Thiên Cơ Điện
Chương 16: Hòe Âm sơn (2)
Cây Tử Linh hòe trước mặt mới có chưa lâu, chắc chỉ khoảng mười năm nhưng đã thỏa mãn yêu cầu của Ninh Dạ.
Thấy thứ này, Ninh Dạ không do dự tiếp mà bước từng bước một rất cẩn thận tới gần cây Tử Linh hòe.
Cây Tử Linh hòe kia như nhận ra điều gì, cành cây rung động, không ngờ thân cây lại hình thành một cái mặt quỷ xấu xí đang nhe nanh, phun một luồng khí tức tà ác về phía Ninh Dạ.
Chỉ cần dính một chút khí tức này thôi cũng đủ khiến thân xác Ninh Dạ tan nát mà chết.
Hơn nữa Tử Linh hòe không dùng thị lực để chứng kiến kẻ địch, các thủ đoạn ảo thuật không có tác dụng với nó.
Ngay khi quỷ khí ập tới, trên người Ninh Dạ đã xuất hiện một tấm phù chú.
Kim Quang phù.
Quỷ khí kia đánh vào Kim Quang phù nhưng bị ánh sáng vàng kim ngăn lại, Ninh Dạ cũng không tiến thêm, đứng luôn ở rìa ngoài cùng nơi quỷ khí có thể chạm tới, đây vừa vặn là nơi quỷ khí của Tử Linh hòe có thể tấn công đến y nhưng do khoảng cách khá xa nên uy lực yếu nhất.
Tử Linh hòe liên tục phun khí, Ninh Dạ cứ đứng đó để mặc nó tấn công, dùng hết tâm Kim Quang phù này thì dán thêm tấm khác.
Chỉ chốc lát sau, Tử Linh hòe đột nhiên run lên một cái, đổ thẳng xuống, bên dưới Tử Linh hòe có một con rối chuột đất nhảy ra, hóa ra nó chui dưới đất gặm rễ Tử Linh hòe.
Không phải Tử Linh hòe không biết con rối chuột đất đang lén cắn nó, nhưng vật này không có trí tuệ, đối với nó thì Ninh Dạ và con rối chuột đất đều là kẻ địch, hơn nữa cảm nhận nói với nó, Ninh Dạ mạnh hơn, lại vừa vặn trong phạm vi tấn công của mình, cho nên nó dốc hết sức tấn công Ninh Dạ, không buồn để ý tới con rối chuột đất.
Kết quả là bị con rối gặm sạch rễ cây.
Lúc này Ninh Dạ mới đi tới, thi triển một Phong Nhận thuật bổ ra, chém Tử Linh hòe thành hai nửa, để lộ ra mộc tâm ở bên trong.
Đây là tinh hoa của Tử Linh hòe.
Mộc tâm không lớn, nhưng đã quá đủ để chế tạo thành thứ Ninh Dạ cần.
Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, gia công ngay tại chỗ, một chiếc mặt nạ ác quỷ nhanh chóng xuất hiện trên tay Ninh Dạ.
Mặt nạ Tử Hồn.
Công dụng quan trọng nhất của mặt nạ Tử Hồn là che giấu khí tức.
Hiệu quả của Tiềm Hành phù khá yếu, bây giờ mục tiêu chủ yếu của Ninh Dạ là tăng cường năng lực ẩn giấu bản thân, hiệu quả che giấu của mặt nạ Tử Hồn không tệ, kết hợp với Tiềm Hành phù nhân giai, có thể nói trừ phi gặp là tu sĩ chuyên về quan sát, y có thể lừa gạt tất cả tu sĩ Hoa Luân cảnh bình thường, có tác dụng cả với yêu ma.
Nhưng đây là tác phẩm tiêu biểu của Thiên Cơ môn, không thích hợp xuất hiện trước mắt người khác.
Sau khi làm xong việc này, Ninh Dạ đeo mặt nạ lên rồi đi tiếp.
Mượn năng lực của Côn Lôn kính, Ninh Dạ nhanh chóng tìm ra mục tiêu thứ hai của bản thân.
Đó là một đóa hoa.
Hoa có màu đen, có ba chiếc lá, nở ra ba cánh, xung quanh là một vùng đất chết, không một ngọn cỏ.
Tam Khô hoa.
Hoa này là kịch độc, chỉ để chế tạo độc dược, Tàng Tượng trở xuống ắt hải chết, Hoa Luân cũng khó tránh cảnh trọng thương.
Lần vào núi này, Ninh Dạ có hai mục tiêu, một là Tử Hòe thụ, cái còn lại chính là Tam Khô hoa.
Tam Khô hoa không có bất cứ năng lực tấn công nào, bản thân kịch độc đã là hệ thống phòng ngự tốt nhất của nó.
Nhưng với người đã chuẩn bị từ trước như Ninh Dạ, rõ ràng độc của nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Đi!” Ninh Dạ vung tay lên, con rối chuột đất đã xông ra.
Độc tính của Tam Khô hoa không thể coi là không mạnh, cho dù là con rối chuột đất không có sự sống, khi lao tới gần Tam Khô hoa cũng nhanh chóng phủ một lớp khô héo màu đen. Nhưng rõ ràng thứ này không có tác dụng gì, con rối chuột đất nhanh chóng cắn đứt Tam Khô hoa rồi ngậm bông hoa trở về.
“Dừng lại.” Ninh Dạ không dám để nó tới gần, lệnh cho con rối dừng cách mình ba mét.
Ninh Dạ dùng Ngự Vật thuật điều khiển Tam Khô hoa bay lên, bắt đầu luyện dược từ xa.
Ninh Dạ không phải người theo đan đạo, thủ pháp luyện dược của y rất bình thường. Cũng may độc dược khác với linh được, phá hoại luôn dễ hơn xây dựng. Y chỉ cần giữ lại dược tính của Tam Khô hoa là được.
Ninh Dạ không ngừng ngưng luyện, khiến Tam Khô hoa từ từ héo rút, cuối cùng biến thành một đống bột phấn màu đen.
Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, bình ngọc bay ra, tiếp lấy bột phấn.
Ninh Dạ đậy nắp bình rồi thở phào một hơi, thành công rồi.
Đang định đi khỏi, lại nghe phía xa có người chạy tới.
Có người đến.
Lúc này Ninh Dạ đã không đi kịp - rõ ràng tu vi của người tới rất mạnh, tốc độ cực nhanh, hơn nữa xem dáng vẻ hắn rõ ràng là nhắm vào y.
Ninh Dạ vội vàng tháo mặt nạ Tử Hồn ra, lùi lại sau mấy gốc cây nhỏ, xuất chưởng đập vào. Những gốc cây kia như được sai khiến, không ngờ lại rút rễ ra đi vào bước rồi lại cắm rễ xuống.
Đây chính là Mộc Luân Giáp Vũ thuật và Ất Mộc trận pháp của Thiên Cơ môn, nhưng bây giờ tu vi của y không đủ, không thể thi triển bản hoàn chỉnh, cũng may còn cs phù.
Ninh Dạ lấy mấy tấm phù ra, dán lên gốc cây bốn phía, trận pháp, Ất Mộc trận đã hoàn thành.
Sau khi làm xong việc này, Ninh Dạ tĩnh tâm chờ đợi.
Lúc này trận pháp chưa khởi động, khó lòng phát hiện ra. Chỉ cần đối phương không tới gây sự với mình thì không cần lo lắng.
Lúc này một đám người từ xa lao tới.
Không ngờ người cầm đầu lại là một nam tử đeo kiếm, người mặc áo bào tu sĩ của Hắc Bạch thần cung, phía sau còn có bốn người.
Năm người này đều đã luyện tâm pháp đến tầng bốn tầng năm, chính thức bước vào Tàng Tượng trung kỳ.
Lúc này thấy Ninh Dạ, nam tử đeo kiếm cầm đầu vui mừng rồi lại kinh ngạc, chửi thề một tiếng: “Mẹ nó, còn tưởng gặp người giúp đỡ, hóa ra là tên gà mờ.”
Sau khi hắn nói câu này, Ninh Dạ đã chứng kiến phía sau năm người bỗng có yêu ma xuất hiện.
Con yêu ma kia cao khoảng ba trượng, toàn thân phủ đầy lân giáp màu đen, mọc ra bốn tay, chỗ khớp mọc đao xương, dáng vẻ hung ác dữ tợn tới cực điểm.
Nhận Cốt ma!
Ninh Dạ đã nhận ra.
Đây là một con Nhận Cốt ma, thực lực khoảng Tàng Tượng đỉnh phong, chẳng trách năm người này hoảng hốt chạy trốn.
Khi Ninh Dạ chế thuốc có sóng pháp lực, chắc lúc đó bọn họ đã phát hiện, vì vậy chạy tới tìm cứu binh, không ngờ lại thấy một đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ.
Nhưng lúc này một người trong đám kêu lên: “Lôi hắn ra làm mồi!”
Năm người vui mừng, đây cũng là một cách, vì vậy cả năm lao thẳng về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ không hề tức giận - từ lâu rồi, y đã biết đám tiên môn này là hạng người thế nào. Ninh Dạ đứng chính giữa Ất Mộc trận, lạnh lùng nhìn bọn họ, gương mặt lạnh lùng mỉm cười.
Năm người lao thẳng tới, một người đã ra tay với Ninh Dạ.
Rõ ràng thấy Ninh Dạ ngay bên cạnh nhưng nhát trảo này lại như chụp vào không khí, không ngờ lại không chộp được cái gì.
Thế này là sao?
Tu sĩ kia kinh ngạc, có kẻ bên cạnh kêu lên: “Đây là Chiết Quang thuật! Đừng nhìn bằng mắt, dùng tâm cảm nhận!”
Năm người đồng thời cảm nhận tồn tại của Ninh Dạ!
Ngay lúc bọn họ phóng thích cảm nhận, Ninh Dạ đã đeo mặt nạ Tử Hồn lên.
Năm người kinh ngạc phát hiện mình không thể cảm nhận được.
Không cảm nhận được Ninh Dạ, ngược lại Nhận Cốt ma đã lao tới.
Năm người kinh hãi, không thể lo bên Ninh Dạ được nữa, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện bốn phía xung quanh đâu đâu cũng có gốc cây lớn ngăn cản, không ngờ năm người lại không thể rời khỏi.
“Trận pháp?” Cả năm kinh ngạc.
Nhận Cốt ma đã lao vào trong trận, đánh về phía năm người.
Năm người cùng chống đỡ, kêu la ầm ĩ: “Chúng ta biết sai rồi, tha cho chúng ta.”
Ninh Dạ không buồn để ý, chỉ đứng ở đằng khác quan sát trận chiến. Chưa nói tới chuyện đám người này muốn giết mình, chỉ riêng việc thấy mặt nạ Tử Hồn, chúng nhất định phải chết.
Còn bây giờ, Ninh Dạ chỉ đang nghĩ mình có thể mượn sức năm người này trừng trị con Nhận Cốt ma hay không.
Nếu dùng phấn Tam Khô hoa, chắc chắn Nhận Cốt ma sẽ chết, nhưng phấn Tam Khô hoa có tác dụng lớn với y, y sẽ không lãng phí như vậy.
Hơn nữa giá trị của Nhận Cốt ma không ở đao xương mà ở ma châu tinh hoa trong cơ thể nó, nếu bị Tam Khô phấn làm ô nhiễm thì không hay.
Lúc này dưới đòn tấn công mãnh liệt của Nhận Cốt ma, năm người dần dần không chống đỡ nổi, thấy có kêu la thế nào Ninh Dạ cũng không để ý, trong lòng cả năm dâng lên ý hận, đang định bỏ qua tất cả giết chết Ninh Dạ thì y đột nhiên nói: “Chiếm lấy khôn vị, đánh hạ bàn.”
Năm người ngơ ngác, một người vô thức làm theo lời y, chiến khôn vị rồi tấn công vào hạ bàn của Nhận Cốt ma. Nhận Cốt ma da dày thịt cứng, phòng ngự mạnh mẽ, nhưng chiêu kiếm này đã khiến chân Nhận Cốt ma thành khập khiễng.
Năm người vui mừng, Ninh Dạ đã nói tiếp: “Tốn vị, đao gió đánh vào ngực.
Một luồng đao gió đã chém lên ngực Nhận Cốt ma, một luồng máu đen bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận