất kỳ môn học nào cũng đều in đậm dấu ấn của mình, mô hình của mình lên các học viên của nó. Cái mô hình đó có thể dễ dàng phân tích và dự đoán được.
"Vậy thì, mọi nhân viên mật vụ sẽ có những mẫu hình mang tính động cơ giống nhau. Nghĩa là: sẽ có những loại động cơ nhất định giống nhau mặc dù thuộc những trường phái khác nhau hay có mục đích đối lập nhau. Trước hết các em phải học cách tách bạch yếu tố này ra để phân tích - đầu tiên, thông qua các mẫu hình chất vấn tiết lộ định hướng bên trong của người chất vấn; thứ hai, bằng việc theo dõi chặt chẽ định hướng ngôn ngữ - tư duy của người được phân tích. Các em sẽ thấy việc xác định ngôn ngữ gốc của các đối tượng là khá đơn giản; tất nhiên rồi, cả hai đều dựa vào sự chuyển điệu của giọng nói và vào kiểu nói."
Lúc này, ngồi trong bàn tiệc cùng con trai, Công tước và khách khứa, lắng nghe vị đại diện Ngân hàng Hiệp hội, Jessica cảm thấy ớn lạnh vì ý thức một điều: người này là đặc vụ Harkonnen. Y có kiểu nói của người Giedi Prime - che đậy tinh vi, nhưng vẫn bị phơi trần trước ý thức được huấn luyện của nàng như thể y tự loan báo về chính mình.
Phải chăng điều này có nghĩa là chính Hiệp hội đã liên kết với những bên chống lại Gia tộc Atreides? nàng tự hỏi. Suy nghĩ đó làm nàng choáng váng, và nàng che đậy cảm xúc của mình bằng cách gọi một đĩa thức ăn mới, đồng thời vẫn lắng nghe, chờ kẻ kia để lộ mục đích của mình. Y sẽ hướng cuộc trao đổi tiếp theo vào một chuyện gì đó có vẻ vô hại, nhưng lồng vào đó là những ngụ ý đáng ngại, nàng thầm nhủ. Đó là mẫu hình của y.
Vị đại diện ngân hàng nuốt thức ăn, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười khi nghe người phụ nữ ngồi bên phải nói gì đó. Trong phút chốc có vẻ như ông ta đang chú ý lắng nghe người đàn ông ngồi phía cuối bàn giải thích với Công tước rằng các thực vật Arrakeen bản xứ không có gai.
"Tôi rất thích ngắm những đàn chim ở Arrakis, " vị đại diện Ngân hàng nói, hướng câu nói vào Jessica. "Toàn bộ chim của chúng ta là những loài ăn xác chết, tất nhiên rồi, và rất nhiều con sống mà không cần đến nước, chúng trở thành kẻ uống máu rồi."
Con gái nhà sản xuất sa phục ngồi giữa hai cha con Paul ở đầu bàn phía bên kia, nhăn khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ khó chịu rồi nói: "Này, Soo-Soo, ông nói toàn những chuyện nghe kinh quá."
Vị đại diện ngân hàng mỉm cười. "Người ta gọi tôi là Soo-Soo vì tôi là cố vấn tài chính cho Hiệp hội Người Bán Nước." Khi Jessica nhìn ông ta chăm chăm mà không bình luận gì, ông ta nói thêm: "Vì tiếng rao của những người bán nước - 'Soo-Soo-Sook!' " Rồi ông ta bắt chước tiếng rao giống đến nỗi nhiều người ngồi quanh bàn phải bật cười.
Jessica nhận ra giọng điệu khoe khoang của ông ta, nhưng nàng thấy rõ thiếu nữ kia đã nói đầy gợi ý - kẻ tung người hứng. Cô ta đã đưa ra cái cớ để vị đại diện ngân hàng vin vào đó mà nói những lời vừa rồi. Nàng liếc Lingar Bewt. Ông trùm nước đang quắc mắt tức giận, cố tập trung vào bữa tối. Điều đó khiến nàng hiểu được ngụ ý của vị đại diện ngân hàng: "Chính tôi cũng nắm giữ nguồn quyền lực tối thượng trên Arrakis - nước."
Paul để ý thấy sự giả dối trong giọng nói người bạn cặp đôi của mình, nhận ra mẹ cậu đang lắng nghe cuộc trò chuyện đó bằng sự chăm chú cao độ của một Bene Gesserit. Cảm thấy bị thôi thúc, cậu quyết định chơi một đòn chặn đầu, kéo dài cuộc đối thoại. Cậu tập trung vào vị đại diện ngân hàng.
"Thưa ngài, có phải ngài định nói những con chim này là kẻ ăn thịt đồng loại?"
"Đó là một câu hỏi kỳ quặc, thưa Thiếu chủ, " vị đại diện ngân hàng nói. "Tôi chỉ nói những con chim đó uống máu mà thôi. Đó không nhất thiết là máu đồng loại chúng, phải không?"
"Đấy không phải câu hỏi kỳ quặc, " Paul nói, và Jessica nhận thấy kiểu đối đáp sắc sảo mà nàng đã dạy lộ ra trong giọng nói của cậu. "Hầu hết những người có học đều biết, sự cạnh tranh tiềm năng xấu xa nhất đối với bất cứ kẻ non yếu nào có thể đến từ chính đồng loại của nó." Cậu chủ tâm xiên một miếng thức ăn trong đĩa của cô bạn. "Người ta đang ăn trong cùng một bát. Người ta có những nhu cầu cơ bản giống nhau."
Vị đại diện ngân hàng cứng người lại, quắc mắt nhìn Công tước.
"Chớ có phạm sai lầm mà xem con tôi như đứa trẻ, " Công tước nói. Rồi ông mỉm cười.
Jessica nhìn lướt qua bàn tiệc, thấy Bewt đã tươi tỉnh trở lại, cả Kynes và tay buôn lậu Tuek đều toét miệng cười hể hả.
"Đó là quy luật sinh thái học, " Kynes nói, "Thiếu chủ có vẻ hiểu quy luật này khá rõ. Cuộc đấu tranh giữa những nguyên tố sống là cuộc đấu tranh giải phóng năng lượng trong một hệ thống. Máu là một nguồn năng lượng hữu hiệu."
Vị đại diện ngân hàng đặt nĩa xuống, nói giọng giận dữ: "Người ta nói bọn Fremen cặn bã uống máu những đồng loại đã chết."
Kynes lắc đầu, nói bằng giọng giảng giải: "Không phải máu, thưa ngài. Nhưng tất cả nước trong cơ thể một người rốt cuộc thì cũng thuộc về dân tộc của anh ta - thuộc về bộ tộc của anh ta. Đó là điều cần thiết khi ông sống gần Bình nguyên Lớn. Ở đó mọi thứ nước đều quý giá, và trong cơ thể con người thì nước chiếm chừng bảy mươi phần trăm trọng lượng. Người chết chắc chắn là không cần lượng nước đó nữa."
Vị đại diện ngân hàng đặt cả hai tay lên bàn cạnh đĩa thức ăn, và Jessica nghĩ ông ta sẽ đẩy ghế về phía sau, đùng đùng bỏ đi trong cơn thịnh nộ.
Kynes nhìn Jessica. "Xin Lệnh bà thứ lỗi cho tôi vì đã trình bày chi tiết một vấn đề khó nghe đến thế tại bàn tiệc, nhưng Lệnh bà đang nghe người ta kể sai sự thật, và cần phải làm cho rõ việc đó."
"Ông sống với người Fremen lâu đến nỗi mất hết nhạy cảm rồi, " vị đại diện ngân hàng nói the thé.
Kynes bình tĩnh nhìn ông ta, quan sát gương mặt nhợt nhạt đang run lên. "Ông đang thách thức tôi đấy à, thưa ông?"
Vị đại diện ngân hàng cứng người lại. Ông ta nuốt nước bọt rồi nói khó nhọc: "Tất nhiên là không rồi. Tôi sẽ không xúc phạm đến chủ nhà và phu nhân như vậy."
Jessica nghe thấy sự sợ hãi trong giọng ông ta, nhìn thấy nó trên gương mặt, trong hơi thở, trong mạch đập thái dương của ông ta. Người này khiếp sợ Kynes!
"Hai vị chủ nhà của chúng ta có khả năng tự quyết định đâu là lúc họ bị xúc phạm, " Kynes nói. "Họ là những người can đảm biết thế nào là bảo vệ thanh danh. Tất cả chúng ta có thể xác nhận lòng can đảm của họ trên cái thực tế là họ có mặt ở đây... trong lúc này... ở Arrakis."
Jessica nhận thấy Công tước Leto thích thú chuyện này. Hầu hết những người khác thì không. Mọi người quanh bàn đều ngồi trong tư thế sẵn sàng lỉnh đi, tay thu lại giấu dưới bàn. Hai ngoại lệ đáng chú ý là Bewt, kẻ đang công khai mỉm cười trước thái độ bối rối của vị đại diện ngân hàng, và tay buôn lậu Tuek, kẻ dường như vẫn đang quan sát xem Kynes phản ứng thế nào. Jessica nhận thấy Paul đang nhìn Kynes với vẻ ngưỡng mộ.
"Thế nào?" Kynes nói.
"Tôi không có ý xúc phạm, " vị đại diện ngân hàng lẩm bẩm. "Nếu tôi làm ông mếch lòng, xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi."
"Sẵn sàng xin lỗi thì cũng sẵn sàng chấp nhận, " Kynes nói. Ông mỉm cười với Jessica, lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Jessica thấy tay buôn lậu cũng có vẻ thư giãn. Nàng ghi nhận một điều: tự nãy tới giờ kẻ này luôn tỏ vẻ như mình là một trợ thủ sẵn sàng xông tới giúp đỡ Kynes. Có một sự đồng khí tương cầu nào đó giữa Kynes và Tuek.
Leto vừa nghịch một chiếc nĩa vừa nhìn Kynes suy đoán. Cung cách của nhà sinh thái học cho thấy ông ta đã thay đổi thái độ đối với Gia tộc Atreides. Trong chuyến bay trên sa mạc, Kynes có vẻ lạnh nhạt hơn.
Jessica ra hiệu để người ta tiếp thêm thức ăn và đồ uống. Gia nhân xuất hiện mang theo món langues de lapins de garenne - đi kèm rượu vang đỏ và nước xốt bằng men nấm.
Dần dần, cuộc đàm đạo quanh bàn ăn lại tiếp tục, nhưng Jessica nghe thấy trong đó có sự bối rối, mong manh, nhìn thấy vị đại diện ngân hàng lặng thinh ngồi ăn, vẻ sưng sỉa. Kynes hẳn có thể giết chết gã này mà không chút đắn đo, nàng nghĩ. Và nàng nhận ra trong cung cách của Kynes có cái vẻ tự nhiên, thoải mái như không đối với chuyện giết người. Ông ta là một kẻ giết người bẩm sinh, và nàng đoán đó là một tính cách của người Fremen.
Jessica quay sang nhà sản xuất sa phục bên tay trái, nói: "Tôi liên tục bị sửng sốt trước tầm quan trọng của nước trên Arrakis."
"Quan trọng lắm, " ông ta tán thành. "Món này là gì vậy? Ngon quá."
"Lưỡi thỏ hoang rưới nước xốt đặc biệt, " nàng nói. "Một công thức rất xưa."
"Tôi phải kiếm cho ra công thức này mới được, " ông ta nói.
Nàng gật đầu. "Tôi sẽ lo liệu để ông có nó."
Kynes nhìn Jessica nói: "Người mới đến Arrakis thường đánh giá thấp tầm quan trọng của nước ở nơi này. Bà thấy đấy, bà đang phải đối mặt với Luật về Cái Tối thiểu."
Qua giọng Kynes, nàng cảm thấy ông ta có ý thử mình, liền nói: "Sự tăng trưởng bị giới hạn vì những thứ thiết yếu chỉ hiện diện với số lượng tối thiểu. Và, theo lẽ tự nhiên, điều kiện ít thuận lợi nhất sẽ kiểm soát tốc độ tăng trưởng."
"Hiếm khi gặp được người thuộc một Đại Gia tộc mà lại hiểu biết những vấn đề sinh thái học, " Kynes nói. "Nước là điều kiện ít thuận lợi nhất đối với sự sống ở Arrakis. Và hãy nhớ rằng bản thân sự tăng trưởng cũng có thể sinh ra những điều kiện bất lợi nếu nó không được chăm chút với sự cẩn trọng tối đa."
Jessica cảm thấy có một thông điệp ẩn giấu trong lời lẽ của Kynes, nhưng biết rằng mình đã không nắm được nó. "Sự tăng trưởng, " nàng nói. "Có phải ý ông là, nếu như dưới điều kiện thuận lợi hơn, Arrakis có thể có một vòng luân chuyển nước có trật tự để duy trì sự sống con người?"
"Không thể!" ông trùm nước quát lên.
Jessica hướng sự chú ý sang Bewt. "Không thể?"
"Trên Arrakis thì không thể, " ông ta nói. "Đừng nghe cái gã mơ hão đó. Mọi bằng chứng thí nghiệm đều chống lại hắn ta."
Kynes nhìn Bewt, và Jessica nhận thấy những cuộc trò chuyện quanh bàn đã ngừng lại bởi mọi người tập trung vào cuộc trao đổi mới này.
"Bằng chứng thí nghiệm có xu hướng làm chúng ta không nhìn thấy một điều rất đơn giản, " Kynes nói. "Đó là: ở đây chúng ta phải đối mặt với những vấn đề vốn dĩ phát sinh và hiện hữu ở ngoài trời, nơi động thực vật đang sống cuộc sống bình thường của chúng."
"Bình thường á!" Bewt khịt mũi. "Chẳng có gì ở Arrakis là bình thường hết."
"Hoàn toàn ngược lại, " Kynes nói. "Có thể thiết lập một số sự hài hòa nhất định ở đây, theo những chuỗi tự cung tự cấp. Chỉ cần ta hiểu rõ những giới hạn của hành tinh này cùng những sức ép nó phải chịu."
"Chẳng bao giờ làm được đâu, " Bewt nói.
Công tước đột ngột phát hiện ra đâu là lúc thái độ của Kynes thay đổi - khi Jessica nói đến chuyện duy trì những cây trồng trong nhà kính theo sự ủy thác của Arrakis.
"Để thiết lập một hệ thống tự cung tự cấp thì phải có những gì, Tiến sĩ Kynes?" Leto hỏi.
"Nếu ta có thể cho ba phần trăm yếu tố cây xanh trên Arrakis tham gia vào việc hình thành các hợp chất cacbon làm thực phẩm, ấy là ta đã khởi động hệ thống tuần hoàn, " Kynes nói.
"Nước là vấn đề duy nhất sao?" Công tước hỏi. Ông cảm nhận được sự phấn khích của Kynes, cảm thấy mình cũng bị cuốn theo.
"Nước là vấn đề nan giải hơn bất cứ vấn đề nào, " Kynes nói. "Hành tinh này có nhiều ô xy nhưng lại không có những thứ thường kèm theo nó - đời sống thực vật rộng khắp và những nguồn đi ô xít các bon dồi dào từ những hiện tượng như núi lửa. Ở đây có nhiều trao đổi hóa học bất thường trên những vùng bề mặt rộng lớn."
"Ông có dự án thí điểm nào không?" Công tước hỏi.
"Chúng tôi đã có một thời gian dài xây dựng Hiệu ứng Tansley, - những thử nghiệm mang tính nghiệp dư theo từng nhóm nhỏ mà hiện nay, ngành khoa học của tôi có thể rút ra từ đó những cơ sở lập luận có thể chấp nhận được, " Kynes nói.
"Không đủ nước, " Bewt nói. "Chỉ là không đủ nước thôi."
"Ngài Bewt là chuyên gia về nước, " Kynes nói. Ông mỉm cười, quay lại với bữa ăn.
Công tước ra hiệu một cách gay gắt bằng tay phải, quát lên: "Không! Ta cần một câu trả lời! Có đủ nước hay không, Tiến sĩ Kynes?"
Kynes nhìn chằm chằm vào đĩa của mình.
Jessica quan sát biểu hiện cảm xúc trên mặt ông. Ông ta tự giấu mình giỏi lắm, nàng nghĩ, nhưng giờ nàng đã nắm được thóp ông ta và đọc được rằng ông ta hối tiếc những lời vừa nói.
"Có đủ nước không?" Công tước hỏi.
"Cái đó thì... có thể, " Kynes nói.
Ông ta vờ như không chắc chắn! Jessica nghĩ.
Với khả năng cảm nhận sự thật giờ đã trở nên sâu sắc hơn, Paul nắm bắt được cái động cơ ẩn bên trong, phải vận hết công phu rèn luyện mới che giấu được nỗi phấn khích của mình. Có đủ nước! Nhưng Kynes không muốn người ta biết chuyện đó.
"Nhà hành tinh học của chúng ta có nhiều giấc mơ thú vị, " Bewt nói. "Ông ta mơ cùng bọn người Fremen - về những điều tiên báo và các nhà tiên tri."
Những tiếng tặc lưỡi vang lên ở vài nơi quanh bàn. Jessica để ý - đó là tay buôn lậu, con gái nhà sản xuất sa phục, Duncan Idaho, người đàn bà có kẻ hộ tống bí ẩn.
Tối nay, ở nơi này, những sự căng thẳng được phân bố thật kỳ lạ, Jessica nghĩ. Có quá nhiều chuyện xảy ra mà ta không biết được. Ta phải phát triển những nguồn thông tin mới.
Công tước chuyển cái nhìn từ Kynes sang Bewt rồi Jessica. Ông cảm thấy thất vọng kỳ lạ, như thể có một điều sống còn nào đó vừa sượt qua ông ngay ở đây. "Có thể, " ông lẩm bẩm.
Kynes nói nhanh: "Có lẽ chúng ta nên thảo luận chuyện này vào dịp khác, thưa Tướng công. Có quá nhiều..."
Nhà hành tinh học bỏ lửng câu nói khi một binh sĩ mặc quân phục Atreides vội vã bước vào qua cửa dành cho người phục vụ. Được vệ sĩ cho phép, anh ta tiến lại bên Công tước, cúi xuống nói nhỏ vào tai ông.
Jessica nhận ra trên chiếc mũ lưỡi trai dấu hiệu cho thấy anh ta thuộc lực lượng của Hawat, liền cố nén nỗi lo lắng. Nàng quay sang người đi cùng nhà sản xuất sa phục - một người đàn bà bé nhỏ tóc đen khuôn mặt búp bê, mắt có rẻ quạt.
"Bà hầu như không đụng tới thức ăn, thưa bà, " Jessica nói. "Tôi có thể gọi riêng cho bà món gì đó không?"
Người đàn bà nhìn sang nhà sản xuất sa phục rồi mới nói: "Tôi không đói lắm."
Đột nhiên, Công tước đứng dậy cạnh người lính, nói bằng giọng khắc nghiệt như mỗi khi ông ra lệnh: "Mọi người cứ ngồi đi nhé. Các vị sẽ phải tha lỗi cho tôi, nhưng có một chuyện xảy ra buộc tôi phải đích thân lưu tâm tới." Ông bước sang một bên. "Paul, tiếp khách thay cha nhé."
Paul đứng dậy, vừa muốn hỏi tại sao cha phải đi, vừa biết rằng cậu phải đóng vai trò này với cung cách đường hoàng. Cậu vòng tới chỗ ghế của cha, ngồi xuống đó.
Công tước quay lại chỗ hốc tường nơi Halleck đứng, nói: "Gurney, đến ngồi vào chỗ của Paul nhé. Chúng ta không được để số lẻ ở đây. Khi nào bữa tiệc kết thúc, có thể ta sẽ cần anh đưa Paul đến vùng C. P. Đợi ta gọi."
Halleck từ hốc tường tiến ra, mặc quân phục, dáng lưng gù xấu xí của ông dường như lạc lõng giữa khung cảnh sáng ngời lộng lẫy. Ông tựa cây đàn baliset vào tường, tiến về phía chiếc ghế của Paul ban nãy, ngồi xuống.
"Không có gì đáng lo đâu, " Công tước nói, "nhưng tôi phải yêu cầu các vị không ai rời khỏi đây chừng nào vệ sĩ nhà chúng tôi chưa thông báo an toàn. Các vị sẽ tuyệt đối an tâm chừng nào quý vị ở lại đây, còn chúng tôi sẽ giải quyết rắc rối nho nhỏ này rất chóng thôi."
Paul nắm được những từ mã hóa trong thông điệp của cha - vệ sĩ - an toàn - an tâm nhanh chóng. Vấn đề là sự an toàn chứ không phải là bạo lực. Cậu thấy mẹ cũng đọc được thông điệp đó. Cả hai nhẹ cả người.
Công tước gật đầu nhanh rồi quay người sải bước qua cửa dành cho phục vụ, người lính theo sau ông.
Paul nói: "Xin mọi người tiếp tục dùng bữa đi. Tôi tin rằng Tiến sĩ Kynes đang bàn dở về chuyện nước."
"Chúng ta có thể thảo luận chuyện đó lần khác không?" Kynes hỏi.
"Tất nhiên rồi, " Paul nói.
Jessica tự hào nhận thấy sự đường hoàng, vẻ đĩnh đạc tự tin như người trưởng thành ở con trai nàng.
Vị đại diện ngân hàng nhấc cốc nước lên, dùng nó ra hiệu về phía Bewt. "Không ai trong chúng ta đây có thể bì với ngài Lingar Bewt về những lời hoa mỹ. Hầu như người ta có thể cho rằng ông ta mong muốn có được địa vị Đại Gia tộc. Nào, ngài Bewt, nâng cốc chúc mừng chúng tôi đi nào. Có lẽ ông có dăm ba minh triết nào đó dành cho cậu bé mà người ta phải cư xử như người lớn đây."
Jessica siết chặt bàn tay phải thành nắm đấm dưới mặt bàn. Nàng nhận thấy Halleck ra hiệu bằng tay cho Idaho, thấy binh lính của gia tộc đang đứng dọc các bức tường liền tiến vào vị trí cảnh giác tối đa.
Bewt ném một cái nhìn độc địa về phía vị đại diện ngân hàng.
Paul liếc sang Halleck, ghi nhận vị trí phòng thủ của các vệ sĩ, nhìn vị đại diện ngân hàng cho đến khi ông này hạ cốc nước xuống. Cậu nói: "Có lần, ở Caladan, ta nhìn thấy xác một ngư dân chết đuối được người ta phát hiện. Ông ta..."
"Chết đuối?" Đó là giọng của con gái nhà sản xuất sa phục.
Paul ngập ngừng, rồi nói: "Phải. Bị chìm trong nước đến khi chết. Chết đuối."
"Chết thế thì hay thật, " cô ta lẩm bẩm.
Nụ cười của Paul trở nên lạnh lùng. Cậu quay lại nói với vị đại diện ngân hàng. "Điều thú vị ở người này là các vết thương trên vai ông ta - do đôi bốt có vuốt của một ngư dân khác gây ra. Ngư dân này là một trong số mấy người trên chiếc thuyền - đó là một cái tàu dùng để đi lại trên nước - bị đắm... chìm xuống dưới mặt nước. Một ngư dân tham gia vớt xác nói rằng anh ta đã mấy lần nhìn thấy những dấu vết giống như các vết thương của người này. Chúng có nghĩa là một ngư dân đang chết đuối khác đã cố đứng lên vai anh bạn khốn khổ này hòng vươn được lên trên mặt nước - vươn tới được không khí."
"Tại sao lại thú vị chứ?" vị đại diện ngân hàng hỏi.
"Thú vị là bởi một điều cha ta quan sát được vào lúc đó. Ông nói, có thể thông cảm cho một người đang chết đuối phải trèo lên vai ta để tự cứu mạng mình - trừ khi ta thấy điều đó xảy ra trong phòng vẽ." Paul ngập ngừng vừa đủ lâu để vị đại diện ngân hàng cảm thấy điểm quan trọng nhất sắp được nói ra, rồi tiếp: "Và, ta phải nói thêm, trừ khi ta thấy nó ở bàn ăn."
Một sự nín lặng đột ngột bao trùm bàn ăn.
Thật liều lĩnh quá, Jessica nghĩ. Tay đại diện ngân hàng này có đủ vai vế để thách đấu với con trai ta. Nàng thấy Idaho chuyển sang thế sẵn sàng lập tức hành động. Lính của Gia tộc đề phòng cao độ. Gurney Halleck không rời mắt khỏi những người đối diện ông.
"Hô hô hô hô !" Đó là tay buôn lậu, Tuek, đầu ngật ra phía sau mà cười sằng sặc, hoàn toàn không quan tâm kẻ khác nghĩ gì.
Những nụ cười bồn chồn xuất hiện quanh bàn.
Bewt toét miệng cười.
Vị đại diện ngân hàng đã đẩy ghế ra phía sau, trừng trừng nhìn Paul.
Kynes nói: "Trêu chọc người nhà Atreides thì tự chuốc vạ vào thân."
"Có phải phong tục nhà Atreides là xúc phạm khách không?" vị đại diện ngân hàng hỏi.
Paul chưa kịp trả lời thì Jessica đã cúi về phía trước nói: "Thưa ngài!" Và nàng nghĩ: Chúng ta phải học được trò chơi của cái tên Harkonnen này. Có phải hắn tới đây để thử Paul không? Hắn có được ai giúp không?
"Con tôi trình ra một bộ quần áo cỡ bình thường nhưng ông lại cho rằng nó được cắt may dành riêng cho ông sao?" Jessica hỏi. "Phát hiện mới hấp dẫn làm sao chứ." Nàng luồn một tay xuống chân tìm con dao pha lê nhét trong chiếc vỏ bằng da bê.
Vị đại diện ngân hàng quay sang nhìn Jessica giận dữ. Những ánh mắt rời khỏi Paul, và nàng nhận thấy cậu thận trọng lùi khỏi bàn để có không gian giao chiến. Cậu đã tập trung vào từ mã: bộ quần áo. "Sẵn sàng chiến đấu."
Kynes hướng cái nhìn suy đoán vào Jessica, kín đáo ra hiệu bằng tay cho Tuek.
Tay buôn lậu vừa lảo đảo đứng dậy vừa nâng cốc. "Tôi sẽ nâng cốc chúc mừng cậu, " ông ta nói. "Chúc mừng cậu Paul Atreides trẻ tuổi, dáng vẻ là cậu bé nhưng hành xử như người lớn."
Tại sao họ lại can thiệp vào? Jessica tự hỏi.
Giờ thì vị đại diện ngân hàng lại nhìn Kynes chòng chọc, và Jessica thấy nỗi khiếp sợ trở lại trên gương mặt ông ta.
Mọi người quanh bàn tiệc bắt đầu có phản ứng.
Kynes dẫn đi đâu, mọi người sẽ theo tới đó, Jessica nghĩ. Ông ta đã nói với chúng ta là ông ta ủng hộ Paul. Vậy bí mật trong sức mạnh của ông ta nằm ở đâu? Không thể ở cái chức vụ Phán quan Phụ trách Thay đổi. Chức ấy chỉ là tạm thời. Tất nhiên cũng không phải vì ông ta là quan chức nhà nước.
Nàng buông tay khỏi cán dao, nâng cốc về phía Kynes, và ông cũng nâng cốc đáp lại.
Chỉ có Paul và vị đại diện ngân hàng - (Soo-Soo! Cái biệt hiệu mới ngu ngốc làm sao chứ! Jessica nghĩ) - vẫn tay không. Vị đại diện ngân hàng vẫn dán mắt vào Kynes. Paul nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình.
Ta đang hành xử một cách đúng đắn, Paul nghĩ. Tại sao bọn họ lại xía vào? Cậu kín đáo liếc những vị khách nam giới ngồi gần cậu nhất. Sẵn sàng cho bạo lực ư? Vì ai? Tất nhiên không vì tay đại diện ngân hàng đó rồi.
Halleck ngọ nguậy, nói như thể không nhằm đến một người nào cụ thể, hướng câu nói lên trên đầu các vị khách ngồi đối diện ông: "Trong xã hội của chúng ta, người ta không nên dễ bị mếch lòng. Đó thường là hành động tự sát." Ông nhìn con gái nhà sản xuất sa phục ngồi bên cạnh. "Quý cô có nghĩ thế không, thưa cô?"
"Ồ, có. Có chứ. Tôi thực sự nghĩ thế, " cô ta nói. "Có quá nhiều bạo lực. Nó làm tôi phát ốm. Và rất nhiều khi chẳng ai có ý xúc phạm ai nhưng người ta vẫn chết. Như thế thì thật vô nghĩa."
"Quả đúng là vô nghĩa, " Halleck nói.
Jessica quan sát sự giả vờ gần như hoàn hảo của cô gái, thấy rõ: Cô bé đầu rỗng tuếch này không phải một cô bé đầu rỗng tuếch. Rồi nàng nhận thấy cái khuôn mẫu của mối đe dọa này và hiểu rằng Halleck cũng đã phát hiện ra nó. Bọn chúng định dùng mỹ nhân kế nhử Paul. Jessica nhẹ cả người. Có lẽ con trai nàng là người đầu tiên nhận ra điều đó - cậu bé đã được dạy dỗ để không bỏ sót nước cờ thí quân quá lộ liễu này.
Kynes nói với vị đại diện ngân hàng: "Không có một lời xin lỗi khác sao?"
Vị đại diện ngân hàng nhe răng cười với Jessica vẻ khổ sở, nói: "Thưa Lệnh bà, tôi e rằng tôi đã uống quá nhiều rượu rồi. Lệnh bà đã bày rượu mạnh trên bàn tiệc mà tôi thì lại không quen uống loại này."
Jessica nghe thấy sự chua cay ẩn dưới giọng điệu của ông ta, liền ngọt ngào nói: "Khi những người lạ mặt gặp nhau, họ nên chiếu cố cho nhau những khác biệt về tập quán và giáo dục."
"Cám ơn Lệnh bà, " ông ta nói.
Người đồng hành tóc đen của nhà sản xuất sa phục cúi người về phía Jessica nói: "Công tước nói ở đây chúng tôi được an toàn. Tôi hy vọng điều đó không có nghĩa là lại có thêm giao chiến."
Bà ta đã được chỉ thị dẫn dắt câu chuyện theo hướng này, Jessica nghĩ.
"Có khả năng đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi, " Jessica nói. "Nhưng trong những lúc như thế này, có quá nhiều chi tiết cần Công tước phải đích thân chú ý đến. Chừng nào hận thù còn tiếp diễn giữa Atreides và Harkonnen thì chừng đó chúng tôi có cẩn thận mấy cũng không thừa. Công tước đã thề tuân theo đúng luật kanly. Tất nhiên ngài sẽ không để một đặc vụ Harkonnen nào sống sót trên Arrakis." Nàng liếc vị đại diện Ngân hàng Hiệp hội. "Và đương nhiên Hiệp hội ủng hộ Công tước trong chuyện này." Nàng chuyển sự chú ý sang Kynes. "Không phải thế sao, Tiến sĩ Kynes?"
"Đúng là như thế, " Kynes nói.
Nhà sản xuất sa phục khẽ kéo người đồng hành của mình lùi lại. Bà ta nhìn ông rồi nói: "Tôi nghĩ bây giờ mình sẽ ăn gì đó. Tôi muốn một ít thịt chim mà ban nãy Lệnh bà đã cho dọn ra."
Jessica ra hiệu cho một người hầu, rồi quay sang vị đại diện ngân hàng: "Còn ngài, thưa ngài, ban nãy ngài đang nói dở về lũ chim và thói quen của chúng. Tôi thấy có rất nhiều chuyện thú vị về Arrakis. Hãy kể cho tôi nghe, hương dược được tìm thấy ở đâu? Có phải những người tìm kiếm phải đi sâu vào trong sa mạc?"
"Ồ, không đâu, thưa Lệnh bà, " ông ta nói. "Người ta biết rất ít về vùng sa mạc sâu. Và hầu như chẳng biết gì về các khu vực phía Nam cả."
"Có chuyện kể rằng người ta tìm thấy một Mạch Hương dược Mẹ rất lớn trong những vùng xa xôi hẻo lánh phía Nam, " Kynes nói, "nhưng tôi ngờ rằng đó chỉ là chuyện người ta tưởng tượng ra để đặt lời cho một bài hát. Thỉnh thoảng có vài người săn hương dược liều lĩnh thâm nhập vào vùng rìa vành đai trung tâm, nhưng điều đó cực kỳ nguy hiểm - tàu thì lái không vững được, bão thì thường xuyên. Càng hoạt động cách xa các căn cứ ở Tường Chắn thì thương vong càng tăng vọt. Chẳng ích lợi gì nếu mạo hiểm đi quá xa về hướng Nam. Có thể nếu chúng ta có một vệ tinh khí tượng..."
Bewt nhìn lên, miệng ngồm ngoàm thức ăn, nói: "Nghe đồn người Fremen đã đi đến đó, rằng họ đến bất cứ chỗ nào, thậm chí cả những vùng phía Nam, đặng tìm cho ra những vùng thấm và vũng nhấp."
"Vùng thấm và vũng nhấp?" Jessica hỏi.
Kynes nói nhanh: "Toàn đồn tầm bậy, thưa Lệnh bà. Ở những hành tinh khác thì có nghe thế, nhưng ở Arrakis thì không. Vùng thấm là một nơi nước thấm tới bề mặt hoặc gần bề mặt đủ để có thể tìm ra bằng cách đào bới dựa theo một số dấu hiệu nhất định. Vũng nhấp là một kiểu vùng thấm nước mà ở đó người ta có thể hút nước qua một cái ống hút... ấy là người ta nói thế."
Có sự dối trá trong lời nói của ông ta, Jessica nghĩ.
Tại sao ông ta nói dối? Paul tự hỏi.
"Thật thú vị, " Jessica nói. Và nàng nghĩ. "Người ta nói..." Ở đây họ dùng lối diễn đạt mới lạ lùng làm sao chứ. Giá mà họ biết kiểu diễn đạt đó làm lộ ra rằng họ toàn dựa vào những điều mê tín.
"Tôi nghe nói ngài có một câu châm ngôn: sự tinh tế xuất phát từ thành phố, sự thông thái xuất phát từ sa mạc, " Paul nói.
"Có rất nhiều câu châm ngôn ở Arrakis, " Kynes nói.
Jessica chưa kịp nêu câu hỏi mới thì một người hầu đã cúi xuống đưa cho nàng một bức thư. Nàng mở thư ra, thấy chữ viết tay và những ký hiệu mã hóa của Công tước, liền đọc lướt qua.
"Tất cả quý vị sẽ vui mừng khi biết rằng Công tước của chúng ta gửi đến những tin tức giúp mọi người an tâm, " nàng nói. "Vấn đề khiến Công tước phải rời bàn tiệc đã được giải quyết ổn thỏa. Chiếc tàu thồ mất tích đã được tìm thấy. Một gián điệp Harkonnen trong phi đội đã khống chế những người khác và lái tàu đến căn cứ của dân buôn lậu với hy vọng bán được con tàu ở đó. Cả phi đội và con tàu đã được trao trả cho lực lượng của chúng ta." Nàng gật đầu với Tuek.
Tay buôn lậu gật đầu đáp trả.
Jessica gấp bức thư lại, cất vào tay áo.
"Tôi rất vui mừng vì đã không xảy ra một cuộc chiến mở rộng, " vị đại diện ngân hàng nói. "Dân chúng hy vọng gia tộc Atreides sẽ mang lại hòa bình và phồn vinh."
"Đặc biệt là phồn vinh, " Bewt nói.
"Chúng ta sẽ dùng món tráng miệng bây giờ chứ?" Jessica hỏi. "Tôi đã bảo bếp trưởng chuẩn bị món bánh ngọt Caladan: gạo pongi rưới xốt dolsa."
"Nghe tuyệt thật, " nhà sản xuất sa phục nói. "Tôi có thể xin công thức không?"
"Bất cứ công thức món ăn nào ngài thích, " Jessica nói, cho ông ta vào sổ để nói lại với Hawat sau. Nhà sản xuất sa phục là một kẻ bon chen nhỏ bé đáng sợ và có thể mua chuộc được.
Những lời xì xào lại tiếp tục vang lên xung quanh nàng: "Thớ vải mới mịn làm sao..." "Ông ta đang cho người dát khung để xứng với viên ngọc..." "Chúng ta phải cố tăng sản lượng quý sau..."
Jessica nhìn chằm chằm xuống đĩa, nghĩ về phần mã hóa trong bức thư của Leto: Bọn Harkonnen đã cố chuyển về một lô súng laze. Chúng ta đã bắt được chúng. Chuyện này có thể có nghĩa là bọn chúng đã thành công với những lô hàng khác. Rõ ràng chúng không trông mong gì lắm vào những tấm chắn. Hãy chuẩn bị đề phòng thích đáng.
Jessica tập trung tâm trí vào súng laze, lấy làm ngạc nhiên. Những tia đứt đoạn nóng đến mức sáng trắng có thể cắt xuyên qua bất cứ loại vật chất nào người ta từng biết tới, chỉ cần loại vật chất đó không được che chắn. Việc cả súng laze lẫn tấm chắn sẽ nổ tung do phản hồi từ tấm chắn không làm bọn Harkonnen lo ngại. Tại sao? Cú nổ tấm chắn súng laze là một biến số nguy hiểm, có thể chứa sức công phá lớn hơn cả nguyên tử, lại cũng có thể chỉ giết chết người cầm súng và mục tiêu được che chắn của anh ta.
Những điều chưa biết ở đây khiến tâm trí nàng bứt rứt không yên.
Paul nói: "Tôi chưa bao giờ nghi ngờ việc chúng ta sẽ tìm thấy tàu thồ. Một khi cha tôi đích thân giải quyết vấn đề gì thì nhất định ông sẽ giải quyết được. Đây là một thực tế mà bọn Harkonnen đang bắt đầu nhận ra."
Thằng bé đang khoe khoang, Jessica nghĩ. Nó không nên khoe khoang. Tối nay người nào sẽ phải ngủ trong hầm sâu dưới lòng đất để đề phòng súng laze thì không có quyền khoe khoang như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận