Thiên Cơ Điện

Chương 36: Mưu tính (3)

Nhát đao này nhanh chóng mãnh liệt, còn hung tàn độc ác, được xuất ra giữa lúc đường cùng.
Cho dù là Ninh Dạ cũng không ngờ trong tình trạng thế này rồi Lệ Bách Đao vẫn dám liều mạng phản kích, mà đòn phản kích của hắn còn hung hãn như vậy.
Quả không hổ danh đệ tử Thường Đoạn Hồn.
Đối mặt với nhát đao này, Ninh Dạ không cách nào né tránh, không có nơi nào để trốn.
Vì vậy y không né không tránh mà nghênh đón nhát đao đó.
Khoảnh khắc đó tất cả tinh khí thần đều được tăng cường tới cực hạn, trên người lóe lên ánh sáng của vài luồng phù pháp, kim quang bao phủ.
Lệ Bách Đao xuất đao chém xuống, thuẫn tan, lồng bảo nộ vỡ, nổ tung như mưa bụi. Ngay lúc này trên người Ninh Dạ cũng phóng ra đao ý kinh người, toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không tỏa ra đao ý kinh khủng.
Không còn đường lui, thì phải liều mạng!
Keng!
Giữa chiến trường đầy bụi đất lóe lên vang chói tai của sắt thép giao nhau, trong ánh lửa lấp lóe đó, Ninh Dạ đã bay ra ngoài, máu tươi chảy ra như suối.
Đồng thời trên người Lệ Bách Đao cũng xuất hiện vô số vết đao, như có hàng trăm hàng nghìn đao chém lên người hắn, quả đúng với tên Bách đao.
Nhưng cho dù như vậy, thương thế của Ninh Dạ vẫn nặng hơn Lệ Bách Đao nhiều.
Một đao này xuyên qua người Ninh Dạ, nếu không có phù thuẫn hộ thể, kim thân quán chú, Lệ Bách Đao lại phóng túng dục vọng quá độ, bị tiêu hao sức lực trong ảo ảnh, thực lực suy giảm rất nhiều, e là một đao này đã chém y thành hai nửa.
Quả nhiên, chênh lệch một đại cảnh giới đúng là khó mà đánh nổi!
Máu tươi bắn ra điên cuồng từ người Ninh Dạ nhưng y chẳng buồn nhìn tới, chỉ giơ tay điểm vài nhát lên người mình, ngăn dòng máu chảy ra. Lệ Bách Đao kinh hãi hét lên thành tiếng: “Sát Thân đao? Không thể nào?”
Khó khăn lắm hắn mới nắm được cơ hội, vốn tưởng rằng đối thủ am hiểu ảo thuật và trận pháp thì bản thân sẽ rất yếu đuối, không ngờ lại là kẻ tu luyện Sát Thân đao rất khó đối phó, khiến cho nhát đao này không thể trực tiếp giết chết đối phương.
Bỏ qua cơ hội lần này thì khó mà giết được y rồi.
Ngay sau đó, Ninh Dạ đã lại lao lên.
Nếu đã dùng Sát Thân đao vậy cứ dùng đến cùng thôi. Ninh Dạ lập tức tay đám chân đá lên gối đánh khuỷu tay, phát huy tất cả các vị trí trên cơ thể mình, đao khí tung hoành, cát vàng bay khắp nơi.
Nếu Trương Liệt Cuồng ở đây chắc sẽ rất vui mừng - Đúng là Ninh Dạ đã làm được, khi nên dùng thủ đoạn thì dùng thủ đoạn, lúc cần liều mạng thì liều mạng!
Nhưng y muốn đấu chứ Lệ Bách Đao lại chẳng muốn liều mạng nữa.
Thương thế của Ninh Dạ nặng hơn hắn nhưng khí thế như bão táp, lực lượng không hề suy giảm, Lệ Bách Đao lại như cây cung giương hết đà, khó lòng chém được một đao như vừa rồi.
Thời khắc này biết được thân phận đối phương, hắn không có lòng ham chiến nữa, hét dài một tiếng, sau đầu xuất hiện một vòng sáng hai màu đen trắng, chính là Hoa Luân pháp tướng.
Pháp tướng đã hiện ra, tiếng sấm hùng hồn vang lên kèm.
Lệ Bách Đao rút lực lượng từ trong Hoa Luân như điên như dại, cho dù làm vậy sẽ khiến cho thực lực hao tổn, đồng thời đao trong tay hắn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn ra.
Mảnh đao như mưa vẽ thành từng vệt sáng đỏ máu, dưới tác dụng của luồng sáng này, tất cả cát vàng và cành cây lớn đều hóa thành bột phấn.
Lệ Bách Đao hét lớn rồi lui lại phía sau: “Ta nhớ nhà ngươi rồi!”
“Vô dụng thôi!” Ninh Dạ người đầy máu tươi phun ra một câu, giọng nói lạnh lẽo như sương giá.
Một bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, không gian như ngưng kết lại theo, không ngờ Lệ Bách Đao lại khó mà bước đi được.
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận?” Lệ Bách Đao kinh hãi: “Đây là trận pháp của Thiên Cơ môn? Hóa ra ngươi là dư nghiệt Thiên Cơ?”
Khoảnh khắc đó, rốt cuộc Lệ Bách Đao đã hiểu.
Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận chính là một trong những trận pháp của Thiên Cơ môn, cũng là trận pháp mạnh nhất mà bây giờ Ninh Dạ có thể nắm giữ, một khi thi triển có vô số ảo diệu.
Ninh Dạ còn chưa thể phát huy được uy lực thật sự của trận này nhưng đã đủ để đối phó với Lệ Bách Đao.
Lúc này, chứng kiến Ninh Dạ lại đánh tới, trong lòng Lệ Bách Đao vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Hắn không ham chiến nữa mà lấy từ trong lòng ra một tấm phù, Độn Quang phù!
Thứ này đúng là bảo bối rất tốt để thoát thân nhưng đáng tiếc, sau chuyện Lý Quy Linh và Việt Tú Tú lần trước, sao Ninh Dạ lại không chuẩn bị trước cho được?
Ngay khoảnh khắc Lệ Bách Đao hóa thành ánh sáng bay đi, Ninh Dạ cười gằn: “Nhật Luân, trảm!”
Một luồng sáng lóe lên trong đại trận như vầng mặt trời bay lên không, chém về phía Lệ Bách Đao.
Rõ ràng Lệ Bách Đao đã hóa thành ánh sáng bay đi thế nhưng nhát chém Nhật Luân kia cũng hóa thành luồng sáng truy kích, đánh thẳng vào bóng người kia. Chỉ nghe một tiếng ‘a’ thảm thiết, Lệ Bách Đao rời khỏi quang độn, một cái chân đã bay khỏi cơ thể.
Ninh Dạ đi tới: “Ngươi đã biết là Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận mà không biết Nhật là sát, Ảnh là ảo, dám hóa ánh sáng bỏ chạy, chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?”
“Con mẹ nó!” Lệ Bách Đao gào thét bay lên, Hoa Luân trên đầu chuyển động, hóa thành đao mang vô tận bắn ra.
Đòn tấn công quyết tử của Hoa Luân trung kỳ có uy lực vô biên, chớp mắt đã xuyên qua thân thể Ninh Dạ nhưng lại phát hiện đây chỉ là ảo ảnh.
Giọng nói của Ninh Dạ vang lên như bóng ma bay lượn: “Đã nói với ngươi rồi, Nhật sát Ảnh ảo, ngươi vẫn không biết sai.”
Soạt!
Đao quang bùng lên sau gáy Lệ Bách Đao.
Lệ Bách Đao còn muốn chống cự nhưng vô số đất đá từ Ninh Dạ dưới đất leo lên bám lấy hắn. Thời điểm này quái vật Thiên Cơ đã dốc toàn lực thi triển pháp thuạt trói buộc, khóa chặt hắn lại.
Đao quang bùng lên, đầu ngươi văng ra, máu tươi phun ra như suối.
Đầu Lệ Bách Đao xoay tròn trên không trung, ánh mắt trợn trừng.
Chết không nhắm mắt!
“Phù! Rốt cuộc cũng xong rồi!”
Nhìn Lệ Bách Đao ngã xuống, Ninh Dạ cũng thở phào một tiếng.
Quả nhiên tên này rất khó đối phó, để giết hắn, Ninh Dạ đã dùng hết mọi thủ đoạn của bản thân.
Cái đầu nho nhỏ của Thiên Cơ nhô lên từ dưới đất, có vẻ khá ngượng ngùng: “Do ta vô dụng, không giúp được gì nhiều.”
Xét theo tu vi cảnh giới thì thật ra công lực của Thiên Cơ cao hơn Ninh Dạ nhiều, theo lý hắn mới là chủ lực.
Nhưng sự thật là trận chiến này Ninh Dạ mới là chủ lực, Thiên Cơ chỉ là người phụ trợ.
Ninh Dạ cũng không trách nói: “Đây không phải lỗi của ngươi. Tuy ngươi có cảnh giới Hoa Luân nhưng lại thiếu thủ đoạn tương ứng với cảnh giới này. Nhưng đừng vội, ta sẽ dạy ngươi từ từ, ngươi ngoan ngoãn học tập là bù đắp được khuyết điểm thôi.”
“Vâng!” Thiên Cơ vui mừng.
Lúc này đã giết được Lệ Bách Đao, Ninh Dạ nói: “Được rồi, tiến hành bước tiếp theo thôi.”
Trời còn chưa sáng, Lạc Cầu Chân đã nhận được tin.
Đi tới bên giết gia đình nhỏ, thấy đã có người vây quanh thi thể, không cho lại gần.
Tên thủ hạ tên Tây Giang tới bên cạnh Lạc Cầu Chân: “Người chết là Lệ Bách Đao, bị người ta chém nát thi thể, cái chết rất thê thảm, có lẽ là trả thù.”
Lạc Cầu Chân đi về phía thi thể: “Trước khi tra được chân tướng thì đừng suy đoán linh tinh, đến giờ còn chưa hiểu đạo lý này à?”
Giọng điệu của hắn không nặng nhưng lời lẽ nghiêm khắc, Tây Giang cúi đầu không dám lên tiếng.
Lạc Cầu Chân đã đi tới trước thi thể Lệ Bách Đao.
Thi thể Lệ Bách Đao bị chất đống trên một tảng đá, đầu, cánh tay, thân thể, bắp đùi đều bị cắt ra, xếp lại với nhau, nhìn như một thi thể xếp lại.
Ra tay tàn nhẫn đến vậy, chẳng trách Tây Giang lại có suy đoán như thế.
Lạc Cầu Chân lại khác, hắn chú ý tới thương thế trên người Lệ Bách Đao hơn.
“Có dấu vết của đòn tấn công bằng pháp thuật, cao nhất là pháp phù thất phẩm. Khi còn sống đã khổ chiến, chân nguyên cạn kiệt, Hoa Luân sụp đổ, có thể thấy thực lực của đối phương mạnh hơn hắn một chút nhưng không quá nhiều... Không đúng, có lẽ thực lực đối thủ không mạnh bằng hắn. Tinh nguyên cạn kiệt, trước khi chết tiểu tử này đã phong lưu khoái hoạt một hồi... E là đối thủ cố ý chọn thời cơ này. Cho người đi kiểm tra một chút, trước khi chết hắn đã đến kỹ viện nào.”
“Tức là hung thủ có cảnh giới Hoa Luân sơ kỳ?” Tây Giang hỏi.
“Có khả năng này.” Lạc Cầu Chân nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày: “Cây cối xung quanh bị chặt sạch, mặt đất có dấu vết của sóng chấn động, pháp lực còn sót lại, ít nhất đã dùng pháp thuật hệ mộc và hệ thổ... Ồ?”
Lạc Cầu Chân đột nhiên nhớ tới Hòe Âm sơn.
Lúc đó đám người Lý Quy Linh cũng chết như vậy, cây cối xung quanh bị chặt sạch, không để lại dấu vết gì.
Từ thủ pháp này rất có thể là cùng một người.
Nhưng thực lực lại kiếm đúng!
Người ở Hòe Âm sơn có thực lực không quá Tàng Tượng trung kỳ, nhưng người giết Lệ Bách Đao, cho dù Lệ Bách Đao tiêu hao quá độ, ít nhất cũng phải cảnh giới Hoa Luân mới làm được.
Trừ phi đối phương còn thủ đoạn nào mà hắn không biết.
Lạc Cầu Chân quan sát tỉ mỉ, đột nhiên nhận ra tuy mọi dấu vết ở đây đều bị phá hủy nhưng vẫn còn một thứ không biến mất.
Đó chính là tảng đá đặt thi thể của Lệ Bách Đao.
Lạc Cầu Chân đi tới kiểm tra, vừa dùng pháp thuật điều tra vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tảng đá này được chuyển từ bên ngoài tới, sao lại phải chuyển một tảng đá tới...”
Lạc Cầu Chân đột nhiên nhớ ra sự kiện quái vật lúc trước, trong lòng bỗng có cảm giác báo động: “Không được!”
Ầm!
Tảng đá lớn đột nhiên nỏ tung, mảnh đá vỡ như lưỡi đao sắc cuốn trọn lấy người Lạc Cầu Chân.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không ngờ thân thể Lạc Cầu Chân lại từ thực chuyển thành hư, đây là Âm Dương Luân Chuyển pháp của Hắc Bạch thần cung, Phản Hư Linh Thể thuật.
Mưa đá kinh khủng xuyên qua cơ thể hắn, đánh lên vài đệ tử Giám Sát đường khác, khiến suối máu ngập trời bắn ra.
Ngay thời khắc Lạc Cầu Chân cho rằng mình đã thoát được một kiếp, lại thấy trong thi thể tan tác của Lệ Bách Đao cũng có một đống máu bắn ra.
Máu đen!
Thủy triều đen khiến máu huyết thối rữa đã nhấn chìm Lạc Cầu Chân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận