Dune - Xứ Cát

Chương 9

Nhiều người từng lưu ý thấy Muad'Dib đã học hỏi những điều thiết yếu về Arrakis nhanh chóng đến thế nào. Bene Gesserit dĩ nhiên biết rõ sự nhanh chóng đó dựa trên cái gì. Với những người khác, chúng ta có thể nói rằng Muad'Dib học hỏi nhanh là bởi điều đầu tiên Người được huấn luyện là cách học. Và bài học đầu tiên là về niềm tin căn bản rằng Người có thể học. Thật đáng kinh ngạc khi biết có bao nhiêu người không tin rằng họ có thể học, và bao nhiêu người khác nữa tin rằng học là việc khó. Muad'Dib biết mỗi trải nghiệm đều mang bài học của nó.
- trích "Lòng nhân của Muad'Dib" của Công chúa Irulan.

Paul nằm trên giường giả vờ ngủ. Thật dễ dàng giấu viên thuốc ngủ của bác sĩ Yueh trong lòng bàn tay, rồi giả đò như đã uống. Paul nén cười. Thậm chí mẹ cậu cũng tin là cậu ngủ rồi. Cậu những muốn bật dậy xin phép mẹ cho đi thám hiểm ngôi nhà, nhưng cậu nhận ra mẹ sẽ không chấp nhận. Mọi thứ vẫn còn quá lộn xộn. Không. Cách này là tốt nhất.
Nếu lẻn ra khỏi phòng mà không xin phép thì thế là mình không vâng lời rồi. Và mình sẽ ở lại trong nhà, nó là chỗ an toàn.
Cậu nghe mẹ và Yueh nói chuyện trong phòng bên. Lời họ nói không rõ lắm - chuyện gì đó về hương dược... bọn Harkonnen. Cuộc nói chuyện lúc to, lúc nhỏ.
Paul hướng sự chú ý vào tấm ván chạm trổ ở đầu giường - một tấm ván đầu giường giả gắn lên tường để che giấu bộ điều khiển các chức năng trong căn phòng. Trên mặt gỗ khắc hình một con cá đang tung mình, phía dưới là những con sóng dày màu nâu. Cậu biết nếu cậu ấn vào con mắt nhìn thấy được của con cá thì đèn treo trong phòng sẽ bật lên. Một trong những con sóng, khi xoay lại, sẽ điều khiển hệ thống thông gió. Con sóng khác thì thay đổi nhiệt độ.
Paul nhẹ nhàng ngồi dậy trên giường. Bên trái cậu là một tủ sách cao dựa vào tường. Dịch nó sang bên thì để lộ ra căn buồng nhỏ với những ngăn kéo xếp dọc một bên tường. Tay nắm trên cánh cửa dẫn ra đại sảnh được làm theo mẫu của chiếc cần gạt trên tàu chim.
Dường như người ta thiết kế căn phòng này nhằm cám dỗ cậu.
Căn phòng và hành tinh này.
Cậu nghĩ đến cuốn sách phim Yueh đã đưa cho cậu xem - "Arrakis: Trạm kiểm tra thực vật sa mạc của Hoàng đế." Đó là một cuốn sách cũ xuất hiện từ trước khi người ta khám phá ra hương dược. Những cái tên vụt qua tâm trí Paul, mỗi cái tên kèm hình minh họa đã được khắc ghi vào óc nhờ xung trợ giúp trí nhớ của cuốn sách: cây tử kinh, bụi burro, cây chà là, cỏ roi ngựa cát, cây anh thảo, cây xương rồng lưỡi quỷ, bụi hương trầm, cây khói, cây bụi creosote... cáo xám sa mạc, chim ưng sa mạc, chuột căng gu ru...
Những cái tên và những bức tranh, những cái tên và những bức tranh từ quá khứ xa xăm, khi loài người còn sống trên Trái đất - nhiều cái tên hiện nay không thể tìm thấy ở nơi nào khác trong vũ trụ ngoại trừ tại đây, trên xứ Arrakis này.
Có biết bao điều mới mẻ để tìm hiểu - hương dược.
Và sâu cát.
Có tiếng đóng cửa ở phòng bên. Paul nghe thấy tiếng chân mẹ đi dọc đại sảnh. Cậu biết bác sĩ Yueh sẽ tìm cái gì đó để đọc và ở nguyên trong phòng.
Giờ là lúc thám hiểm rồi.
Paul tụt xuống giường, đi về phía cánh cửa sau tủ sách thông với căn buồng bí mật. Cậu dừng bước khi nghe thấy tiếng động đằng sau, rồi quay lại. Tấm ván chạm trổ ở đầu giường đang đổ xuống ngay chỗ cậu vừa ngủ. Paul cứng đờ người, và sự bất động đã cứu sống cậu.
Từ phía sau tấm ván chuồi ra một tiểu ma đao nhỏ xíu dài không quá năm xăng ti mét. Ngay lập tức Paul nhận ra nó - một thứ ám khí thông dụng mà tất cả bọn trẻ con mang dòng máu hoàng gia đều phải học từ khi còn nhỏ. Nó là một miếng kim loại đen nhánh, được ai đó dẫn đường bằng tay và mắt từ khoảng cách gần. Nó có thể rúc vào trong cơ thể đối tượng đang di động, đào một đường hầm dọc các dây thần kinh, đi đến đâu là nghiến thịt đến đó để tìm cơ quan nội tạng trọng yếu gần nhất.
Tiểu ma đao bay lên, lượn qua lượn lại trong phòng.
Trong đầu Paul lóe lên kiến thức liên quan đến thứ vũ khí này, những mặt hạn chế của nó: trường treo bị nén của nó làm méo tầm nhìn của con mắt truyền tín hiệu. Do không có gì để phản chiếu mục tiêu ngoài ánh sáng tù mù trong phòng, người điều khiển chỉ còn biết dựa vào chuyển động - bất cứ thứ gì chuyển động. Lá chắn bảo vệ có thể làm chậm tiểu ma đao, để cậu có thời gian phá hủy nó, nhưng Paul lại để lá chắn bảo vệ trên giường. Súng laze có thể bắn hạ chúng, nhưng loại súng này quá đắt và khét tiếng là khó chịu trong việc bảo dưỡng - và lại luôn có nguy cơ xảy ra phản ứng nổ nếu chùm tia laze cắt vào tấm chắn nóng. Dòng họ Atreides tin tưởng vào lá chắn hộ thân và sự thông minh mưu trí của mình.
Lúc này, Paul giữ cho cơ thể gần như bất động hoàn toàn, cậu biết mình chỉ có thể dựa vào mưu trí để đối phó với mối nguy hiểm này.
Tiểu ma đao bay lên cao thêm nửa mét nữa. Nó dập dờn di động tới lui lục soát căn phòng, dưới ánh sáng bị chẻ ra từng phiến hắt xuống từ rèm cửa sổ.
Mình phải cố tóm được nó, cậu nghĩ. Trường treo sẽ làm đáy của nó bị trơn. Mình phải tóm cho chặt.
Tiểu ma đao hạ xuống nửa mét, lượn sang kiểm tra bên trái, vòng lại quanh giường. Có thể nghe thấy một tiếng vo ve nho nhỏ phát ra từ nó.
Ai đang điều khiển vật đó vậy? Paul tự hỏi. Phải là ai đó ở gần đây. Mình có thể kêu lên gọi Yueh, nhưng nó sẽ lấy mạng ông ấy ngay khi cửa mở.
Sau lưng Paul, cánh cửa dẫn ra đại sảnh kêu cọt kẹt. Có tiếng gõ nhẹ vang lên ở đó. Cửa mở.
Tiểu ma đao sượt qua đầu cậu, lao như tên bắn về phía chuyển động.
Bàn tay phải Paul vung ra, hạ xuống, tóm lấy cái vật giết người đó. Nó kêu vo vo, vặn vẹo trong tay cậu, nhưng các cơ của cậu đã khóa chặt lấy nó trong tuyệt vọng. Với một cú xoay người dữ dội, cậu lấy hết sức bình sinh giáng phần mũi của vật đó vào mặt cửa bằng kim loại. Cậu cảm thấy tiếng kêu răng rắc của nó trong khi con mắt trên đầu mũi vỡ ra từng mảnh và tiểu ma đao chết cứng trong tay cậu.
Nhưng cậu vẫn giữ chặt nó - cho chắc ăn.
Mắt Paul ngước lên, bắt gặp cái nhìn chằm chằm chỉ một màu xanh của Shadout Mapes.
"Cha cậu chủ cử người đến đón cậu, " bà nói. "Có người đang chờ trong đại sảnh để hộ tống cậu."
Paul gật đầu, đôi mắt và ý thức của cậu tập trung vào người đàn bà kỳ quặc mặc bộ áo váy màu nâu giống như bao tải mà tôi tớ thường mặc. Lúc này, bà ta đang nhìn vật được nắm chặt trong tay cậu.
"Tôi đã nghe kể về những thứ như thế này, " bà ta nói. "Lẽ ra nó đã giết tôi, phải thế không?"
Cậu phải nuốt nước miếng rồi mới nói được. "Ta... là mục tiêu của nó."
"Nhưng nó đang lao vào tôi."
"Vì bà đang di chuyển." Rồi cậu tự hỏi: Người này là ai?
"Vậy là cậu đã cứu sống tôi, " bà ta nói.
"Tôi cứu cả hai chúng ta."
"Hình như cậu có thể mặc cho nó lao vào tôi, để thoát khỏi nó, " bà ta nói.
"Bà là ai?" cậu hỏi.
"Shadout Mapes, quản gia."
"Làm sao bà biết tôi ở đâu mà tìm?"
"Mẹ cậu nói cho tôi biết. Tôi gặp bà chủ ở cầu thang dẫn tới phòng huyền thuật ở cuối đại sảnh." Bà ta chỉ về bên phải. "Người của cha cậu vẫn đang đợi."
Họ chắc là người của Hawat, cậu nghĩ. Chúng ta phải tìm cho ra người điều khiển thứ vũ khí này.
"Hãy đến chỗ người của cha ta, " cậu nói. "Bảo họ ta vừa tóm được một tiểu ma đao trong nhà, bọn họ hãy tỏa ra tìm kẻ điều khiển nó. Bảo họ ngay lập tức phong tỏa ngôi nhà và tất cả đường đi lối lại. Họ sẽ biết phải làm như thế nào. Người điều khiển ma đao chắc chắn là một người lạ giữa chúng ta."
Rồi cậu băn khoăn: Có thể là người này không? Nhưng cậu biết không phải. Con dao vẫn đang có người điều khiển khi bà ta bước vào.
"Trước khi tôi làm theo mệnh lệnh của cậu, thưa cậu chủ, " Mapes nói, "tôi phải làm sáng tỏ vấn đề giữa chúng ta. Cậu vừa đặt lên tôi một gánh nặng nước mà tôi không chắc mình có muốn gánh vác không. Nhưng người Fremen chúng tôi có nợ thì phải trả, dù nợ đen hay nợ trắng. Và chúng tôi biết trong số người của cậu có kẻ phản bội. Hắn là ai, chúng tôi không thể nói, nhưng chúng tôi khá chắc chắn về hắn. Có lẽ đó là bàn tay đã dẫn đường cho thứ vũ khí cắt thịt kia."
Paul im lặng tiếp nhận điều này: một kẻ phản bội. Cậu chưa kịp nói, người đàn bà kỳ quặc đã quay phắt lại và chạy trở ra phía cửa.
Cậu định gọi bà ta lại, nhưng dáng điệu của người đàn bà này cho cậu biết bà ta sẽ bực tức nếu cậu làm thế. Bà ta đã nói với cậu điều bà ta biết và bây giờ bà đang thi hành mệnh lệnh của cậu. Một lúc nữa thôi, ngôi nhà sẽ đông nghịt người của Hawat.
Tâm trí cậu nghĩ đến những phần khác trong cuộc nói chuyện kỳ lạ này: phòng huyền thuật. Cậu nhìn sang trái, nơi bà ta đã chỉ. Người Fremen chúng tôi. Vậy đó là một người Fremen. Cậu dừng lại để xung ghi nhớ kịp lưu giữ đường nét khuôn mặt bà ta trong trí nhớ cậu - nét mặt nhăn nheo khô héo, sắc mặt sạm nâu, đôi mắt màu xanh trong màu xanh, không có chút màu trắng nào. Cậu dán nhãn vào: Shadout Mapes.
Vẫn nắm chặt con tiểu ma đao đã bị tiêu diệt, Paul quay vào phòng, đưa tay trái túm lấy chiếc thắt lưng đeo khiên ở trên giường, quàng quanh eo rồi vừa bấm khóa vừa chạy ngược ra khỏi phòng, lao về đại sảnh bên trái.
Bà ta nói mẹ cậu vừa ở đâu đó cuối đại sảnh này - cầu thang... một phòng huyền thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận