Dune - Xứ Cát
Chương 33
- Trích "Dụ ngôn của Muad'Dib" của Công chúa Irulan.
Ta từng ngồi đối diện với nhiều nhà cai trị của các Đại Gia tộc, nhưng chưa bao giờ thấy một con lợn nào ục ịch hơn và nguy hiểm hơn kẻ này, Thufir Hawat tự nhủ.
"Ngươi có thể nói thẳng thắn với ta, Hawat ạ, " Nam tước nói giọng trầm trầm. Ngài ngả người vào chiếc ghế treo, cặp mắt lọt thỏm trong những nếp mỡ nhìn xoáy vào Hawat.
Vị Mentat già nhìn xuống chiếc bàn chắn giữa ông và Nam tước Vladimir Harkonnen, ghi nhận sự sang trọng của các thớ gỗ. Ngay cả điều này cũng là một nhân tố đáng phải xét tới khi đánh giá về Nam tước, cũng như những bức tường màu đỏ của phòng họp riêng này, như mùi cam thảo phảng phất trong không khí, che đậy một mùi xạ sâu hơn thế.
"Không phải ngẫu nhiên mà ngươi bảo ta chuyển lời cảnh cáo đó tới Rabban, " Nam tước nói.
Khuôn mặt già nua thô kệch của Hawat vẫn bình thản, không để lộ chút ghê tởm nào trong lòng ông. "Tôi nghi ngờ nhiều thứ, thưa Chúa công, " ông nói.
"Phải. Thôi được, ta muốn biết Arrakis có liên quan thế nào đến những mối nghi ngờ của ngươi về Salusa Secundus. Nếu ngươi bảo ta rằng Hoàng đế đang sôi sục lên vì mối liên hệ nào đó giữa Arrakis và hành tinh giam tù bí ẩn của ông ta thì chưa đủ đâu. Vậy đấy, ta đã vội vàng chuyển lời cảnh cáo đến Rabban chỉ vì tên đưa tin phải đi trên chiếc đại thương thuyền đó. Nhưng ngươi đã nói chuyện này không thể chậm trễ. Được lắm. Nhưng giờ thì ngươi phải giải thích cho ta rõ."
Hắn lải nhải nhiều quá, Hawat nghĩ. Hắn không như Leto, ông ấy thì chỉ cần nhướng lông mày hay vẫy tay là đã đủ nói cho ta một điều gì đó rồi. Cũng không như Lão Công tước, người có thể diễn đạt cả một câu bằng cách nhấn giọng một từ độc nhất. Còn đây, một tên bị thịt! Hủy diệt hắn sẽ là phụng sự loài người.
"Ngươi sẽ không rời khỏi đây chừng nào ta chưa có được lời giải thích đầy đủ và trọn vẹn."
"Ngài nói về Salusa Secundus thản nhiên quá, " Hawat nói.
"Đó là một thuộc địa dùng để giam tội nhân, " Nam tước nói. "Những thành phần bất hảo tồi tệ nhất trong thiên hà này đều bị đưa tới Salusa Secundus. Chúng ta cần biết gì khác nữa chứ?"
"Cần biết rằng điều kiện sống trên hành tinh nhà tù đó tàn tệ hơn bất cứ nơi nào khác, " Hawat nói. "Ngài nghe nói tỷ lệ chết ở số tù nhân mới đến là trên sáu mươi phần trăm. Ngài nghe nói Hoàng đế thi hành đủ thứ hình thức áp bức ở đó. Ngài nghe tất cả những điều đó mà không đặt câu hỏi nào ư?"
"Hoàng đế không cho phép các Đại Gia tộc thanh sát nhà tù của ngài, " Nam tước gầm gừ. "Nhưng Người cũng chưa điều tra các nhà ngục của ta."
"Và tò mò về Salusa Secundus là... à..." Hawat đặt một ngón tay lên môi, "... không được phép."
"Vì vậy Hoàng đế không tự hào về một vài điều Người phải làm ở đó!"
Hawat cho phép một nụ cười cực nhẹ thoảng qua cặp môi thâm. Mắt ông lóe sáng dưới ánh đèn cầu trong khi ông nhìn chằm chặp vào Nam tước. "Và ngài chưa bao giờ tự hỏi Hoàng đế lấy đâu ra đội quân Sardaukar của Người sao?"
Nam tước trề cặp môi múp. Động tác này khiến nét mặt ngài giống như của một đứa bé đang phụng phịu, và giọng ngài mang vẻ hờn dỗi khi ngài nói: "Ừ thì sao... Hoàng đế tuyển mộ... tức là, có những quân đoàn, và Người tuyển lựa ra từ..."
"Chậc!" Hawat ngắt lời. "Những chuyện ngài nghe kể về các kỳ tích của quân Sardaukar, ấy không phải là đồn suông phải không? Mà đó là lời kể trực tiếp từ dăm ba kẻ còn sống sót sau khi đánh nhau với quân Sardaukar, phải không nào?"
"Quân Sardaukar là những chiến binh kiệt xuất, nhất định là thế, " Nam tước nói. "Nhưng ta nghĩ quân của chính ta..."
"So ra thì chỉ là một đám người đi chơi ngày nghỉ thôi!" Hawat vặc lại. "Ngài tưởng tôi không biết tại sao Hoàng đế quay ra chống lại Gia tộc Atreides sao?"
"Đây không phải lĩnh vực ngươi được phép luận bàn, " Nam tước cảnh cáo.
Có thể nào ngay cả hắn cũng chẳng biết trong vụ này đâu là động cơ thúc đẩy Hoàng đế? Hawat tự hỏi.
"Bất cứ lĩnh vực nào cũng là lĩnh vực tôi được phép luận bàn nếu đó là việc mà ngài thuê tôi làm, " Hawat nói. "Tôi là Mentat. Ngài đừng giấu giếm thông tin hay những cách tính toán đối với một Mentat."
Trong một phút dài dằng dặc, Nam tước nhìn chằm chằm Hawat, rồi nói: "Nói cho ta nghe điều ngươi phải nói đi, Mentat."
"Hoàng đế Padishar đã quay sang chống lại Gia tộc Atreides bởi các Bậc thầy Binh pháp của Công tước là Gurney Halleck và Duncan Idaho đã huấn luyện một lực lượng chiến đấu - một lực lượng chiến đấu nhỏ - tinh nhuệ đến mức chỉ chênh lệch không hơn sợi tóc so với Sardaukar. Vài người trong số đó thậm chí còn tinh nhuệ hơn. Và Công tước lại ở trong thế có thể mở rộng lực lượng của ông ấy, làm cho nó hùng mạnh chẳng kém chút nào so với của Hoàng đế."
Nam tước ngẫm nghĩ về tiết lộ này, rồi nói: "Arrakis thì liên quan gì ở đây?"
"Nó là cả một kho cung cấp những tân binh đã quen với sự huấn luyện nghiệt ngã nhất để sống còn."
Nam tước lắc đầu. "Ngươi không định nói bọn Fremen đấy chứ?"
"Tôi muốn nói người Fremen."
"Hà hà! Thế thì sao lại cảnh cáo Rabban? Không thể sót lại nhiều hơn một dúm Fremen sau khi quân Sardaukar tàn sát và Rabban đàn áp chúng."
Hawat tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm vào Nam tước.
"Không hơn một dúm!" Nam tước lặp lại. "Chỉ riêng năm ngoái Rabban đã giết sáu ngàn đứa!"
Hawat vẫn nhìn chằm chằm vào ngài.
"Còn năm kia thì chín ngàn, " Nam tước nói. "Và trước khi bỏ đi, quân Sardaukar chắc cũng đã giết ít nhất hai mươi ngàn đứa."
"Tổn thất của quân Rabban trong hai năm qua là bao nhiêu?" Hawat hỏi.
Nam tước chà tay lên cơ hàm. "Ừ thì nó cũng phải tuyển thêm khá nhiều, chắc vậy. Các đại diện của nó đưa ra những lời hứa quá ư là hậu hĩ, cho nên..."
"Ta hãy nói cho tròn số là ba mươi ngàn chứ?" Hawat hỏi.
"Thế thì có vẻ hơi nhiều quá, " Nam tước nói.
"Ngược lại, " Hawat nói. "Tôi có thể đọc những gì không được nói tới trong báo cáo của Rabban cũng chuẩn xác chẳng kém gì ngài. Và chắc chắn ngài phải biết những báo cáo của tôi thu thập được từ các đặc vụ của chúng ta."
"Arrakis là một hành tinh hung dữ, " Nam tước nói. "Tổn thất vì bão có thể..."
"Cả hai chúng ta đều biết bão có thể phát triển lên tới mức nào, " Hawat nói.
"Cứ cho Rabban đã mất ba mươi ngàn lính, thì đã sao?" Nam tước hỏi, và máu làm mặt ngài sạm lại.
"Theo cách tính của chính ngài, hai năm qua Rabban đã giết mười lăm ngàn trong khi hắn mất gấp đôi số đó. Ngài nói quân Sardaukar giết thêm hai mươi ngàn nữa, có thể nhiều hơn một chút. Và tôi đã thấy bản kê khai chuyển quân khi họ từ Arrakis trở về. Nếu giết hai mươi ngàn người Fremen thì họ hầu như đã mất năm người để đổi lấy một. Sao ngài không đối mặt với những con số đó để hiểu rằng chúng có nghĩa gì, hở Nam tước?"
Nam tước nói bằng ngữ điệu đều đều lạnh lùng: "Đó là việc của ngươi, Mentat. Chúng có nghĩa gì?"
"Tôi đã cho ngài số đầu người mà Duncan Idaho tính được tại sietch anh ta đến thăm, " Hawat nói. "Tất cả đều khớp. Nếu họ chỉ có hai trăm năm mươi cộng đồng sietch như vậy, dân số họ sẽ vào khoảng năm triệu. Theo ước tính gần đúng nhất của tôi, họ có ít nhất gấp đôi số cộng đồng như thế. Ngài cho dân của ngài tứ tán trên một hành tinh như vậy đấy."
"Mười triệu?"
Cơ hàm Nam tước run run vì sửng sốt.
"Ít nhất."
Nam tước trề cặp môi núc ních. Cặp mắt tròn ươn ướt của ngài nhìn chòng chọc không nao núng vào Hawat. Đó có thật là cách tính toán của Mentat không? ngài tự hỏi. Nếu đúng vậy thì tại sao không ai ngờ tới?
"Thậm chí chúng ta đã không can thiệp mạnh vào mức tăng tỉ lệ sinh của họ, " Hawat nói. "Chúng ta chỉ loại bỏ một số mẫu kém thành công của họ, nhưng chừa lại những mẫu khỏe mạnh để chúng lớn lên còn mạnh hơn - hệt như trên Salusa Secundus."
"Salusa Secundus!" Nam tước vặc lại. "Chuyện này thì can dự gì tới hành tinh giam tù của Hoàng đế cơ chứ?"
"Một người sống sót ở Salusa Secundus thì ngay từ đầu đã dạn dày hơn hầu hết kẻ khác, " Hawat nói. "Khi ngài bổ sung vào đó sự huấn luyện quân sự tốt nhất thì..."
"Bậy bạ! Cứ theo lập luận của ngươi thì ngay cả ta cũng có thể tuyển quân từ bọn Fremen sau khi chúng đã bị thằng cháu ta đàn áp theo cách đó."
Hawat nói giọng ôn tồn: "Ngài không đàn áp bất kỳ đội quân nào của ngài sao?"
"Ờ thì... ta... nhưng..."
"Đàn áp là một vấn đề tương đối, " Hawat nói. "Những chiến binh của ngài vẫn vượt trội so với những kẻ quanh họ, phải không nào? Họ thấy làm lính cho Nam tước là một lựa chọn không mấy dễ chịu sao?"
Nam tước im lặng, mắt lơ đãng. Các khả năng... liệu có phải Rabban đã vô tình trao cho Gia tộc Harkonnen thứ vũ khí tối hậu của nó không?
Ngay sau đó ngài nói: "Làm sao ngươi tin chắc về lòng trung thành của những tân binh như thế?"
"Tôi sẽ tuyển họ thành từng nhóm nhỏ, không đông hơn quân số một trung đội, " Hawat nói. "Tôi sẽ đưa họ thoát khỏi hoàn cảnh bị áp bức và cách ly họ ra với một ban huấn luyện gồm những người hiểu rõ lai lịch họ, tốt nhất là những người đi trước xuất thân từ chính hoàn cảnh bị áp bức như thế. Rồi tôi sẽ khiến tâm trí họ tràn ngập cái huyền thoại rằng hành tinh của họ thực ra là một cơ sở đào tạo bí mật để cho ra những sinh vật ưu việt như họ. Đồng thời tôi sẽ cho họ thấy những sinh vật ưu việt như vậy thì có thể được gì: ăn sung mặc sướng, gái đẹp, nhà cao cửa rộng... muốn gì được nấy."
Nam tước bắt đầu gật gật. "Kiểu như Sardaukar vẫn sống ở nhà vậy."
"Dần dà đám tân binh sẽ đâm ra tin rằng một nơi như Salusa Secundus tồn tại là có lý bởi vì nó sinh ra những người như họ - những người ưu việt. Xét trên nhiều phương diện, một binh sĩ Sardaukar tầm thường nhất cũng sống một cuộc sống xa hoa chẳng kém bất cứ thành viên nào của Đại Gia tộc!"
"Thế mới là ý tưởng chứ!" Nam tước thì thầm.
"Ngài bắt đầu chia sẻ những ngờ vực của tôi rồi đó, " Hawat nói.
"Một chuyện như thế bắt đầu từ đâu?" Nam tước hỏi.
"À vâng: Gia tộc Corrino xuất phát từ đâu? Có phải Salusa Secundus từng có người ở từ trước khi Hoàng đế đưa những đợt tù nhân đầu tiên lên đó không? Ngay cả Công tước Leto, một người anh em họ về bên ngoại, cũng không bao giờ biết chắc. Những câu như vậy không nên hỏi."
Mắt Nam tước đờ đẫn vì suy nghĩ. "Phải, một bí mật được cẩn thận giữ gìn. Người ta sẽ dùng bất cứ phương tiện nào..."
"Với lại, có chuyện gì phải giấu cơ chứ?" Hawat hỏi. "Rằng Hoàng đế Padishah có một hành tinh giam tù ư? Chuyện đó ai cũng biết. Rằng người có..."
"Bá tước Fenring!" Nam tước buột miệng.
Hawat ngừng bặt, nhíu mày bối rối, nhìn kỹ Nam tước. "Bá tước Fenring thì sao?"
"Vào ngày sinh nhật của cháu ta cách đây mấy năm, " Nam tước nói, "gã công tử bột thay mặt cho Đế chế, cái tay Bá tước Fenring ấy, đã đến với tư cách quan sát viên chính thức và để... ái chà, để ký kết một thỏa thuận làm ăn giữa Hoàng đế với ta."
"Rồi sao?"
"Ta... ờ, trong cuộc trò chuyện nào đó giữa ta với hắn, chắc là ta đã nói gì đó về chuyện biến Arrakis thành một hành tinh nhà tù. Fenring..."
"Đích xác là ngài đã nói gì?" Hawat hỏi.
"Đích xác ư? Cũng lâu rồi thành thử..."
"Thưa Nam tước kính mến, nếu ngài muốn tận dụng tối ưu sự phụng sự của tôi, ngài phải cho tôi đầy đủ thông tin. Cuộc trò chuyện đó có được ghi âm lại không?"
Mặt Nam tước sa sầm vì giận dữ. "Ngươi cũng tồi chả kém Piter! Ta không ưa những..."
"Piter không còn bên ngài nữa, thưa Chúa công, " Hawat nói. "Về chuyện đó, thật ra điều gì đã xảy ra với Piter vậy?"
"Hắn đã trở nên quá suồng sã, quá nhũng nhiễu đối với ta." Nam tước nói.
"Ngài quả quyết với tôi rằng một kẻ hữu ích thì ngài không phung phí, " Hawat nói. "Liệu ngài có phung phí tôi bằng những lời đe dọa và loanh quanh ngụy biện không? Chúng ta đang bàn về những gì ngài đã nói với Bá tước Fenring."
Chầm chậm, Nam tước lấy lại vẻ bình tĩnh. Khi tới lúc, ta sẽ nhớ cái kiểu tên này cư xử với ta, ngài nghĩ. Phải, ta sẽ nhớ.
"Đợi một chút, " Nam tước nói, rồi ngài cố hồi tưởng về cuộc gặp gỡ trong đại sảnh. Nhờ hình dung cái nón lặng nơi họ đã đứng, ngài nhớ lại dễ hơn. "Ta đã nói thế này, " Nam tước nói. "'Hoàng đế biết rằng xưa nay giết chóc ở mức độ nhất định luôn luôn là một phần quan trọng của kinh doanh.' Ấy là ta đang nói tới những tổn thất về lực lượng lao động của chúng ta. Rồi ta nói gì đó về chuyện nên cân nhắc một giải pháp khác đối với vấn đề Arrakeen, và ta có nói là hành tinh giam tù của Hoàng đế đã gợi ý cho ta bắt chước người."
"Thật quỷ quyệt!" Hawat bật ra. "Thế Fenring nói gì?"
"Chính khi đó hắn bắt đầu hỏi ta về ngươi."
Hawat ngả người vào lưng ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ. "Ra là vì vậy mà họ bắt đầu để mắt tới Arrakis, " ông nói. "Được, thế là xong rồi." Ông mở mắt ra. "Hiện giờ họ ắt phải có gián điệp ở khắp Arrakis. Đã hai năm còn gì!"
"Nhưng nhất định cái đề xuất vô hại của ta..."
"Trong mắt Hoàng đế thì chẳng có gì là vô hại cả! Ngài đã chỉ thị những gì cho Rabban?"
"Chỉ là hắn cần phải dạy cho Arrakis biết sợ chúng ta."
Hawat lắc đầu. "Bây giờ ngài có hai cách, thưa Nam tước. Ngài có thể giết hết dân bản địa, quét sạch hoàn toàn bọn họ, hoặc..."
"Phung phí toàn bộ một lực lượng lao động sao?"
"Ngài có muốn Hoàng đế cùng các Đại gia tộc mà Người vẫn còn sai khiến được theo Người tới đây để nạo Giedi Prime như nạo quả bầu rỗng ruột không?"
Nam tước săm soi vị Mentat của mình, rồi nói: "Hoàng đế không dám đâu!"
"Người không dám ư?"
Môi Nam tước khẽ run. "Cách kia của ngươi là gì?"
"Từ bỏ đứa cháu yêu của ngài, Rabban."
"Từ..." Nam tước nói không hết câu, nhìn Hawat trừng trừng.
"Đừng gửi thêm quân cho hắn nữa, không giúp đỡ gì hết. Đừng trả lời thư của hắn, ngoại trừ cho biết ngài nghe nói hắn đang xử lý mọi việc trên Arrakis tệ hại đến thế nào và ngài có ý định tiến hành những biện pháp chấn chỉnh ngay khi có thể. Tôi sẽ thu xếp để một số thư của ngài bị các gián điệp của Đế quốc đọc trộm."
"Nhưng còn hương dược, còn doanh thu, còn..."
"Hãy đòi hỏi phần lãi ngài có quyền hưởng với tư cách Nam tước, nhưng hãy cẩn thận, phải đòi hỏi cho đúng cách. Hãy yêu cầu những khoản tiền cố định từ Rabban. Chúng ta có thể..."
Nam tước lật ngửa hai bàn tay lên. "Nhưng làm sao ta biết chắc được thằng cháu lẩn như chạch của ta không..."
"Chúng ta vẫn có gián điệp của mình trên Arrakis. Bảo Rabban là hắn phải đáp ứng được hạn ngạch hương dược mà ngài ấn định, nếu không hắn sẽ bị thay bằng người khác."
"Ta biết cháu ta, " Nam tước nói. "Điều này chỉ khiến hắn càng áp bức dân chúng dữ hơn thôi."
"Dĩ nhiên hắn sẽ làm thế!" Hawat nói sẵng. "Ngài có cần chuyện đó chấm dứt đâu nào! Ngài chỉ cần đôi tay ngài sạch sẽ. Cứ để Rabban thay ngài tạo ra Salusa Secundus của ngài. Thậm chí chả cần gửi thêm tù nhân cho hắn nữa. Hắn đã có toàn bộ đám dân cần có rồi. Nếu Rabban vắt kiệt sức dân của hắn hầu đáp ứng được hạn ngạch hương dược của ngài, Hoàng đế sẽ không phải ngờ tới động cơ nào khác nữa. Một lý do đó là đủ để cả hành tinh thành địa ngục trần gian. Còn ngài, Nam tước, ngài sẽ không để một lời nói hay hành động nào lộ ra rằng việc đó còn có lý do khác."
Nam tước không nén nổi âm điệu khâm phục kín đáo trong giọng nói. "Ái chà, Hawat, ngươi là kẻ ranh ma thủ đoạn. Vậy, làm cách nào chúng ta chuyển đến Arrakis để mà tận dụng những gì Rabban chuẩn bị?"
"Đó là vấn đề đơn giản nhất, Nam tước ạ. Nếu ngài ấn định hạn ngạch cứ năm sau lại cao hơn năm trước một chút, mọi chuyện chẳng mấy chốc sẽ lâm vào khủng hoảng. Sản lượng sẽ giảm sút. Ngài có thể đuổi cổ Rabban rồi tự mình tiếp quản... để chấn chỉnh mớ bòng bong."
"Khớp lắm, " Nam tước nói. "Nhưng ta cảm thấy mệt mỏi với toàn bộ chuyện này rồi. Ta đã chuẩn bị sẵn một người khác để tiếp quản Arrakis thay ta."
Hawat quan sát bộ mặt béo ị tròn xoay phía bên kia bàn. Chậm rãi, tay gián điệp chiến binh già gật gật đầu. "Feyd-Rautha, " ông nói. "Vậy đó là lý do để áp bức đám dân đen. Chính ngài là một tay rất ranh ma thủ đoạn, thưa Nam tước. Hẳn chúng ta có thể kết hợp hai ý đồ này lại với nhau. Phải. Feyd-Rautha của ngài có thể đến Arrakis như là vị cứu tinh của họ. Hắn có thể lấy lòng dân chúng. Phải."
Nam tước mỉm cười. Và đằng sau nụ cười của ngài, ngài tự hỏi: Giờ thì, điều này sẽ khớp như thế nào với ý đồ cá nhân của Hawat đây?
Và Hawat, nhận ra Nam tước vừa đuổi mình đi, liền đứng dậy rời khỏi căn phòng tường đỏ. Trong khi đi, ông không sao xua được những điều chưa biết khiến ông lo âu, chúng cứ len vào bất cứ phép tính nào về Arrakis. Vị lãnh tụ tôn giáo mới mà Gurney Halleck bóng gió nhắc tới từ chỗ ẩn nấp của ông ta giữa đám buôn lậu, vị Muad'Dib đó.
Có lẽ đúng ra ta không nên nói với Nam tước rằng cứ để cái tôn giáo này hưng thịnh ở nơi nó sẽ hưng thịnh, thậm chí giữa đám dân ở pan và graben, ông nghĩ. Nhưng ai cũng biết, đàn áp chỉ khiến cho một tôn giáo càng hưng thịnh.
Và ông nghĩ tới các báo cáo của Halleck về những chiến thuật của người Fremen. Những chiến thuật sặc mùi Halleck... và Idaho... và thậm chí là Hawat.
Idaho còn sống không? ông tự hỏi.
Nhưng đó là một câu hỏi vô ích. Ông còn chưa tự hỏi mình liệu Paul có thể còn sống hay không. Ông biết Nam tước tin rằng toàn gia tộc Atreides đã chết. Mụ phù thủy Bene Gesserit đã là vũ khí của lão, chính Nam tước thừa nhận vậy. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là chấm dứt rồi, chấm dứt cả rồi - ngay cả với đứa con trai của chính mụ đàn bà đó.
Mụ ắt phải mang nỗi thù ghét độc địa nhường nào với nhà Atreides, ông nghĩ. Cái gì đó giống như nỗi thù ghét của ta với lão Nam tước này. Liệu cú đánh của ta có là cú đánh tối hậu và trọn vẹn như của mụ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận