Dune - Xứ Cát
Chương 24
- Trích "Sách về Muad'Dib" của Công chúa Irulan.
"Bọn chúng chết cả rồi, thưa Nam tước, " tay đội trưởng đội cận vệ Iakin Nefud nói. "Cả mụ đàn bà và thằng bé chắc chắn đều chết rồi."
Nam tước Vladimir Harkonnen ngồi dậy trên bộ dây treo dùng làm giường ngủ trong khu phòng riêng của ngài. Bên ngoài khu phòng đó và bao quanh ngài, giống như một quả trứng có nhiều vỏ, là con tàu vũ trụ mà ngài đã đậu trên Arrakis. Tuy nhiên, trong khu phòng của ngài, vỏ kim loại xù xì của con tàu được ngụy trang bằng những bức trướng, đệm vải và đồ mỹ thuật quý hiếm.
"Chuyện này là chắc chắn, " tay đội trưởng nói. "Bọn chúng chết rồi."
Nam tước xoay tấm thân phì nộn trong bộ dây treo, tập trung chú ý vào bức tượng ebaline một cậu bé đang nhảy trong hốc tường phía bên kia phòng. Ngài đã tỉnh ngủ. Ngài chỉnh lại cho thẳng cái dây treo có lót đệm bên dưới những ngấn cổ núng nính, nhìn chằm chằm ngang qua quả đèn cầu đơn trong phòng ngủ về phía ngưỡng cửa, nơi đội trưởng Nefud đang đứng, bị tấm chắn năm lớp chặn lại.
"Chắc chắn bọn chúng chết rồi, thưa Nam tước, " tay thuộc hạ nhắc lại.
Nam tước để ý thấy vẻ đờ đẫn vì semuta trong mắt Nefud. Rõ ràng khi tiếp nhận bản báo cáo này tay thuộc hạ đang chìm sâu vào trạng thái mê ly do dùng thuốc, và chỉ dừng lại uống thuốc giải ngay trước khi lao đến đây.
"Tôi có một báo cáo đầy đủ, " Nefud nói.
Hãy để hắn ta vã mồ hôi một chút, Nam tước nghĩ. Người ta phải luôn luôn giữ những công cụ của thuật trị quốc sao cho thật sắc nhọn và luôn sẵn sàng. Sức mạnh và nỗi sợ - sắc nhọn và sẵn sàng.
"Ngươi có nhìn thấy thi thể họ không?" Nam tước làu bàu.
Nefud ngập ngừng.
"Thế nào?"
"Bẩm Chúa công... quân ta nhìn thấy chúng lao bổ vào cơn bão cát... sức gió trên tám trăm ki lô mét. Không gì có thể sống sót trước một cơn bão như thế, thưa Chúa công. Không gì hết! Một tàu của chúng ta đã vỡ tan tành trong lúc đuổi theo chúng."
Nam tước nhìn Nefud chằm chằm, để ý thấy sự co giật vì lo lắng trong đường thẳng như cắt kéo nơi cơ hàm của tay thuộc hạ, chuyển động của chiếc cằm khi Nefud nuốt nước bọt.
"Ngươi có nhìn thấy thi thể họ không?" Nam tước hỏi.
"Bẩm Chúa công..."
"Thế ngươi khua giáp loảng xoảng chạy đến đây làm gì hả?" Nam tước gầm lên. "Nói với ta một điều là chắc chắn trong khi thực tế là chưa chắc chắn? Ngươi nghĩ ta sẽ khen ngợi ngươi vì sự ngu ngốc này, rồi còn thăng chức cho ngươi nữa chắc?"
Mặt Nefud chuyển sang màu trắng nhợt.
Nhìn con gà này đi, Nam tước nghĩ. Vây quanh ta toàn những cục đất vô dụng như thế đấy. Nếu ta tung cát trước mặt tên này và bảo đó là ngũ cốc, hắn sẽ mổ ngay cho xem.
"Vậy ra tên Idaho dẫn đường cho chúng ta tới chỗ bọn chúng hử?" Nam tước hỏi.
"Đúng thế, thưa Chúa công!"
Nhìn cách hắn thốt ra câu trả lời kìa, Nam tước nghĩ. Ngài hỏi: "Bọn chúng đang cố chạy trốn đến chỗ người Fremen hả?"
"Vâng, thưa Chúa công."
"Còn gì ngoài bản... báo cáo này?"
"Tay chuyên gia hành tinh học của Đế quốc, Kynes, có dính líu đến vụ này, thưa Chúa công. Idaho đã câu kết với tay Kynes này trong những tình huống khó hiểu... Thậm chí tôi có thể nói là tình huống đáng ngờ."
"Như thế nào?"
"Bọn chúng... à, cùng bay đến một nơi trong sa mạc, rõ ràng đó là chỗ thằng bé và mẹ nó đang ẩn trốn. Trong sự kích động khi đang săn đuổi, vài người trong nhóm chúng ta rơi vào một vụ nổ tấm chắn - súng laze."
"Chúng ta thiệt hại bao nhiêu?"
"Tôi... à, vẫn chưa rõ, thưa Chúa công."
Hắn đang nói dối, Nam tước nghĩ. Vụ này chắc phải khá tệ.
"Gã Kynes này là tay sai của Đế quốc, " Nam tước nói. "Ông ta đang chơi trò hai mang chắc?"
"Tôi cá cả thanh danh của mình là đúng như vậy đấy, thưa Chúa công."
Thanh danh của hắn!
"Giết ông ta đi, " Nam tước nói.
"Bẩm Chúa công! Kynes là nhà hành tinh học của Đế quốc, phục vụ chính Hoàng đế..."
"Vậy thì hãy làm nó giống như một vụ tai nạn!"
"Bẩm Chúa công, quân Sardaukar cũng đi cùng lính của ta trong cuộc chinh phục sào huyệt tay Fremen này. Lúc này họ đang canh giữ Kynes."
"Tách ông ta ra khỏi bọn chúng. Cứ nói là ta muốn hỏi cung ông ta."
"Nếu họ phản đối thì sao?"
"Họ sẽ không phản đối nếu ngươi xử lý đúng cách."
Nefud nuốt nước bọt. "Vâng, thưa Chúa công."
"Ông ta phải chết, " Nam tước nói giọng trầm sâu. "Ông ta đã cố gắng giúp đỡ kẻ thù của ta."
Nefud đổi chân.
"Gì nữa?"
"Thưa Tướng công, quân Sardaukar đang canh giữ... hai người có thể khiến ngài quan tâm. Họ vừa tóm được Thủ lĩnh Sát thủ của Công tước."
"Hawat? Thufir Hawat?"
"Chính mắt tôi nhìn thấy tên tù binh đó, thưa Chúa công. Đó là Hawat."
"Ta không tin là có thể xảy ra chuyện này!"
"Họ nói ông ta bị đánh gục bởi một súng phi tiêu, thưa Chúa công. Trong sa mạc thì ông ta không thể sử dụng khiên chắn. Ông ta gần như không bị thương tổn gì. Nếu chúng ta tóm được ông ta, ông ta sẽ cho ta một trò giải trí tuyệt hảo đây."
"Ngươi đang nói đến một Mentat đó, " Nam tước càu nhàu. "Người ta không lãng phí một Mentat. Ông ta đã nói gì chưa? Ông ta nói gì về thất bại của mình? Có thể ông ta biết quy mô của... nhưng không."
"Ông ta chỉ nói đủ để cho thấy ông ta tin Lệnh bà Jessica là kẻ phản bội, thưa Chúa công."
"Ái chà chà."
Nam tước ngồi lùi lại, suy nghĩ; rồi ngài nói: "Ngươi có chắc không? Có phải sự giận dữ của ông ta nhắm vào Lệnh bà Jessica không?"
"Ông ta nói thế trước mặt tôi, thưa Chúa công."
"Vậy thì hãy để ông ta nghĩ rằng cô ta vẫn còn sống."
"Nhưng, thưa Chúa công..."
"Im lặng nào. Ta muốn Hawat được đối xử tử tế. Không được cho ông ta biết gì về tay bác sĩ quá cố Yueh, kẻ phản bội thực sự. Hãy bảo họ nói rằng bác sĩ Yueh đã chết trong khi bảo vệ Công tước. Theo nghĩa nào đấy thì thậm chí điều này có thể là sự thật. Thay vào đó, chúng ta sẽ cung cấp chứng cứ để ông ta nghi ngờ Lệnh bà Jessica."
"Thưa chúa công, tôi không..."
"Cách kiểm soát và điều khiển một Mentat, Nefud ạ, là thông qua tin tức ông ta thu được. Tin tức sai sẽ dẫn đến kết quả sai."
"Vâng, thưa Chúa công, nhưng..."
"Hawat có đói không? Có khát không?"
"Bẩm Chúa công, Hawat vẫn nằm trong tay quân Sardaukar!"
"Đúng thế. Quả thực là vậy. Nhưng quân Sardaukar sẽ nóng lòng muốn moi tin tức từ ông ta chẳng kém gì ta đâu. Ta để ý thấy một điều về những đồng minh của chúng ta, Nefud ạ. Bọn họ không xảo quyệt lắm... về chính trị. Ta tin chắc đây là một chuyện có chủ ý; Hoàng đế muốn như thế. Đúng. Ta tin vậy. Ngươi hãy nhắc nhở tay chỉ huy quân Sardaukar rằng ta vốn có tiếng trong việc moi tin từ những đối tượng khó bảo."
Nefud có vẻ không hài lòng. "Vâng, thưa Chúa công."
"Ngươi hãy nói với tay chỉ huy quân Sardaukar rằng ta muốn hỏi cung cả Hawat lẫn Kynes cùng một lúc, kích người này chống lại người kia. Tay chỉ huy có thể hiểu rõ điều đó, ta nghĩ vậy."
"Vâng, thưa Chúa công."
"Và một khi chúng nằm trong tay chúng ta..." Nam tước gật đầu.
"Bẩm Chúa công, quân Sardaukar sẽ muốn cử một quan sát viên ngồi cùng ngài trong bất kỳ... cuộc hỏi cung nào."
"Ta đảm bảo chúng ta có thể dựng lên một tình huống khẩn cấp để đánh lạc hướng bất cứ kẻ quan sát không mời mà đến nào, Nefud ạ."
"Tôi hiểu, thưa Chúa công. Đó là khi Kynes có thể gặp tai nạn."
"Cả Kynes và Hawat đều sẽ gặp tai nạn, Nefud. Nhưng chỉ có Kynes là gặp nạn thực sự thôi. Còn Hawat thì ta muốn có hắn. Đúng thế. Hà hà, đúng thế."
Nefud chớp mắt, nuốt nước bọt. Anh ta có vẻ muốn hỏi một câu nữa, nhưng rồi vẫn im lặng.
"Mang cho Hawat cả đồ ăn và nước uống, " Nam tước nói. "Đối đãi ông ta bằng lòng tốt, bằng sự cảm thông. Cho vào nước uống của ông ta một ít chất độc còn lại do tên Piter de Vries quá cố chế ra. Và anh hãy lo sao cho thuốc giải độc trở thành một phần thực đơn hàng ngày của Hawat... trừ phi ta nói khác."
"Thuốc giải, đúng thế." Nefud lắc đầu. "Nhưng..."
"Đừng ngu ngốc nữa, Nefud. Công tước suýt nữa đã giết chết ta bằng một cái răng chứa thuốc độc. Cái khí độc ông ấy phun vào ta đã tước đi của ta một trong những Mentat giá trị nhất, Piter. Ta cần người thay thế."
"Hawat sao?"
"Hawat."
"Nhưng..."
"Ngươi định nói rằng Hawat hoàn toàn trung thành với Atreides. Đúng thế, nhưng Atreides đã diệt vong. Chúng ta sẽ cố giành được sự ủng hộ của ông ta. Chúng ta phải thuyết phục ông ta rằng ông ta không có lỗi trong cái chết của Công tước. Tất cả là do mụ phù thủy Bene Gesserit đó. Ông ta đã có một chủ nhân kém cỏi, một kẻ để cho cảm xúc che mờ lý trí. Các Mentat ngưỡng mộ khả năng tính toán không bị cảm xúc chi phối, Nefud ạ. Chúng ta sẽ giành được sự ủng hộ của tay Mentat ghê gớm này."
"Thật không may là Hawat lại có một chủ nhân kém tài thao lược, không thể nâng một Mentat lên những đỉnh cao siêu phàm về tư duy luận lý vốn là quyền của Mentat. Hawat sẽ nhìn thấy trong chuyện này một yếu tố sự thật nào đó. Công tước không có đủ những gián điệp tài năng nhất để cung cấp thông tin cần thiết cho Mentat của ông ta." Nam tước nhìn Nefud chằm chằm. "Chúng ta đừng bao giờ đánh lừa chính mình, Nefud ạ. Sự thật là vũ khí hữu dụng. Chúng ta biết chúng ta đánh gục Atreides bằng cách nào. Hawat cũng biết. Chúng ta làm được việc đó bằng sự giàu có."
"Bằng sự giàu có. Đúng vậy, thưa Chúa công."
"Chúng ta sẽ cố giành sự ủng hộ của Hawat, " Nam tước nói. "Chúng ta sẽ giấu ông ta khỏi bọn Sardaukar. Và để dự phòng... chúng ta thôi cho uống thuốc giải độc. Không có cách nào khử hết chất độc còn lại. Và Nefud này, cần làm cho Hawat không bao giờ nghi ngờ. Không được để máy dò độc dược phát hiện ra thuốc giải. Hawat có thể kiểm tra cẩn thận đồ ăn nếu ông ta muốn nhưng vẫn không phát hiện ra chút dấu vết nào của chất độc."
Nefud mở to mắt vẻ thấu hiểu.
"Sự vắng mặt của một thứ cũng có thể gây chết người như sự có mặt của nó, " Nam tước nói. "Thiếu không khí, hử? Hay thiếu nước? Sự vắng mặt của bất cứ thứ gì khác mà chúng ta nghiện." Nam tước gật đầu. "Ngươi hiểu ý ta chứ, Nefud?"
Nefud nuốt nước bọt. "Vâng, thưa Chúa công."
"Vậy thì bận rộn với công việc đi. Đi tìm tên chỉ huy bọn Sardaukar mà bắt đầu hành động như chúng ta đã bàn."
"Tôi xin thi hành ngay lập tức, thưa Chúa công." Nefud cúi chào rồi quay người vội vã đi ra.
Hawat bên cạnh ta! Nam tước nghĩ. Bọn Sardaukar sẽ trao hắn cho ta. Nếu có nghi thì chúng cũng sẽ chỉ nghi rằng ta muốn tiêu diệt tên Mentat này. Và ta sẽ xác nhận nghi ngờ này! Một lũ ngốc! Một trong những Mentat ghê gớm nhất trong lịch sử, một Mentat được huấn luyện để giết người, vậy mà bọn chúng sẽ ném hắn cho ta giống như thứ đồ chơi ngớ ngẩn bị hỏng. Ta sẽ cho chúng thấy món đồ chơi như thế có thể dùng vào việc gì.
Nam tước lần tay xuống dưới tấm vải bên cạnh chiếc giường treo, ấn nút gọi thằng cháu Rabban. Ngài ngồi lùi lại, mỉm cười.
Thế là tất cả bọn Atreides đã chết!
Tên đội trưởng ngu ngốc đã đúng, tất nhiên rồi. Chắc chắn không gì có thể sống sót trên đường đi của một cơn bão cát dữ dội ở Arrakis. Không một con tàu nào... hay người ở trong đó. Mụ đàn bà và thằng bé đã chết. Đồ đút lót đặt đúng nơi, phí tổn không thể tưởng tượng nổi để mang lực lượng quân đội vô cùng hùng mạnh đổ bộ xuống một hành tinh... toàn bộ những bản báo cáo quỷ quyệt được xử lý để thích ứng với riêng đôi tai Hoàng đế, toàn bộ mưu đồ được tính toán kỹ lưỡng cuối cùng cũng thành công tốt đẹp.
Sức mạnh và nỗi sợ - nỗi sợ và sức mạnh!
Nam tước có thể nhìn thấy con đường trước mặt ngài. Một ngày nào đó, một người Harkonnen sẽ trở thành Hoàng đế. Không phải chính ngài, cũng không phải dòng dõi của ngài. Nhưng là một người Harkonnen. Không phải tên Rabban ngài vừa cho gọi, tất nhiên rồi. Mà là em của Rabban, Feyd-Rautha trẻ tuổi. Thằng bé có sự sắc sảo mà Nam tước thích... một sự tàn bạo.
Một trang thiếu niên đáng yêu, Nam tước nghĩ. Một, hai năm nữa thôi, cứ cho là khi thằng bé mười bảy tuổi, ta sẽ biết chắc nó có đúng là công cụ cần thiết để Gia tộc Harkonnen giành lấy ngai vàng hay không.
"Thưa Nam tước."
Người đứng bên ngoài trường tấm chắn tại cửa phòng ngủ Nam tước có vóc người thấp, khuôn mặt và thân hình tròn quay, mang những nét di truyền của dòng họ Harkonnen: mắt hẹp, đôi vai vồng lên. Tuy cơ thể to béo của anh ta cũng có phần rắn chắc, nhưng rõ là một ngày nào đó anh ta sẽ cần đến bộ dây treo di động để mang cái trọng lượng quá cỡ của mình.
Một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Nam tước nghĩ. Cháu của ta sẽ không phải Mentat... không phải một Piter de Vries, mà có thể đúng hơn là một cái gì đó dùng cho công việc tay chân. Nếu ta cho nó tự do hành động, nó sẽ nghiền nát mọi thứ trên đường đi của nó. Ái chà chà, nó sẽ bị người ta căm thù đến mức nào trên Arrakis này!
"Rabban yêu quý, " Nam tước nói. Ngài ngắt trường tấm chắn ở cửa, nhưng vẫn giữ tấm chắn hộ thân của mình ở mức mạnh nhất, biết rằng có thể thấy rõ ánh sáng mờ mờ của tấm chắn phía trên quả đèn cầu bên cạnh giường.
"Bác cho gọi cháu, " Rabban nói. Anh ta bước vào phòng, đảo mắt liếc qua sự nhiễu loạn không khí của tấm chắn hộ thân, định tìm một chiếc ghế dây treo nhưng chẳng có.
"Đứng lại gần đây để ta có thể dễ dàng nhìn thấy cháu, " Nam tước nói.
Rabban tiến thêm một bước, nghĩ bụng cái lão già chết tiệt này đã chủ tâm cho dỡ hết ghế treo để bắt khách phải đứng.
"Bọn Atreides chết rồi, " Nam tước nói. "Những tên cuối cùng. Đó là lý do ta gọi cháu đến Arrakis. Hành tinh này lại thuộc về cháu."
Rabban chớp mắt. "Nhưng cháu nghĩ bác sẽ điều Piter de Vries tới..."
"Piter cũng chết rồi."
"Piter ư?"
"Piter."
Nam tước kích hoạt lại trường tấm chắn ở cửa, điều chỉnh cho nó ngăn mọi sự xâm nhập bằng năng lượng.
"Cuối cùng thì bác cũng chán hắn ta rồi à?" Rabban hỏi.
Giọng anh ta vang lên đều đều nhạt nhẽo trong căn phòng được che chắn khỏi năng lượng.
"Ta sẽ chỉ nói với cháu chuyện này một lần thôi, " Nam tước nói giọng trầm sâu. "Cháu bóng gió rằng ta đã tiêu diệt Piter như người ta phá hủy một thứ đồ không đáng giá." Ngài bật tanh tách ngón tay núc ních. "Phải thế không, hử? Ta không ngu ngốc đến thế đâu, cháu ạ. Lần sau nếu cháu còn dám ám chỉ bằng lời hay bằng hành động rằng ta ngu ngốc như thế thì ta sẽ không cư xử lịch thiệp đâu."
Nỗi sợ hãi hiện ra trong cái nheo mắt của Rabban. Anh ta biết trong một vài giới hạn nhất định, tên Nam tước già này sẽ chống lại gia đình tới mức nào. Hiếm khi ông ta dồn họ đến chỗ chết trừ phi cực kỳ có lợi hoặc bị khiêu khích quá đáng. Nhưng sự trừng phạt dành cho người trong gia đình có thể rất đau đớn.
"Hãy tha thứ cho cháu, thưa Nam tước, " Rabban nói. Anh ta cụp hẳn mắt xuống, vừa che giấu sự tức giận vừa tỏ ra khúm núm.
"Cháu không phỉnh được ta đâu, Rabban, " Nam tước nói.
Rabban vẫn cụp mắt xuống, nuốt nước bọt.
"Ta rút ra một điểm, " Nam tước nói. "Chớ bao giờ tiêu diệt một người khi chưa cân nhắc kỹ, con đường mà toàn bộ thái ấp có thể làm chuyện này là thông qua quy trình luật pháp thích hợp. Hãy luôn luôn làm chuyện này vì một mục đích tối quan trọng - vàbiết rõ mục đích của cháu!"
Nỗi tức giận trong Rabban lên tiếng: "Nhưng bác đã tiêu diệt tên phản bội, Yueh! Tối qua khi đến đây cháu thấy người ta đang mang xác ông ấy ra ngoài."
Rabban chằm chằm nhìn ông bác, đột nhiên cảm thấy lo sợ khi nghe những từ ngữ mình vừa thốt ra.
Nhưng Nam tước mỉm cười. "Ta rất cẩn thận với những thứ vũ khí nguy hiểm, " ngài nói. "Bác sĩ Yueh là một tên phản bội. Hắn đã trao Công tước cho ta." Nam tước dồn sức mạnh vào giọng nói. "Ta mua chuộc được một tên bác sĩ của trường Suk! Trường Nội tại! Cháu rõ không, cậu bé? Nhưng đó là một loại vũ khí ghê gớm không thể vứt lăn vứt lóc được. Chẳng phải ngẫu nhiên mà ta tiêu diệt hắn."
"Thế Hoàng đế có biết chuyện bác mua chuộc một tay bác sĩ Suk không?"
Một câu hỏi sắc sảo, Nam tước nghĩ. Liệu ta có đánh giá sai về thằng cháu này?
"Hoàng đế vẫn chưa biết, " Nam tước nói. "Nhưng quân Sardaukar chắc chắn sẽ bẩm báo chuyện này với ông ta. Tuy nhiên, trước khi điều đó xảy ra ta sẽ chuyển báo cáo của chính ta tới tay Hoàng đế thông qua các kênh của công ty Choam. Ta sẽ giải thích rằng ta đã may mắn phát hiện ra một bác sĩ giả vờ đạt tới Tối thượng Y pháp. Một bác sĩ giả mạo, cháu hiểu không? Bởi mọi người biết rõ họ không thể chống lại Tối thượng Y pháp của một trường Suk, việc này sẽ được chấp nhận."
"À, thì ra thế, cháu hiểu, " Rabban thì thầm.
Còn Nam tước nghĩ: Quả thực, tao hy vọng là mày hiểu. Tao hy vọng mày hiểu tầm quan trọng sống còn của việc giữ kín chuyện này. Nam tước chợt băn khoăn. Tại sao ta làm chuyện đó? Tại sao ta lại khoe khoang với thằng cháu ngốc nghếch này - thằng cháu mà ta phải lợi dụng và loại bỏ? Nam tước cảm thấy giận chính mình. Ngài cảm thấy đã để lộ bí mật.
"Phải giữ kín chuyện này, " Rabban nói. "Cháu hiểu."
Nam tước thở dài. "Lần này, ta cho cháu chỉ thị khác về Arrakis, cháu ạ. Khi cháu cai trị nơi này lần trước, ta còn kìm chặt cháu. Lần này, ta chỉ có một yêu cầu."
"Là gì ạ, thưa Chúa công?"
"Thu nhập."
"Thu nhập?"
"Rabban, cháu có biết chúng ta đã tiêu tốn bao nhiêu để mang theo một lực lượng quân đội đông như thế chống lại Atreides? Thậm chí liệu cháu có ý niệm mơ hồ nào về mức phí Hiệp hội đòi hỏi để vận chuyển binh lính cho chúng ta không?"
"Hẳn là đắt phải không?"
"Đắt!"
Nam tước vung cánh tay múp míp về phía Rabban. "Nếu cháu vắt kiệt Arrakis trong vòng sáu mươi năm thì số tiền thu được cũng chỉ đủ hoàn lại cho chúng ta mà thôi!"
Rabban mở miệng rồi ngậm lại mà không nói gì.
"Đắt ư, " Nam tước chế nhạo. "Sự độc quyền vận chuyển trong không gian của cái Hiệp hội đáng nguyền rủa đó có lẽ đã làm chúng ta phá sản nếu ta không lên kế hoạch chuẩn bị cho mức phí tổn này từ rất lâu rồi. Cháu nên biết, Rabban ạ, rằng chúng ta phải chịu toàn bộ gánh nặng này. Thậm chí chúng ta còn phải trả phí vận chuyển quân Sardaukar nữa."
Và không phải lần đầu tiên, Nam tước tự hỏi liệu có bao giờ người ta có thể lách qua được Hiệp hội không. Bọn chúng thật quỷ quyệt - ban đầu chỉ đòi một mức phí đủ cho người ta không phản đối, đợi đến khi đã nắm chắc họ trong tay thì chúng có thể thoải mái ép họ phải trả tiền, trả hoài, trả mãi.
Bọn chúng luôn luôn đòi mức phí cắt cổ trong những công việc mạo hiểm liên quan đến quân đội. "Để bù vào rủi ro, " những tay đại diện ngọt xớt của Hiệp hội giải thích như vậy. Và cứ ta gài được một mật vụ vào cơ cấu Ngân hàng Hiệp hội để làm chó canh thì chúng lại gài hai mật vụ vào hệ thống của ta.
Thật không thể chịu nổi!
"Vậy thì thu nhập, " Rabban nói.
Nam tước hạ cánh tay xuống, nắm lại thành quả đấm. "Cháu phải vắt kiệt."
"Và cháu có thể làm bất cứ điều gì cháu muốn miễn là vắt kiệt được Arrakis?"
"Bất cứ điều gì."
"Thế còn những khẩu pháo bác đưa vào, " Rabban nói. "Cháu có thể..."
"Ta đang chuyển chúng đi, " Nam tước nói.
"Nhưng bác..."
"Cháu không cần những đồ chơi như thế. Pháo là một cách tân đặc biệt mà giờ không còn hữu ích nữa. Chúng ta cần kim loại. Pháo không chống lại được tấm chắn, Rabban ạ. Nó chỉ là thứ gây bất ngờ thôi. Có thể đoán trước được quân của Công tước sẽ rút lui vào những hang đá trên cái hành tinh đáng tởm này. Pháo của chúng ta chỉ nhốt chúng lại thôi."
"Bọn Fremen không dùng tấm chắn."
"Nếu muốn cháu có thể giữ lại vài khẩu súng laze."
"Vâng, thưa Chúa công. Và cháu được tự do hành động."
"Miễn là cháu vắt kiệt cái hành tinh này."
Rabban cười hả hê. "Cháu hiểu thấu đáo rồi, thưa Chúa công."
"Cháu chẳng hiểu cái gì thấu đáo cả, " Nam tước càu nhàu. "Chúng ta hãy làm sáng tỏ chuyện đó ngay từ ban đầu. Cái mà cháu phải hiểu thấu đáo là thi hành mệnh lệnh của ta như thế nào. Cháu có bao giờ chợt nảy ra ý nghĩ là có ít nhất năm triệu người trên cái hành tinh này không?"
"Thế Chúa công quên rằng cháu từng là Quan nhiếp chính siridar ở đây rồi à? Và nếu Chúa công tha thứ cho cháu, thì cháu xin được nói là số lượng ước đoán của Người có lẽ hơi thấp đấy. Để tính được số dân rải rác giữa các sink và pan như kiểu họ sống ở đây thì khó đấy. Và nếu bác xét đến người Fremen..."
"Bọn Fremen không đáng để xét!"
"Thứ lỗi cho cháu, thưa Chúa công, nhưng quân Sardaukar lại nghĩ khác."
Nam tước ngập ngừng, nhìn chằm chằm thằng cháu. "Cháu biết chuyện gì à?"
"Khi cháu đến đây vào tối qua thì Chúa công đã đi nghỉ rồi. Cháu... à, đã mạn phép tiếp xúc với vài tên phụ tá từ... ừm, trước đó. Bọn chúng đóng vai trò là quân thám báo cho quân Sardaukar. Bọn chúng báo cáo rằng một toán người Fremen đã phục kích quân Sardaukar tại một nơi nào đó nằm ở phía Đông Nam căn cứ này và tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng."
"Tiêu diệt hoàn toàn quân Sardaukar ư?"
"Vâng, thưa Chúa công."
"Không thể nào!"
Rabban nhún vai.
"Người Fremen đánh thắng quân Sardaukar, " Nam tước chế nhạo.
"Cháu chỉ thuật lại những gì họ báo cáo với cháu, " Rabban nói. "Nghe nói nhóm người Fremen này đã bắt được tên Thufir Hawat đáng gờm của Công tước."
"Chà chà!"
Nam tước gật đầu, mỉm cười.
"Cháu tin lời họ, " Rabban nói. "Bác không biết bọn Fremen phiền toái thế nào đâu."
"Có thể, nhưng nhóm người này không phải người Fremen như mấy tay phụ tá của cháu thường thấy. Chắc bọn chúng là quân Atreides do Hawat huấn luyện và giả trang thành người Fremen. Đó là câu trả lời hợp lý duy nhất!"
Một lần nữa, Rabban nhún vai. "À thì, quân Sardaukar nghĩ bọn chúng là người Fremen. Quân Sardaukar đã bắt đầu chiến dịch truy quét tất cả người Fremen rồi."
"Tuyệt!"
"Nhưng..."
"Chuyện đó sẽ khiến bọn Sardaukar bận rộn. Và chúng ta sẽ sớm giành được Hawat thôi. Ta biết như thế! Ta có thể cảm thấy như thế! Hà, rồi cũng đến cái ngày này! Quân Sardaukar thì săn lùng vài nhúm người sa mạc vô dụng trong khi chúng ta giành được chiến lợi phẩm thực sự!"
"Bẩm Chúa công..." Rabban ngập ngừng, cau mày. "Cháu luôn luôn cảm thấy chúng ta đánh giá thấp người Fremen, cả về số lượng và về..."
"Bỏ qua bọn chúng đi, cậu bé! Chúng chỉ là một đám ô hợp. Thị trấn, thành phố và làng mạc đông dân mới là mối quan tâm của chúng ta. Có rất đông dân ở đó, nhỉ?"
"Rất đông, thưa Chúa công."
"Họ làm ta lo lắng, Rabban ạ."
"Làm bác lo lắng ư?"
"Ồ... chín mươi phần trăm bọn họ không làm ta bận tâm. Nhưng luôn có một số rất ít... các Tiểu Gia tộc và những bọn kiểu vậy, những kẻ đầy tham vọng có thể cố làm một chuyện nguy hiểm. Nếu một trong bọn chúng thoát khỏi Arrakis với một câu chuyện chẳng mấy hay ho về những điều xảy ra ở đây thì ta sẽ không hài lòng chút nào. Liệu cháu có biết ta sẽ không hài lòng đến mức nào không?"
Rabban nuốt nước bọt.
"Cháu phải tính ngay đến việc bắt ở mỗi Tiểu Gia tộc một con tin, " Nam tước nói. "Trong chừng mực bất cứ ai ngoài Arrakis đều phải biết, đây là một cuộc chiến đường đường chính chính giữa Gia tộc này với Gia tộc nọ. Quân Sardaukar không dính dáng vào chuyện này, cháu hiểu chứ? Công tước đã được miễn tội chết và bị lưu đày, nhưng ông ta đã chết trong một tai nạn đáng tiếc trước khi kịp thi hành hình phạt. Mặc dù ông ta sắp thi hành. Chuyện là như thế. Và với bất cứ lời đồn nào rằng có quân Sardaukar ở đây, người ta sẽ phải cười vào nó."
"Vì Hoàng đế muốn như thế, " Rabban nói.
"Vì Hoàng đế muốn như thế."
"Thế còn những tay buôn lậu?"
"Chẳng ai tin bọn buôn lậu, Rabban ạ. Bọn chúng được dung túng, nhưng không được tin tưởng. Dù sao đi nữa, cháu hãy rải của đút lót trong vùng này... và tiến hành những biện pháp khác mà ta chắc là cháu có thể nghĩ ra."
"Vâng, thưa Chúa công."
"Vậy thì, Rabban này, có hai thứ cần lưu ý ở Arrakis: thu nhập và nắm đấm tàn nhẫn. Ở đây cháu không được thể hiện lòng nhân từ. Hãy nghĩ về bọn người đần độn này đúng như bản chất của chúng - bọn nô lệ luôn ganh tị với chủ và chỉ chờ cơ hội làm phản. Cháu không được đối xử với chúng bằng lòng nhân từ và trắc ẩn dù chỉ một chút xíu."
"Người ta có thể tiêu diệt toàn bộ một hành tinh không?" Rabban hỏi.
"Tiêu diệt ư?" Nam tước quay ngoắt đầu ngạc nhiên. "Ai nói gì về chuyện tiêu diệt sao?"
"À, cháu đoán là bác sẽ đưa vào một kho dự trữ mới và..."
"Ta nói là vắt kiệt, cháu à, không phải tiêu diệt. Đừng lãng phí số dân đó, mà chỉ lái họ vào sự phục tùng tuyệt đối thôi. Cháu phải là con thú ăn thịt, cậu bé ạ." Ngài mỉm cười, trên khuôn mặt phì nộn có má lúm đồng tiền hiện lên một nét trẻ thơ. "Một con thú ăn thịt không bao giờ dừng lại. Không có lòng nhân từ. Không bao giờ dừng lại. Lòng nhân từ chỉ là thứ hão huyền. Nó có thể bị đánh bại bởi cái dạ dày réo ùng ục trong cơn đói, hay cái cổ họng khô khốc gào thét trong cơn khát. Cháu phải luôn luôn ở trong tình trạng đói và khát." Nam tước vuốt ve những chỗ phúng phính phì nộn của ngài bên dưới những sợi dây treo. "Giống như ta vậy."
"Cháu hiểu, thưa Chúa công."
Rabban đảo mắt sang trái rồi sang phải.
"Vậy thì mọi chuyện đã sáng tỏ, phải không cháu?"
"Trừ một điều, thưa bác: nhà hành tinh học, Kynes."
"À, ừ, Kynes."
"Ông ta là thuộc hạ của Hoàng đế, thưa Chúa công. Ông ta có thể đến và đi khi ông ta muốn. Ông ta rất thân thiết với người Fremen... đã cưới một người Fremen."
"Kynes sẽ chết lúc hoàng hôn ngày mai."
"Giết một tay sai của Hoàng gia là việc nguy hiểm, thưa bác."
"Cháu nghĩ như thế nào khi ta đi xa đến mức này nhanh đến thế?" Nam tước hỏi. Giọng ngài khẽ khàng, đầy những tính từ không được diễn thành lời: "Bên cạnh đó, cháu không cần phải sợ Kynes sẽ rời Arrakis. Cháu quên rằng ông ta là người nghiện hương dược à."
"Tất nhiên rồi!"
"Kẻ nào đã biết thì chẳng làm gì gây nguy hiểm đến nguồn dự trữ của chúng đâu, " Nam tước nói. "Chắc chắn Kynes phải biết."
"Cháu quên mất, " Rabban nói.
Họ nhìn nhau chằm chằm, im lặng.
Ngay sau đó, Nam tước nói: "Nhân đây, cháu hãy coi việc làm ra nguồn hàng cho chính ta là một trong những mối quan tâm cần ưu tiên hàng đầu. Ta có nguồn dự trữ kha khá những món bí mật, nhưng cuộc đột kích cảm tử của bọn lính Công tước đã lấy đi gần hết những thứ chúng ta dự trữ để bán."
Rabban gật đầu. "Vâng, thưa Chúa công."
Nam tước tươi tỉnh hẳn lên. "Nào, sáng mai cháu hãy tập hợp những tên còn lại trong tổ chức tại đây và hãy nói với họ: Hoàng đế Padishah Uy nghi của chúng ta giao cho ta nhiệm vụ chiếm lấy hành tinh này và chấm dứt tất cả bàn cãi."
"Cháu hiểu, thưa Chúa công."
"Lần này thì ta chắc là cháu hiểu. Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn vào ngày mai. Bây giờ, hãy để ta ngủ tiếp."
Nam tước ngắt tấm chắn cửa, dõi theo người cháu cho đến khi anh ta khuất khỏi tầm nhìn.
Đúng là đầu rỗng tuếch, Nam tước nghĩ. Đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Người dân sẽ chỉ còn là đống bầy nhầy đẫm máu khi nó đã dùng xong bọn họ rồi. Đến lúc đó, khi ta cử Feyd-Rautha tới cởi bỏ gánh nặng cho bọn họ, họ sẽ tung hô vị cứu tinh của mình. Feyd-Rautha yêu quý. Feyd-Rautha nhân từ, con người giàu lòng trắc ẩn cứu họ thoát khỏi tên bạo chúa. Feyd-Rautha, một vị cứu tinh xứng đáng để mọi người đi theo và chết vì Người. Lúc đó thằng bé sẽ biết phải đàn áp bằng cách không trừng phạt như thế nào. Ta chắc chắn nó đúng là người chúng ta cần. Nó sẽ học được. Và một thằng bé đáng yêu như thế. Quả thực là thằng bé rất đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận