Thiên Cơ Điện

Chương 7: Nhập môn

Khi ánh nắng chiều cuối cùng khuất sau rặng núi nơi chân trời, thế giới đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Cát vàng ngừng bay, gió thổi ngưng bặt.
Tất cả binh sĩ vong linh còn đang tấn công đột nhiên đồng thời dừng lại.
Sau đó loạt soạt vài tiếng, binh sĩ ảo ảnh hóa thành tro bụi tiêu tan, ngay cả những binh sĩ vong linh thật cũng biến thành những bộ xương rải rác trên mặt đất.
Sau thời gian ngây dại và yên tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc chiến trường cũng vang lên tiếng hoan hô.
“Thành công rồi!”
“Chúng ta sống sót rồi!”
“Qua cửa rồi!”
Tiếng hoan hô vang lên liên miên không dứt, phá tan thời khắc yên tĩnh ngắn ngủi đó.
Ninh Dạ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Y dính quá nhiều vết thương, trên mặt bị chém ba đao, ngực, eo, bụng, còn cả cánh tay và chân đều trúng đao.
Nhưng nặng nhất lại là vết thương do mũi dùi của gã mặt xanh kia đánh lén, nó không chỉ tạo thành thương tích bên ngoài mà còn nội thương ở trong, vết thương không liền lại, máu chảy ào ào.
Ninh Dạ cảm thấy máu mình đã sắp chảy hết.
Rất thê thảm!
Chỉ vì liều mạng có một sư phụ, có đáng để đánh đổi nhiều như vậy không?
Có đáng không?
Đương nhiên không đáng!
Cho dù chỉ trở thành đệ tử ngoại môn, chắc chắn Ninh Dạ cũng sẽ từ từ leo lên.
Nhưng y không thể làm vậy.
Mưu đồ của y quá lớn, lớn tới mức mỗi bước trong kế hoạch đều có thể là lạch trời.
Đối mặt với nhiệm vụ gian khổ như vậy, trí tuệ, mưu kế và vũ lực đều không phải thứ quan trọng nhất!
Quan trọng nhất là quyết tâm!
Chỉ có dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, quyết liệt tới mức bỏ qua mọi gian nguy, vậy mới có hy vọng nhìn thấy một chút khả năng thành công.
Vì vậy y sẽ không cho bản thân bất cứ lý do nào để lùi bước.
Không có đáng giá hay không, chỉ có làm hay không làm.
Tiếng hoan hô vẫn đang tiếp tục, mãi tới khi trên bầu trời xuất hiện một loạt người của Hắc Bạch thần cung, trong đó phần nhỏ là đệ tử, chính giữa có năm mươi tiên sư chân chính.
Năm mươi tiên sư này có thực lực cao thấp bất đồng, thấp nhất chỉ mới cảnh giới Hoa Luân, người cao nhất là cảnh giới Vạn Pháp, trong đó có năm người hết sức bắt mắt.
Một nam tử mặc áo trắng, sắc mặt cũng trắng bệch, tay phe phẩy cây quạt giấy, mặt mỉm cười quỷ dị.
Đây là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.
Một cô gái với y phục rực rỡ, tay cầm lẵng hoa, đứng trên áng mây lành, vẻ mặt lười biếng nhưng mi mắt ẩn chứa phong tình.
Quan Thải Nương, vốn là đệ tử của Hải Diêm môn nhưng do tư thông với sư phụ mà giết sư nương, sau lại bị sư phụ răn dạy bèn diệt sạch sư môn rồi bỏ đi. Lúc ả xuất hiện trở lại đã là một thành viên của Hắc Bạch thần cung.
Một lão già với vẻ mặt nhân ái lương thiện.
Lão ta tên là Chúc Bạch Thương, người đời đợi lão là Mẫn Thương Lão Nhân. Mẫn Thương Lão Nhân được tôn là thương xót cho muôn dân trong thiên hạ, không nỡ thấy nỗi khổ của chúng sinh. Cũng may người chết không cần chịu khổ, cho nên khi hắn thấy ai cực khổ sẽ tặng cái chết cho, giải thoát khỏi nỗi khổ. Số người mà lão giải trừ thống khổ lên tới hàng vạn.
Một vị thượng nhân trọc đầu, gương mặt đại từ đại bi, luôn giữ vẻ hiền lành.
Vô Bi Thượng Nhân, câu nói mà hắn thích nhất là: “Lòng ta vốn mang ý thiện.”
Vô Bi Thượng Nhân tôn trọng trời cao có đức hiếu sinh, vì vậy hắn chưa từng sát sinh. Hắn không giết đối thủ của hắn mà chỉ phế bỏ công lực rồi lại cắt chân tay, cắt lưỡi, chọc mù mắt. Nếu là người tu tiên có thành tựu thì tiện thể hủy luôn nguyên thần, cuối cùng bỏ mặc, thản nhiên bay đi. Tương lai kẻ đó sống hay hết tự có trời cao phán xét, không liên quan gì tới thượng nhân.
Vì vậy Vô Bi Thượng Nhân chưa từng sát sinh, hắn và Mẫn Thương Lão Nhân thích giải thoát con người khỏi nỗi khổ được tôn là “Hai đại thiện nhân của Hắc Bạch thần cung’.
Cuối cùng còn có một người, là một nam tử với vẻ ngoài hừng hực như ngọn lửa, có một cặp mắt hổ lấp lánh có thần, đứng ở đó thôi mà khiến người ta có cảm giác như sát khí vô biên vô tận cao tới ngập trời. Rõ ràng trên người hắn không có binh khí nhưng bản thân lại như một lưỡi đao, toát lên vẻ sắc bén.
Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, tính cách mạnh mẽ bá đạo, chiến đấu dũng mãnh vô song, tu luyện Thất Sát Diệt Thần đao uy lực vô biên.
Năm người này đều có tu vi Vạn Pháp đỉnh phong, mỗi người đều có thể áp đảo chưởng môn một phái như Tân Nhiễm Tử. Còn ở Hắc Bạch thần cung có tới ba mươi sáu người như họ, được tôn là Tứ Cửu Nhân Ma, địa vị chỉ dưới Thập Nhị Thiên Cương.
Nói cách khác, những người kinh khủng như vậy nhưng tới Hắc Bạch thần cung thậm chí còn chưa phải đỉnh cao.
Tổng cộng có năm mươi tiên sư được năm người này dẫn đầu, là những người nhận được tiêu chuẩn lựa chọn đệ tử lần này.
Chỉ cần được năm mươi người này cho phép là có thể gia nhập môn phái, đãi ngộ cũng là hạng nhất.
Kém hơn, chỉ có nước vào thần cung làm đệ tử ngoại môn.
Tệ nữa chỉ có thể ảo não cuốn xéo.
Lúc này thấy các tiên sư xuất hiện, mọi người bên dưới dồn dập quỳ khối, chỉ có Ninh Dạ vẫn đứng sừng sững. Chuyện này khiến y như hạc đứng giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
“To gan, thấy các tiên sư mà dám không quỳ!”
Trong số năm mươi người bên dưới có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung lớn tiếng trách mắng Ninh Dạ.
“Im miệng!” Một giọng nói đã vang lên: “Người này đã khổ chiến đến sức cùng lực kiệt, chỉ nhờ ý chí chống đỡ. Nếu hắn lạy, e là từ nay về sau không thể đứng lên nổi!”
Người vừa lên tiếng chính là Trương Liệt Cuồng.
Sát Tâm đao quyết là do hắn lưu lại, là một trong Thất Sát Thiên Đao của hắn.
Ninh Dạ chọn đao này cũng là nhắm vào hắn.
Lúc này Thiên Cơ điện nhìn Ninh Dạ, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Người này căn cốt bình thường, nhưng Thất Sát Thiên Đao không chú trọng căn cốt mà trọng ở tâm trí. Tâm trí và ngộ tính của người này đều là thượng giai, là lựa chọn tốt nhất để gia nhập môn hạ của ta.”
Nói xong hắn cong ngón tay búng một cái, một hạt đan dược đã lọt vào miệng Ninh Dạ.
Đan dược này vừa vào miệng, Ninh Dạ lập tức cảm thấy thân thể có dòng nước ấm sinh ra, những chỗ bị trọng thương đã bắt đầu khôi phục.
Thế thì... rốt cuộc mình cũng thành công rồi à?
Trong lòng vừa cảm thấy vui mừng, Ninh Dạ nhắm mắt lại, đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, Ninh Dạ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá, bốn phía đều là vách núi, không có trang trí gì, đơn giản tới cực điểm.
Vươn mình ngồi dậy, phát hiện tất cả vết thương trên người mình đã khép lại.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Một tiếng kêu the thé vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con chim với màu lông rực rỡ dáng vẻ kỳ quái đang kêu lớn, trông khá giống anh vũ, chỉ có cái mỏ không cong.
Ninh Dạ biết đây là chim báo hỉ, một loài chim trời sinh biết nói tiếng người, tính cách lắm lời, thường dùng để đưa tin.
Quả nhiên ngay sau đó Ninh Dạ nghe thấy một giọng nói: “Tỉnh rồi thì tới đây đi.”
Là giọng của Trương Liệt Cuồng.
Ninh Dạ đứng dậy đi ra khỏi hang đá, phát hiện hai bên trái phải đều có đường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đường nào.
Ninh Dạ suy nghĩ rồi chọn đường bên trái, đi một đoạn đã thấy trước mặt là một khung cảnh khác hẳn vừa rồi.
Không ngờ đây lại là một sơn cốc nhỏ, chỉ có điều trong sơn cốc không có thứ gì, chỉ có vô số đá vụn, trên đó phủ kín vết đao chém.
Rõ ràng chỉ là sơn cốc trống trải nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, đặt mình trong đó như có hàng ngàn hàng vạn thanh đao chém về phía mình, nếu tâm trí yếu ớt e là đã quỳ xuống tại chỗ.
Trương Liệt Cuồng đang đứng trong cốc, bên cạnh hắn còn có hai người, một người có gương mặt già nua như ông lão, vóc dáng tiều tụy. Một người lại là nữ tử, chỉ có điều toàn thân quấn đầy băng vải màu xám chỉ để lộ hai mắt, sau lưng đeo một thanh trường đao cán cong, thân đao không vỏ, cũng dùng vải bọc lại.
Trương Liệt Cuồng quay lưng về phía Ninh Dạ, nói: “Sao ngươi biết đây là đường đúng?”
Ninh Dạ cúi đầu trả lời: “Bên phải khá khô, ít rêu, chắc là đường ra ngoài động. Ngược lại bên trái khí ẩm nặng hơn, có vẻ xơ xác tiêu điều. Nếu đã ở trong núi, chắc sư phụ ở trong lòng núi, vì vậy đệ tử đi về bên trái.”
Không thấy mặt Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ không biết sắc mặt hắn ra sao, chỉ nghe hắn nói: “Vậy vì sao ngươi lại phân biệt được vong linh thật với vong linh giả?”
Ninh Dạ tiếp tục trả lời: “Vong linh giả chỉ là ảo ảnh, giẫm lên cát vàng không tạo thành bụi, nhìn là biết.”
Trương Liệt Cuồng cười khẽ.
Hắn quay lại nhìn Ninh Dạ, tuy cất tiếng cười nhưng trên gương mặt như đao tước rìu đục kia lại không chút ý cười.
Hắn nói: “Ngươi rất thông minh, thường thì ta không thích người thông minh, vì giao tiếp với loại người này quá mệt mỏi. Quan trọng nhất là người thông minh thường hiểu cách lợi dụng kẻ khác, khi giao chiến dùng cách gian trá để thủ thẳng, không thích chiến đấu chính diện. Thất Sát Thiên Đao của ta, khai chiến quyết đấu đều chú trọng vào khí thế. Nếu suy nghĩ quá nhiều thì khí thế sẽ yếu đi, ngược lại thành không tốt. Vì vậy ta không thích người thông minh.”
Ninh Dạ nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói rất đúng. Nhưng chuyện sư phụ nói là tình huống bình thường, còn trên cõi đời này luôn có vài ngoại lệ. Nếu có một người biết suy nghĩ nhưng cũng dám liều mạng, tin rằng người đó sẽ khiến sư phụ ưa thích.”
Trương Liệt Cuồng ngây ra một chút, đột nhiên ngửa đầu lên trời cười to: “Không tệ, không tệ! Không cần thể hiện tài trí của ngươi trước mặt ta, người mà ta thích chỉ có dũng sĩ mà thôi. Ngươi, đã hiểu chưa!”
Ninh Dạ quỳ xuống: “Đệ tử đã hiểu.”
Trương Liệt Cuồng lạnh nhạt nói: “Ngươi vẫn chưa phải đệ tử chính thức của ta. Tất cả các đệ tử nội môn thông qua khảo hạch đều có thời gian khảo sát một năm, vượt qua kỳ hạn khảo sát ngươi mới coi là thật sự nhập môn.”
“Sư tôn sẽ không thất vọng đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận