Thiên Cơ Điện

Chương 22: Hợp tác (1)

Thiên Linh phong, sau Tùng Lâm sơn.
Vương Sâm bước từng bước một, mãi tới khi phía sau có một giọng nói xa lạ vang lên: “Đứng lại, đừng quay đầu.”
Thân thể Vương Sâm cứng đờ, cố nén cơn kích động muốn quay đầu lại, nói: “Ta nên cám ơn vì ngươi đã nhắc nhở ta? hay nên lập tức ra tay bắt lấy ngươi? Nếu ta đoán không sai, chắc kẻ phóng hỏa là ngươi đúng không?”
Giọng nói sau lưng cười khẽ: “Ngươi cũng thông minh đấy.”
Vương Sâm đã nói: “Người khác sẽ không cứu ta, quan trọng là họ cũng chẳng biết chuyện cơ mật như vậy. Chỉ có ngươi mới muốn dùng ta để bẫy Giám Sát đường. Nhưng đáng tiếc, Giám Sát đường hành động bí mật, cùng lắm thì chuyện này khiến bọn họ mất mặt thôi, chưa đến mức lật đổ được bọn họ.”
“Cơ mật?” Giọng nói sau lưng hắn cười lạnh: “Xưa nay Giám Sát đường tự đại đã quen, ngươi thật sự nghĩ rằng khi hãm hại ngươi bọn chúng cải trang rồi mới đi vào à? Hơn nữa lúc đó là ban ngày, nhiều người qua lại, nếu cải trang lẻn vào không sợ có người phát hiện rồi hiểu lầm ư?”
Vương Sâm ngẩn ra: “Ý ngươi là... đại điện chủ bao che cho bọn họ?”
“Không thì việc gì phải bóp nát Lưu Ảnh thạch? Thể diện của tiên môn rất quan trọng, Giám Sát đường vu oan cho người vô tội, hãm hại đồng môn, chuyện này mà lan truyền sẽ thành trò cười.”
“Nói vậy cũng phải.” Vương Sâm nhanh chóng phản ứng lại: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới ta? Chuyện này qua rồi, bọn họ còn muốn hãm hại cũng là hại người khác, ta có thể yên tâm tu luyện, không cần phải nhúng tay vào chuyện của các người.”
Giọng nói sau lưng lại vang lên: “Nếu ngươi thật sự muốn yên tâm tu luyện, vậy khi ta bảo ngươi tới gặp ta, ngươi nên lập tức báo lên cho Giám Sát đường chứ không phải một mình tới gặp ta.”
“Ta chỉ muốn cám ơn ngươi.”
“Nhưng ngươi lại không thể hiện chút cảm kích nào, hơn nữa từ đầu ngươi đã đoán ra là ta làm, sao ngươi lại bỏ qua cơ hội lập công tốt như vậy?”
Vương Sâm đờ ra một chút rồi nói: “ĐƯơng nhiên là vì ta cảm kích ân tình của ngươi, không muốn bán đứng ngươi.”
“Mấy lời vớ vẩn như vậy mà cũng nói?” Giọng nói sau lưng khinh thường: “Là vì ngươi thật sự là người của Mộc Khôi tông phái tới đúng không?”
Vương Sâm kinh hãi: “Ngươi nói linh tinh gì đấy?”
“Đừng căng thẳng, không phải ta nói linh tinh, ngươi khai lý lịch rất tốt nhưng ngươi nghĩ Lạc Cầu Chân là thằng ngố chắc? Ngươi tưởng hắn tùy ý tìm một người để chết thay? Không, thực ra hắn vốn đã nghi ngờ ngươi rồi, khổ nỗi không có bằng chứng, vì vậy thẳng thắn giá họa cho ngươi. Sự thật cũng chứng minh, ngươi thật sự là gián điệp của Mộc Khôi tông.”
Vương Sâm nổi giận: “Sự thật ở đâu ra?”
“Rất nhiều! Ví dụ như vì sao ngươi lại tới Hòe Âm sơn một mình? Vì ngươi cũng có thủ đoạn riêng nhưng lại không muốn bại lộ. Hơn nữa tuy ta đã nhắc nhở nhưng người bình thường sao lại thong dong đối mặt với đại điện chủ như vậy? Ta chỉ nói với ngươi là bọn họ sẽ hãm hại ngươi, còn Lưu Ảnh thạch là tự ngươi bố trí. Sao ngươi lại có Lưu Ảnh thạch? Kế hoạch của ngươi trông thì đơn giản nhưng lại không biết kế hoạch càng đơn giản, độ khó khi chấp hành càng lớn, lại có càng nhiều vấn đề cần suy nghĩ! Còn nữa, hôm qua khi ta đưa thưa cho ngươi, ta chưa vào trong sân đã bị ngươi phát hiện, tu sĩ tầng chót bình thường sao lại cảnh giác như vậy? Cuối cùng, ngươi đi một mình tới gặp ta như vậy, bản thân chuyện này đã là chứng cứ lớn nhất!”
Vương Sâm đờ ra, đối phương nói câu này khiến hắn không thể đáp lại, đành cười lạnh nói: “Dù sao mấy thứ này cũng không phải chứng cứ, chỉ là suy đoán.”
Người phía sau cười lạnh, giọng nói âm u: “Ta không cần bắt ngươi thì việc gì phải có chứng cứ. Đừng lo, ta đã giúp ngươi thì sẽ không hại ngươi. Ta chỉ muốn hợp tác với ngươi.”
“Hợp tác?” Vương Sâm cười lạnh: “Ta còn chẳng biết ngươi là ai, làm sao mà hợp tác?”
“Kẻ thù của ngươi không phải là ta, kẻ thù của ta cũng không phải là ngươi, vậy là có cơ sở hợp tác rồi. Huống hồ ta đã giúp ngươi.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Quên nói với ngươi, thật ra ta cũng có Lưu Ảnh thạch, ta đã ghi lại đoạn đối thoại vừa rồi của chúng ta.”
“Chết tiệt!” Ngón tay Vương Sâm gảy khẽ ra một thứ, là một con ve gỗ đen sì, râu của nó rung động trên không, bay lơ lửng trên không, nhưng nó lượn một vòng mà không phát hiện ra mục tiêu.
Lúc này Vương Sâm mới quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng trống không, chẳng có bóng dáng một ai, con ve gỗ kia đã hạ xuống vai Vương Sâm, biến mất trong cơ thể hắn, nhưng rõ ràng đây không phải thủ đoạn của Hắc Bạch thần cung.
Nhìn xuống dưới đất là một tờ giấy trắng như tuyết.
Vương Sâm nhặt lên, trên đó viết mấy chữ lớn: “Hợp tác cùng có lợi.”
Trong lòng hắn bỗng thấy mờ mịt.
Bảy ngày sau, Giám Sát đường tuyên bố bắt được hung thủ.
Rõ ràng đây lại là một kẻ chết thay.
Chỉ có điều lần này Giám Sát đường làm việc cẩn thận hơn nhiều, trước khi giá họa đã kiểm tra kỹ lưỡng, quan trọng nhất là đối phương đúng là gián điệp do một tông môn nào đó phái tới, đã bị Giám Sát đường nắm giữ từ trước, giờ mới tung ra làm kẻ thế mạng, cũng coi như lấy lại thể diện của Hắc Bạch thần cung.
Ninh Dạ không biết Nhạc Tâm Thiện có biết việc này không, có lẽ cũng không gạt được hắn, nhưng hắn tự lờ đi.
Nhưng bất luận Nhạc Tâm Thiện hay Phó Đông Lưu đều là kẻ say mê tu luyện, với họ thì phiền toái càng ít càng tốt.
Nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã qua, Lạc Cầu Chân vẫn đang điều tra, chỉ tiếc là tất cả thủ đoạn điều tra của hắn đều bị Ninh Dạ nắm được, thậm chí trong danh sách tình nghi không có tên y, đương nhiên có điều tra cũng chẳng tác dụng gì.
Có điều, tiếc là từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không tra ra nơi hạ lạc của mảnh vỡ Thiên Cơ điện - Cấp bậc của Giám Sát đường quá thấp, quan trọng nhất là bọn họ vốn không nghĩ tới Thiên Cơ môn.
Ninh Dạ không thể chủ động nhắc nhở, vì vậy chuyện này buộc phải kéo dài.
Trong thời gian này, Ninh Dạ đã liên lạc với Vương Sâm một lần, hiển nhiên người sau đã nghĩ xong, đồng ý hợp tác với Ninh Dạ. Hai bên để lại cách liên lạc rồi tự đi khỏi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại hai tháng trôi qua.
Sát Tâm đao của Ninh Dạ đã đại thành từ lâu, nhưng Trương Liệt Cuồng không hỏi tới, y cũng chẳng muốn nhắc tới.
Ngược lại y vẫn cách tâm pháp cơ bản tầng thứ tư một quãng.
Rốt cuộc vẫn do tư chất có hạn, Ninh Dạ lại không muốn dùng tài nguyên chồng chất đẩy lên, nhưng dựa theo kinh nghiệm có lẽ trước khi thời hạn khảo sát một năm kết thúc, muốn tiến vào tầng thứ tư không thành vấn đề.
Hôm đó Ninh Dạ vẫn đang thử chế tạo phù lục, y đã bắt đầu thử chế tác phù lục thất phẩm.
Nếu trước đây tiến bộ nhanh chóng là nhờ căn cơ tu hành ở Thiên Cơ môn, vậy bây giờ Ninh Dạ thật sự đứng trên khởi điểm mới.
Ninh Dạ nghiêm túc chế phù, phù bút phác họa rất ổn định trên giấy phù, linh lực truyền vào, vẽ ra từng đường nét huyền bí của đất trời, từng hoa văn phù chú đặc biệt được hình thành, một luồng ánh sáng huyền ảo xuất hiện.
“Rốt cuộc cũng thành công.” Nhìn lá bùa trong tay, Ninh Dạ lộ vẻ vui mừng.
Đây là một tấm phù lục thất phẩm, chế tạo thành công mang ý nghĩa rốt cuộc phù đạo của Ninh Dạ cũng lên một tầm cao mới.
Đáng tiếc đạo về tu hành xưa nay càng đi lên càng khó khăn, trong thời gian ngắn cũng khó lòng đột phá.
Lúc này đang vui mừng thì con rối chuột đất đột nhiên chui ra, nhảy lên bàn, há miệng phun ra một lá thư.
Ninh Dạ mở bức thư, thấy trên đó viết giờ tý đêm nay, gặp ở chỗ cũ.
Không có ký tên.
Bức thư này của Vương Sâm, sau khi thành lập phương thức liên lạc, Ninh Dạ không hề tới tìm hắn, ngược lại Vương Sâm chủ động liên hệ.
“Xem ra tên này có chuyện rồi.” Ninh Dạ mỉm cười, châm lửa vào bức thư rồi lẩm bẩm: “Thôi được, xem thử hắn có kế hoạch gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận