Dune - Xứ Cát
Chương 26
- trích "Muad'Dib: Những cuộc trò chuyện" của Công chúa Irulan.
"Vậy ra ông là Gurney Halleck vĩ đại đấy, " người đàn ông nói.
Halleck đứng nhìn chằm chằm qua căn phòng làm việc hình tròn nằm trong hang về phía tay buôn lậu ngồi sau một chiếc bàn kim loại. Tay buôn lậu mặc áo choàng Fremen và có đôi mắt phơn phớt xanh cho biết hắn dùng thêm các thực phẩm có xuất xứ bên ngoài hành tinh này trong thực đơn của mình. Phòng làm việc của hắn to gấp đôi trung tâm điều khiển chính của một tàu không gian - các phương tiện liên lạc và màn hình quan sát nằm dọc theo hình cong ba mươi độ của bức tường, có những cái gờ nối liền vào đó dùng để chiến đấu và bắn từ xa, và chiếc bàn làm thành chỗ nhô ra của bức tường - một phần của đường cong còn lại.
"Tôi là Staban Tuek, con của Esmar Tuek, " tay buôn lậu nói.
"Vậy ra ông là người tôi phải chịu ơn vì những gì ông đã giúp đỡ chúng tôi, " Halleck nói.
"Ái chà chà, lòng biết ơn, " tay buôn lậu nói. "Mời ngồi."
Một chiếc ghế có lưng tựa tròn, loại dùng trong tàu không gian, hiện ra từ bức tường gần các màn hình và Halleck thở dài ngồi lên ghế, cảm thấy kiệt sức. Lúc này ông có thể thấy hình phản chiếu của chính mình trên bề mặt sẫm màu bên cạnh tay buôn lậu, và ông cau có nhìn những nét mệt mỏi trên khuôn mặt đầy vết sưng tấy của mình. Vết sẹo vì cây nho mực dọc quai hàm méo xệch khi ông cau có.
Halleck quay đi không nhìn ảnh phản chiếu của mình nữa mà nhìn chằm chằm vào Tuek. Giờ thì ông đã thấy những đường nét di truyền trên khuôn mặt tay buôn lậu - đôi lông mày rậm gồ lên của người cha, gò má và mũi trông như bằng đá.
"Thuộc hạ của tôi nói cha ông đã chết dưới tay bọn Harkonnen, " Halleck nói.
"Bị bọn Harkonnen giết hoặc bị tên phản bội trong hàng ngũ của ông giết, " Tuek nói.
Nỗi tức giận chiến thắng cơn mệt mỏi của Halleck. Ông thẳng người lên nói: "Ông có thể nói tên kẻ phản bội không?"
"Chúng tôi không chắc."
"Thufir Hawat nghi ngờ Lệnh bà Jessica."
"À à, mụ phù thủy Bene Gesserit... có thể lắm. Nhưng bây giờ Hawat bị bọn Harkonnen bắt giữ rồi."
"Tôi có nghe nói, " Halleck hít một hơi sâu. "Có vẻ như sắp tới chúng ta sẽ phải giết thêm nhiều mạng nữa đây."
"Chúng tôi sẽ không làm gì để thu hút sự chú ý về phía mình, " Tuek nói.
Halleck cứng người lại. "Nhưng..."
"Ông cùng những thuộc hạ vừa được chúng tôi cứu có thể thoải mái ẩn náu ở chỗ chúng tôi, " Tuek nói. "Ông nói về lòng biết ơn. Rất tốt; hãy làm việc để trả ơn cho chúng tôi. Chúng tôi luôn sử dụng những người xuất sắc. Tuy nhiên chúng tôi sẽ tiêu diệt ông ngay nếu ông có bất kỳ hành động chống đối công khai nào dù là nhỏ nhất đối với người Harkonnen."
"Nhưng bọn chúng đã giết chết cha ông, thưa ông!"
"Có thể. Và nếu đúng như vậy, tôi sẽ cho ông biết câu trả lời của cha tôi dành cho những người hành động mà không suy nghĩ: 'Đá nặng và cát cũng nặng; nhưng sự phẫn nộ của một kẻ ngu ngốc thì còn nặng hơn cả đá và cát.' ".
"Vậy ông muốn nói là không làm gì sao?" Halleck châm chọc.
"Ông không nghe thấy tôi nói như thế. Tôi chỉ nói tôi sẽ bảo vệ hợp đồng của chúng tôi với Hiệp hội. Hiệp hội yêu cầu chúng tôi chơi một trò chơi thận trọng. Có những cách khác để tiêu diệt kẻ thù."
"Ái chà chà."
"Ái chà, thực vậy đấy. Nếu ông định tìm kiếm mụ phù thủy đó thì cứ việc. Nhưng tôi xin cảnh báo rằng có thể ông đã quá chậm... và dù thế nào đi nữa, chúng tôi không chắc mụ ta chính là người mà ông muốn."
"Hawat ít khi sai."
"Ông ta cho phép mình rơi vào tay bọn Harkonnen."
"Ông nghĩ ông ta là tên phản bội?"
Tuek nhún vai. "Nói vậy thì sách vở quá. Chúng tôi nghĩ mụ phù thủy đã chết. Chí ít bọn Harkonnen cũng tin như thế."
"Dường như ông biết rất nhiều về bọn Harkonnen."
"Những ám chỉ và suy đoán... những tin đồn và linh cảm."
"Chúng tôi có bảy mươi tư người, " Halleck nói. "Nếu thật sự muốn chúng tôi gia nhập lực lượng của ông, ông phải tin chắc Công tước đã chết."
"Người ta đã thấy xác Công tước."
"Còn cậu bé, cậu chủ Paul bé bỏng thì sao?" Halleck cố nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại.
"Theo tin tức cuối cùng chúng tôi nhận được thì cậu bé bị mất tích cùng bà mẹ trong cơn bão sa mạc. Có khả năng thậm chí đến xương của họ cũng không tìm thấy."
"Vậy là mụ phù thủy chết rồi... cả hai cùng chết."
Tuek gật đầu. "Và nghe nói Rabban Thú dữ sẽ một lần nữa ngồi vào chiếc ghế quyền lực ở Xứ cát này."
"Bá tước Rabban vùng Lankiveil?"
"Đúng thế."
Mất một lúc Halleck mới dằn được cơn thịnh nộ chực bùng lên, đe dọa làm ông mất tự chủ. Ông nói trong hơi thở hổn hển: "Tôi có lý do chống lại Rabban. Hắn còn nợ tôi sinh mạng của gia đình tôi..." Ông xoa xoa vết sẹo dọc quai hàm. "... và cả cái này..."
"Người ta không mạo hiểm mọi thứ để tính sổ quá sớm một món nợ, " Tuek nói. Ông ta cau mày, quan sát sự chuyển động của các cơ dọc quai hàm Halleck, sự vô cảm bất ngờ trong đôi mắt khép hờ của con người này.
"Tôi hiểu... tôi hiểu, " Halleck hít một hơi sâu.
"Ông và thuộc hạ của ông có thể thoát ra khỏi Arrakis bằng cách phục vụ chúng tôi. Có rất nhiều nơi..."
"Tôi giải phóng thuộc hạ của tôi thoát khỏi bất cứ ràng buộc nào với tôi; họ có thể tự lựa chọn. Chừng nào Rabban còn ở đây, tôi còn ở lại."
"Với tính khí của ông, tôi không chắc chúng tôi muốn ông ở lại."
Halleck nhìn tay buôn lậu chằm chằm. "Ông nghi ngờ lời tôi?"
"Không..."
"Ông đã cứu tôi thoát khỏi bọn Harkonnen. Tôi trao lòng trung thành cho Công tước Leto cũng không vì lý do nào hơn. Tôi sẽ ở lại Arrakis - với ông... hoặc với người Fremen."
"Một suy nghĩ dù được nói ra hay không thì cũng là một điều có thực, nó có sức mạnh, " Tuek nói. "Ông có thể nhận ra lằn ranh giữa sự sống và cái chết ở người Fremen là quá rõ, quá nhanh."
Halleck nhắm mắt lại một lát, cảm thấy ngày càng kiệt sức. "Chúa công, người dẫn dắt chúng ta qua những vùng sa mạc và hỏa ngục, giờ Người ở đâu?" ông lẩm bẩm.
"Hành động chậm thôi, rồi ngày trả thù của ông sẽ đến, " Tuek nói. "Tốc độ là phương sách của Shaitan. Hãy làm dịu sự đau buồn của ông - chúng tôi có những trò giải trí dành cho nó; có ba thứ xoa dịu trái tim - nước, cỏ xanh, nhan sắc đàn bà."
Halleck mở mắt. "Tôi thích máu của Rabban Harkonnen chảy dưới chân tôi hơn." Ông nhìn Tuek chăm chú. "Ông nghĩ cái ngày đó sẽ tới sao?"
"Tôi chẳng dính dáng gì mấy tới chuyện ông sẽ gặp ngày mai như thế nào, Gurney Halleck ạ. Tôi chỉ có thể giúp ông gặp ngày hôm nay."
"Vậy thì tôi chấp nhận sự giúp đỡ đó và ở lại cho đến cái ngày ông bảo tôi trả thù cho cha ông, cho tất cả những người..."
"Hãy nghe tôi, hỡi người chiến binh, " Tuek nói. Ông ta chúi người về phía trước trên chiếc bàn, vai ngang tầm với tai, mắt nhìn chăm chú. Gương mặt tay buôn lậu đột ngột trông như đá bị nắng mưa làm biến dạng. "Nước của cha tôi, chính tôi sẽ mua lại nó, bằng lưỡi kiếm của tôi."
Halleck nhìn chằm chằm đáp lại Tuek. Trong khoảnh khắc đó, tay buôn lậu làm ông nhớ đến Công tước Leto: một vị lãnh tụ, một con người dũng cảm, tin tưởng vào quan điểm và cách giải quyết của chính ông. Ông ta giống Công tước... hồi trước Arrakis.
"Ông có muốn lưỡi kiếm của tôi bên cạnh ông không?" Halleck hỏi.
Tuek ngồi xuống, thư giãn, im lặng quan sát Halleck.
"Ông có nghĩ về tôi như là một chiến binh không?" Halleck hỏi dồn.
"Trong nhóm phụ tá của Công tước ông là người duy nhất trốn thoát được , " Tuek nói. "Kẻ thù của ông quá mạnh, thế mà ông đã chiến đấu một mất một còn với hắn... Ông đã đánh bại hắn theo cách chúng tôi đánh bại Arrakis."
"Gì cơ?"
"Chúng tôi bất đắc dĩ phải chấp nhận sống ở đây, Gurney Halleck ạ, " Tuek nói. "Arrakis là kẻ thù của chúng tôi."
"Một kẻ thù trong lúc này, phải thế không?"
"Đúng thế."
"Đó có phải là cách hiểu của người Fremen?"
"Có thể."
"Ông nói tôi có thể thấy rằng sống với người Fremen là quá gian khổ. Họ sống trong sa mạc, giữa vùng trơ trụi, có phải lý do đó không?"
"Ai mà biết được người Fremen sống ở đâu? Với chúng tôi, Cao nguyên Trung tâm là vùng đất không người. Nhưng tôi muốn nói thêm về..."
"Tôi nghe nói Hiệp hội hiếm khi cho tàu chở hương dược bay vào sa mạc, " Halleck nói. "Nhưng người ta đồn rằng có thể nhìn thấy vài khóm cây cỏ ở đây đó nếu ta biết nhìn vào đâu."
"Tin đồn!" Tuek chế nhạo. "Bây giờ ông muốn lựa chọn giữa tôi và người Fremen sao? Chúng tôi có một phạm vi an toàn, có sietch khoét vào trong đá và các vùng trũng lòng chảo được giấu kín của chính chúng tôi. Chúng tôi sống cuộc sống của người văn minh. Bọn Fremen là vài nhúm người khố rách áo ôm mà chúng tôi dùng làm kẻ săn lùng hương dược."
"Nhưng họ có thể giết bọn Harkonnen."
"Thế ông muốn biết kết quả ra sao không? Thậm chí ngay lúc này họ đang bị săn lùng chẳng khác gì bầy thú - bằng súng laze, bởi vì họ không có tấm chắn. Bọn họ đang bị tiêu diệt. Tại sao ư? Bởi vì họ giết bọn Harkonnen."
"Họ giết bọn Harkonnen ư?" Halleck hỏi.
"Ông có ý gì?"
"Ông không nghe nói là có thể có quân Sardaukar bên cạnh quân Harkonnen sao?"
"Lại tin đồn."
"Nhưng một cuộc tàn sát, điều đó không giống bọn Harkonnen chút nào. Tàn sát thì thật quá lãng phí."
"Tôi tin vào cái chính mắt tôi nhìn thấy, " Tuek nói. "Lựa chọn đi, hỡi chiến binh. Tôi hay người Fremen. Tôi hứa sẽ cho ông nơi ẩn trốn và cơ hội hút dòng máu mà hai ta đều muốn. Chắc chắn thế. Người Fremen sẽ chỉ đem lại cho ông cuộc sống của kẻ bị săn đuổi."
Halleck do dự, nhận thấy sự sáng suốt và đồng cảm trong lời nói của Tuek, tuy nhiên ông vẫn cảm thấy bứt rứt mà không giải thích được tại sao.
"Hãy tin tưởng vào khả năng của chính ông, " Tuek nói. "Quyết định của ai đã đưa quân của ông qua cuộc chiến này? Của ông. Hãy quyết định đi."
"Hẳn vậy rồi, " Halleck nói. "Có chắc là Công tước và con trai ngài đã chết?"
"Bọn Harkonnen tin vậy. Về những chuyện như thế, tôi có khuynh hướng tin bọn Harkonnen." Một nụ cười tàn nhẫn thoáng trên môi Tuek. "Nhưng đó hầu như là sự tin cậy duy nhất tôi dành cho chúng."
"Vậy thì chắc hẳn là thế, " Halleck nhắc lại. Ông đưa bàn tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón cái gập hẳn lại theo một cử chỉ truyền thống: "Tôi trao cho ông thanh kiếm của tôi."
"Chấp thuận."
"Ông có muốn tôi thuyết phục thuộc hạ của tôi không?"
"Ông sẽ để họ tự quyết định chứ?"
"Họ đã theo tôi đến tận đây, nhưng hầu hết họ sinh ra ở Caladan. Arrakis không giống như họ nghĩ. Ở đây, họ đánh mất mọi thứ ngoại trừ sinh mạng họ. Bây giờ tôi thích họ tự quyết định lấy hơn."
"Giờ không phải lúc để ông dao động, " Tuek nói. "Họ đã theo ông đến tận bây giờ rồi."
"Ông cần họ, phải thế không?"
"Chúng tôi luôn biết sử dụng những chiến binh có kinh nghiệm... những lúc thế này lại càng cần hơn bao giờ hết."
"Ông đã chấp nhận thanh kiếm của tôi. Ông có muốn tôi thuyết phục họ không?"
"Tôi nghĩ họ sẽ theo ông, Gurney Halleck ạ."
"Hy vọng là thế."
"Thực vậy mà."
"Vậy tôi có thể đưa ra quyết định của chính tôi trong chuyện này?"
"Quyết định của chính ông."
Halleck đẩy người ra khỏi chiếc ghế có lưng tựa tròn, cảm thấy sức khỏe dự trữ của ông chẳng còn lại bao nhiêu, thậm chí với cử động nhỏ đến thế cũng cần gắng sức. "Giờ tôi sẽ đi xem họ nghỉ ngơi ăn ở thế nào, " ông nói.
"Hãy bàn bạc với sĩ quan hậu cần của tôi, " Tuek nói. "Tên anh ta là Drisq. Nói với anh ta, tôi muốn ông được đối xử lịch thiệp hết mức. Tôi sẽ tham gia cùng ông ngay sau đó. Trước tiên tôi phải đi xem xét lượng hàng hương dược đang đợi chất lên tàu đã."
"Mọi nơi phát lộc phát tài, " Halleck nói.
"Mọi nơi, " Tuek nói. "Thời buổi loạn lạc là cơ hội hiếm thấy cho công việc làm ăn của chúng ta."
Halleck gật đầu, nghe thấy tiếng rì rầm yếu ớt và cảm thấy không khí di chuyển khi cánh cửa khóa mở ra bên cạnh ông. Ông quay người, cúi đầu đi qua cửa, ra khỏi phòng.
Ông nhận ra mình vừa bước vào phòng họp nơi ông cùng thuộc hạ đã được các sĩ quan phụ tá của Tuek dẫn qua. Đó là một khu vực dài, khá hẹp gặm vào đá tự nhiên, bề mặt nhẵn thín của nó cho thấy người ta đã dùng thiết bị cắt đá bằng laze. Trần nhà vươn cao đủ để duy trì đường cong trụ đỡ tự nhiên của đá và cho phép những luồng đối lưu không khí bên trong. Những giá vũ khí và tủ có khóa sắp thành hàng dọc các bức tường.
Halleck ghi nhận với một chút hãnh diện rằng thuộc hạ của ông người nào còn đứng vững được thì đều đang đứng - không nghỉ ngơi cho dù kiệt sức và thất bại. Các bác sĩ của dân buôn lậu đang đi lại giữa họ để chăm sóc người bị thương. Các trường hợp phải nằm cáng được tập hợp ở khu vực phía dưới, bên trái, mỗi người bị thương đều có một người bạn Atreides.
Cách huấn luyện Atreides - "Chúng ta chăm sóc cho chính chúng ta!" - Halleck nhận thấy điều đó giống như một lõi đá tự nhiên bên trong họ.
Một trong các sĩ quan của Halleck tiến về phía trước mang theo cây đàn baliset chín dây của Halleck đã được lấy ra khỏi hộp. Viên sĩ quan cúi chào rồi nói: "Thưa ngài, các bác sĩ ở đây nói Mattai không có hy vọng qua khỏi. Ở đây họ không có ngân hàng xương và ngân hàng bộ phận thay thế - chỉ có thuốc dành cho chốt tiền tiêu. Họ nói Mattai không thể qua khỏi, và anh ấy có một yêu cầu với ngài."
"Gì thế?"
Viên sĩ quan chìa cây đàn baliset về phía trước. "Mattai muốn nghe một bài hát để ra đi thanh thản, thưa ngài. Anh ấy nói ngài biết bài đó... anh ấy vẫn hay yêu cầu ngài chơi bài đó." Viên sĩ quan nuốt nước bọt. "Đó là bài có tựa đề 'Người đàn bà của tôi', thưa ngài. Nếu ngài..."
"Tôi hiểu." Halleck cầm cây đàn baliset, rút móng gảy ra khỏi cái móc trên bàn phím. Ông gảy một hợp âm êm ái, nhận ra có ai đó đã so dây. Mắt ông bỏng rát, nhưng ông gạt nó ra khỏi suy nghĩ trong khi chậm rãi bước về phía trước, vừa đi vừa gảy một điệu nhạc, ép mình nở một nụ cười tự nhiên.
Vài thuộc hạ của ông và một bác sĩ của dân buôn lậu cúi xuống một trong những chiếc cáng. Một trong những thuộc hạ bắt đầu hát khe khẽ khi Halleck đi tới, anh ta bắt được nhịp dễ dàng do đã quen bài hát từ lâu:
"Người tình tôi đứng bên cửa sổ,
Những đường cong hằn trên lớp kính vuông.
Những cánh tay nâng... uốn... gập cong,
Trên nền hoàng hôn rực vàng, đỏ ối.
Đến với tôi, người hỡi...
Đến với tôi, đôi tay ấm nồng người con gái tôi yêu.
Cho tôi...
Cho tôi, đôi tay ấm nồng người con gái tôi yêu."
Người hát ngừng lời, chìa một cánh tay băng bó ra vuốt mắt người nằm trên cáng.
Halleck vừa gảy một hợp âm êm ái cuối cùng trên đàn baliset vừa nghĩ: Giờ thì chúng ta có bảy mươi ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận