Thiên Cơ Điện

Chương 27: Sát Thân đao

Ngày hôm đó Ninh Dạ nói chuyện với Hứa Ngạn Văn và Trì Vãn Ngưng rất lâu.
Y không thể kiếm được cơ hội tới Thanh Mộc điện ngay, nhưng không sao, y đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trì Vãn Ngưng. Mà một khi Hứa Ngạn Văn còn muốn mượn sức y để tăng cường cho mình, hắn còn phải gọi mình tới giúp.
Như vậy rất tốt.
Hôm nay là ngày Trương Liệt Cuồng kiểm tra Sát Tâm đao của Ninh Dạ.
Trước căn nhà nhỏ, trên bãi đất trống.
Trương Liệt Cuồng đứng chắp tay: “Đến đây nào, lần này không có ảo ảnh chỉ có sư phụ. Tấn công ta, nếu ngươi đã tu luyện tới mức sát phạt tùy tâm, có địch không có ta, vậy cho dù là đối mặt với sư phụ cũng có thể vận sát tâm.”
“Rõ!” Ninh Dạ cúi người trả lời.
Trương Liệt Cuồng nói không sai, sau khi tu luyện tới mức đột sát phạt tùy tâm, không còn chuyện khó mà nổi sát niệm với người mình nữa, chỉ cần muốn, sát tâm sẽ nổi lên.
Chỉ có điều khi Trương Liệt Cuồng nói vậy, hắn lại thoải mái phóng thích khí thế.
Vu vi Vạn Pháp đỉnh phong, khi hắn đốc toàn lực chẳng khác nào một ngọn núi cao đứng sừng sững trước mặt Ninh Dạ, chấn nhiếp tâm thần, cảm giác không khác nào đối mặt với một thiên thần vô địch, đối thủ chỉ tiện tay búng một cái là tiêu diệt được bản thân.
Đối mặt với một người như vậy, làm sao nổi sát tâm?
Một khi sợ hãi, e là sát niệm gì cũng bay sạch.
Nhưng đây chính là thử thách, dũng sĩ chân chính thì cho dù đối thủ mạnh mẽ tới đây cũng dám nâng đao lên giết.
Ninh Dạ đã lẩm bẩm: “Cũng tức là ‘lượng kiếm’ đây mà.”
- Giải thích, Lượng kiếm Ý là hai kiếm khách gặp nhau cho dù biết không địch nổi đối phương cũng phải rút kiếm ra đại chiến, thể hiện khí phách không hề sợ hãi của bản thân. Hết giải thích.
“Cái gì?” Trương Liệt Cuồng không hiểu câu này, hơi ngạc nhiên.
Ninh Dạ đã xuất đao.
Rút đao, ánh sáng lạnh lóe lên, sát tâm bộc phát!
Giết!
Ánh đao đỏ máu đã đâm vào điểm dưới rốn ba tác của Trương Liệt Cuồng.
Đây là huyệt Quan Nguyên, vị trí thống trị điều khiển nguyên khí, cũng là nơi chứa đựng tinh, nguyên, lực.
Điểm yếu!
Vừa nổi sát tâm đã chọn nơi yếu hại!
Xuất đao không quay đầu lại, dốc hết mọi hận ý sát ý hùng hồn của Ninh Dạ vào, như thật sự muốn đâm một đao đoạt mạng Trương Liệt Cuồng.
Khoảnh khắc đó ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng phải nhướng mày, quát lớn: “Được lắm!”
Phốc.
Ánh đao đỏ máu đã đâm trúng huyệt Quan Nguyên của Trương Liệt Cuồng, ngay sau đó lưỡi đao vỡ nát từng tấc một.
Thậm chí Ninh Dạ có thể cảm nhận được, Trương Liệt Cuồng vốn không dùng bất cứ pháp thuật phòng ngự nào, chỉ dùng cơ thể đã dễ dàng chống lại nhát đao này.
Có lẽ cũng vì thế nên nơi đó có một vệt máu đỏ.
Đây là Trương Liệt Cuồng cố tình để lại, cũng như lần trước.
Ninh Dạ thu đao.
Đừng nói đao đã vỡ, cho dù không vỡ thì tấn công tiếp cũng là vô nghĩa.
Sát Tâm đao chú trọng ở tâm, lòng nghĩ đến là đao phát ra, còn tấn công nữa cũng là vô nghĩa.
Chốc lát sau, Trương Liệt Cuồng gật đầu: “Không tệ, ngươi đã làm được. Bây giờ Sát Tâm đao của ngươi đã đại thành, còn muốn tăng cường thì ngươi phải tự tu luyện thôi.”
Mỗi loại tiên pháp, công pháp, pháp thuật đều có cực hạn bình thường của mình.
Cực hạn bình thường này chỉ cực hạn trong trạng thái tiêu chuẩn nhưng sẽ thay đổi khi tu vi và cảm ngộ của tu sĩ tăng cường. Nhưng đây đã là vấn đề cá nhân, không liên quan gì tới công pháp.
Vì vậy có thể nói là Sát Tâm đao của Ninh Dạ đã đại thành nhưng cũng có thể nói là đây mới chỉ là điểm khởi đầu, sau này sẽ ra sao phải xem bản thân y.
Ngay sau đó Trương Liệt Cuồng búng một cái về phía Ninh Dạ.
Ánh sáng kim chìm vào trong đầu, ba chữ cái xuất hiện trong tâm hải của Ninh Dạ: Sát Thân đao.
Trương Liệt Cuồng nói: “Sát Tâm đao chú trọng tâm trí, sát tâm vừa nổi đao ý đã thành, đây là cơ bản của Thất Sát vì vậy uy lực không đáng kể. Chiến lực thật sự phải bắt đầu từ Sát Thân đao. Kẻ sử dụng Sát Thân đao cần chú trọng gân cốt tư chất, cần thể chất cường đại mới có thể phát huy tác dụng. Đây mới thật sự là chiến pháp tu thân, sau khi luyện thành thì thân thể da tóc đều là vũ khí, vạn vật trong thiên hạ không gì không giết được. Ngươi tự cảm nhận đi.”
Nói xong đã biến mất không thấy đâu.
Ninh Dạ vẫn đứng yên tại chỗ cảm nhận yếu quyết của Sát Thân đao.
Trương Liệt Cuồng nói không sai, so với Sát Tâm đao, Sát Thân đao mới là công pháp tiên gia, vũ khí sát sinh thật sự.
Thân là chỉ cơ thể.
Sát Thân đao tu luyện cơ thể, cũng là phá hoại cơ thể.
Sau khi tu luyện Sát Thân đao tới đại thành, cơ thể sẽ cứng rắn như tinhc ương, tay, chân, khuỷu tay, đầu gối, thậm chí một sợi tóc, không gì không thể thành đao.
Chính vì vậy người tu luyện Sát Thân đao trước khi đại thành không được dùng vũ khí mà phải quen với việc chiến đấu bằng cơ thể.
Chỉ khi tu luyện bản thân tới mức giơ tay nhắc chân đều là binh khí, dám chém cả vạn vật vạn pháp, đây mới là luyện được Sát Tâm đao.
Ở đây nói ‘dám chém’, chứ không phải ‘chém được’.
Tức là không quan tâm được hay không được, chỉ hỏi có dám hay không dám.
Có suy nghĩ thì có can đảm, có cơ thể thì có giết chóc!
Theo quy luật bình thường, tu luyện Sát Tâm đao thành công phải là Tàng Tượng trung kỳ, còn tu luyện Sát Tâm đao thành công phải là Tàng Tượng đỉnh phong.
Tâm trí ngộ tính của Ninh Dạ đều tốt, hận ý không ngừng, sát ý liên miên, vì vậy bây giờ tu luyện tâm pháp cơ bản chưa tới tầng thứ tư nhưng Sát Tâm đao đã đại thành, có thể nói chiến lực đi trước tu vi.
Nhưng Sát Thân đao chú trọng căn cốt tư chất, căn cốt tư chất của Ninh Dạ đều rất bình thường, nếu muốn tăng cường nhanh chóng thì cần một số linh dược phụ trợ việc luyện thể.
Y có linh thạch nhưng không thể lấy những thứ đồ của Thiên Cơ môn ra dùng, đêm phù đạo ra kiếm tiền cũng được nhưng đương nhiên Trương Liệt Cuồng sẽ không thích.
Với tính cách của Trương Liệt Cuồng, muốn dùng linh dược luyện thể. Được, nhưng không phải tự làm mà ăn mà phải tự mình chém giết kiếm được tài nguyên.
Đây cũng là suy nghĩ của đại đa số tu tiên giả.
Xét thấy bản thân còn có một số kế hoạch chưa đủ điều kiện để hoàn thành, Ninh Dạ quyết định đi ra ngoài.
Tuy bây giờ tu vi của y chỉ mới tầng thứ ba nhưng lại có rất nhiều công pháp.
Quan trọng nhất là tu vi ba tầng đã đủ cho y sử dụng phần lớn thủ đoạn lúc trước của y ở Thiên Cơ môn, vì vậy năng lực thực chiến vượt xa tu vi hiện tại.
Đầu tiên là bình tĩnh tu luyện Sát Thân đao nửa tháng, xác nhận bản thân đã nắm giữ cơ bản của Sát Thân đao, Ninh Dạ đi tới Thất Sát động.
“Ngươi muốn ra ngoài tìm cơ duyên?” Nghe yêu cầu này của Ninh Dạ, Trương Liệt Cuồng vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên.
Ra ngoài tìm cơ duyên là chuyện mỗi đệ tử tu tiên đều phải trải qua, thậm chí vì vậy các đại tiên môn còn thường xuyên thu xếp một số nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, hơn nữa đa số là nhiệm vụ chiến đấu.
Cách làm tuy cũ nhưng lại rất quan trọng.
Các đệ tử trưởng thành trong chiến đấu, cũng nhận được cơ duyên trong chiến đấu.
Chuyện khiến hắn kinh ngạc là cách làm của Ninh Dạ.
“Không nhận nhiệm vụ à?” Trương Liệt Cuồng xác nhận lại.
“Đúng, không nhận nhiệm vụ, hành động tự do.” Ninh Dạ nhắc lại.
“Vì sao?”
“Vì đệ tử tin tưởng chắc chắn mình sẽ có thu hoạch.”
Các đại tiên môn quản lý cửu châu nên mỗi ngày đều đưa danh sách nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, đại đa số là giữ trị an, diệt trừ yêu nghiệt. Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được điểm cống hiến môn phái.
Nhưng cũng quy định trong thời gian thi thành nhiệm vụ nếu nhận được tài nguyên vượt quá giới hạn cần phải nộp lên, môn phái sẽ phát thưởng theo thu hoạch thêm vào.
Cửu Đại Môn Phái không để ích tới những lợi ích bình thường nhưng có một số tài nguyên quý giá thậm chí các đại năng cũng chưa chắc đã lấy ra được, đương nhiên muốn chiếm dụng. Mà loại cơ duyên quý giá này chưa chắc đã là thực lực mạnh mới nhận được.
Vì vậy Cửu Đại Tiên Môn còn bố trí một phương pháp chuyên giám sát, dù thế mỗi năm các môn phái đều xảy ra chuyện đệ tử gặp kỳ ngộ nhưng giấu giếm không báo cáo, cuối cùng bị phát hiện.
Nếu muốn kiếm chác mà không phải nộp lên, cách tốt nhất là hành động tự do.
Cách làm này có nhược điểm là không có bất cứ cống hiến môn phái nào, ưu điểm là môn phái cũng chẳng kiểm tra ngươi.
Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Trương Liệt Cuồng hừ nhẹ: “Bản lĩnh thì không nhiều mà tâm cơ thì không nhỏ.”
Ninh Dạ đáp lời: “Đệ tử tu luyện Thất Sát đao, tâm trí cao hơn trời.”
Thất Sát đao, đao cuối cùng chính là Thiên Sát đao.
Ngay cả ông trời còn chém, có gì không dám chém?
Người tu luyện Thất Sát đao ít nhất không chịu thua kém bất cứ ai về bá đạo hào hùng.
Trương Liệt Cuồng rất thỏa mãn với câu trả lời của Ninh Dạ: “Nếu vậy ngươi cứ đi đi, đừng la cà, đi mau về mau!”
“Rõ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận