Thiên Cơ Điện
Chương 44: Lần đầu tiên tiếp xúc chính diện
Trời còn chưa sáng, Ninh Dạ vừa mới dậy đã thấy Lạc Cầu Chân xuất hiện trước cửa nhà mình.
Thấy Lạc Cầu Chân, gương mặt Ninh Dạ đầy kinh ngạc: “Lạc chấp sự? Chẳng phải ngươi đã...”
Y không nói tiếp, Lạc Cầu Chân khẽ mỉm cười: “Sư đệ đừng kinh hãi, ta chưa chết.”
Ninh Dạ bèn thở dài: “Trời xanh có mắt, Lạc chấp sự là trụ cột vững chắc của Giám Sát đường, Giám Sát đường không thể không có ngài.”
Gương mặt Lạc Cầu Chân mỉm cười, ánh mắt híp lại: “Ồ? Ninh sư đệ nghĩ vậy thật sao?”
Ninh Dạ ngơ ngác: “Chấp sự nói vậy là sao?”
Lạc Cầu Chân nhìn vào trong phòng: “Không định mời ta vào à?”
Ninh Dạ cứ như bây giờ mới hiểu ra: “Xin mời chấp sự.”
Sau khi vào phòng, Lạc Cầu Chân nhìn xung quanh: “Chỗ này của ngươi đúng là đơn sơ.”
Ninh Dạ châm trà cho Lạc Cầu Chân: “Sư phụ thường nói, muốn thành đại đạo nhất định phải có lòng chịu khổ, nếu sa vào hưởng thụ sẽ là cái hại.”
Lạc Cầu Chân bèn nói: “Chẳng trách Ninh sư đệ tiến bộ nhanh chóng như vậy.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không nhanh, đã gần một năm rồi mà tu vi chưa tới tầng thứ tư.”
Lạc Cầu Chân như cười như không: “Đã khá lắm rồi, người bình thường phải mất ba bốn năm mới đạt tới đỉnh phong. Còn bây giờ xem ra có thể chỉ mất hai năm rưỡi là ngươi làm được. Với tư chất của ngươi, lại không có nhiều tài nguyên thêm vào, tốc độ này đã vượt qua mức bình thường. Huống chi nghe nói Sát Tâm đao của ngươi đi trước một bước, đã bắt đầu tu luyện Sát Thân đao?”
Ninh Dạ nhìn Lạc Cầu Chân với vẻ kỳ quái: “Sư huynh đang bàn về đạo của ta à?”
“không đến mức đó, chỉ tùy ý hỏi chút thôi, chẳng phải do khi chuyện hôm đó xảy ra ngươi cũng vừa vặn có mặt à? Nói lại thì năm nay Hắc Bạch thần cung đúng là hỗn loạn, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp xảy ra.”
“Đúng vậy, lắm phường trộm cắp, ngay cả chấp sự cũng bị kẻ xấu ám toán. Chẳng hay chấp sự đã tra được manh mối gì chưa?”
“Chẳng phải bây giờ đang thỉnh giáo sư đệ à?”
“Thỉnh giáo ta? Chuyện Thanh Mộc điện?”
“Không hoàn toàn là vậy, ví dụ như Hòe Âm sơn, Cổ Tuyền trấn đều có bóng dáng sư đệ.” Lạc Cầu Chân nói đầy ẩn ý.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Hóa ra chấp sự đến đây là vì việc này. Ta hiểu ý của chấp sự rồi, khi ở Cổ Tuyền trấn đúng là ta từng gặp Việt sư muội nhưng sư muội bị cơ quan của quái vật giết chết, không liên quan gì tới ta. Thực ra sau đó ta cũng từng bị quái vật kia ám toán, mọi người đều biết chuyện này mà.”
Lạc Cầu Chân nhìn Ninh Dạ một hồi rồi nói tiếp: “Ta biết chuyện ngươi nói rồi, ta còn biết khi vụ nổ đầu tiên ở Hiên Vũ các diễn ra, các ngươi đều đang ở Ngưng Tâm Tiểu Trúc, tuy thủ phạm trong bóng tối dùng thủ đoạn kéo dài thời gian dẫn nổ nhưng xét thấy thời gian kéo dài chỉ có hạn, các ngươi không làm được.”
“Chấp sự minh giám.”
“Nhưng vụ nổ thứ hai trong phòng ngủ của Hiên Mộc Lang sư huynh lại khó mà giải thích được.”
“Chấp sự có ý gì?”
Hai mắt Ninh Dạ thẳng thắn nhìn Lạc Cầu Chân, ngay lúc này bình trà vang có tiếng nước sôi vang lên.
Ninh Dạ nhấc bình châm trà cho Lạc Cầu Chân.
Lạc Cầu Chân nhấp một ngụm, nhìn lá trà trong chén: “Khi đó ta vẫn lấy làm lạ, vì sao trong vụ nổ của Hiên Mộc Lang lại dùng Viêm Bạo châu chứ không phải hộp cơ quan?”
“Có gì khác nhau à?” Ninh Dạ hỏi.
“Có chứ.” Lạc Cầu Chân lạnh nhạt đáp: “Tuy Viêm Bạo châu cũng có thể kéo dài thời gian phát nổ nhưng chủ yếu là thông qua việc truyền vào bao nhiêu linh lực. Vấn đề lớn nhất là khó mà nắm bắt thời gian chính xác, kém xa hộp cơ quan tinh xảo kia. Mà trong chuyện này lại có một vấn đề.”
Ninh Dạ chăm chú lắng nghe.
Lạc Cầu Chân nói: “Thời điểm vụ nổ đầu tiên, lúc đó không ai chú ý tới Hiên Vũ các, vì vậy trước khi vụ nổ đầu tiên xảy ra, thủ phạm có rất nhiều thời gian chuẩn bị. Vụ nổ thứ hai lại khác, sau khi vụ nổ đầu tiên diễn ra, mọi người đã cảnh giác, thời gian giữa hai vụ nổ quá ngắn ngủi, trong tình huống này lại ra tay trong phòng ngủ, cần tính toán thời gian cực kỳ chính xác. Vì vậy nếu là ta, ta sẽ sử dụng Viêm Bạo châu trong vụ nổ đầu tiên, dùng hộp cơ quan trong vụ nổ thứ hai, như vậy sẽ thích hợp hơn, ngươi nói xem đúng không?”
Ninh Dạ thầm kinh hãi, biết Lạc Cầu Chân đã nói tới trọng tâm.
Vụ nổ đầu tiên sử dụng hộp cơ quan là vì phải khống chế chính xác thời gian, chuẩn bị cơ hội cho Thiên Cơ, còn vụ nổ thứ hai dùng Viêm Bạo châu đương nhiên là vì Viêm Bạo châu có thể kích nổ tức thời. Hết cách rồi, ai bảo lúc đó Thiên Cơ không tìm được mảnh vỡ.
Đây là vấn đề khó tránh nổi khi hành động, luôn có rất nhiều chuyện không thể dự đoán được.
Chính vì vụ nổ thứ hai này, trình tự sử dụng bất đồng nên Lạc Cầu Chân phát hiện ra vấn đề.
Nếu chỉ có vậy thì thôi, vấn đề là Lạc Cầu Chân còn phát hiện xa hơn thế.
Hắn tiếp tục nói: “Chuyện khiến người ta khó hiểu nhất là vụ nổ thứ hai có ý nghĩa gì? Nếu là để giết người thì uy lực quá nhỏ, nếu là để ăn trộm bảo vật thì cần gì làm việc thừa thãi như vậy? Sao không trộm từ trước? Như vậy ý nghĩa của tất cả những hành động này là ở đâu?”
Trong lòng Ninh Dạ chỉ thấy nặng nề.
Lạc Cầu Chân tìm hiểu tới chỗ then chốt nhất của vấn đề rồi, chính là mục đích của vụ nổ thứ hai.
Theo tình hình khi đó, uy lực của vụ nổ thứ hai quá yếu, yếu tới mức khó mà đoán được lý do là gì.
Nếu là Phó Đông Lưu, gặp tình hình này chắc chắn đã coi như không thấy, nhưng Lạc Cầu Chân lại khác, hắn không có nhiều thủ đoạn pháp thuật chỉ dùng đầu óc và suy luận, vì vậy Lạc Cầu Chân lập tức ý thức được mục đích của vụ nổ thứ hai mới là mấu chốt của vấn đề.
“Vậy ý của chấp sự là...”
“Ta cảm thấy có thể hung thủ ở hiện trường, vụ nổ thứ hai là để yểm hộ cho hắn ra tay. Tuy Hiên Vũ các bị dốt cháy, bị tiêu hủy, hiện trường rất bừa bộn, Hiên Mộc Lang còn chưa thống kê được tổn thất của mình, nhưng ta tin rằng trong những vật bị mất có thứ đối phương thật sự muốn.”
Ninh Dạ bèn nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, Giám Sát đường đã phong tỏa toàn diện, lúc đi ra ta cũng bị lục soát. Còn lại thì Hiên Mộc Lang đại nhân đã nói rồi, trước khi Viêm Bạo châu phát nổ, phòng ngủ của đại nhân ấy đã bị mất trộm.”
“Vấn đề nằm ngay ở đó! Nếu đã ra tay thành công, sao còn kích nổ lần nữa? Rõ là vô nghĩa mà!”
“Làm sao ta biết được? Có lẽ là muốn ám sát Hiên Mộc Lang đại nhân. Lạc chấp sự, tuy mọi người đều cho rằng Viêm Bạo châu không thể giết được Hiên Mộc Lang nhưng có một số việc không thể vì thất bại mà phủ nhận ý đồ đó. Không khéo đối phương muốn Hiên Mộc Lang đại nhân bị thương, chuẩn bị để sau này lại ra tay? Hoặc là người lén lút ra tay còn có ý định khác, ví dụ như khiến Hiên Mộc Lang đại nhân bị thương, tạo điều kiện cho tranh đấu sau này. Có quá nhiều giả thuyết khả thi, chúng ta không phải thủ phạm trong bóng tối, dẫu sao cũng không đoán được toàn bộ ý đồ của hắn.”
“Đúng như lời ngươi nói, có quá nhiều khả năng. Có lẽ khiến Hiên Mộc Lang bị thương là một mục đích nhưng cũng có thể có mục đích khác.”
Ninh Dạ gật đầu: “Vì vậy chấp sự đại nhân đang nghi ngờ ta?”
“Hòe Âm sơn, Cổ Tuyền trấn, Thanh Mộc điện đều có bóng dáng ngươi, nếu nói là trùng hợp, chẳng phải hơi quá rồi à?” Lạc Cầu Chân hỏi ngược lại.
Ninh Dạ bèn nói: “Sao lại không thể? Mỗi năm lại có vài trục vài trăm chuyện xảy ra ở Hắc Bạch thần cung, đâu phải chuyện gì ta cũng có mặt? Hơn nữa đâu phải chỉ mình ta xuất hiện trong vài vụ án liền.”
Cái này thì đúng, nói thật ra ngoại trừ Ninh Dạ đang làm mưa làm gió, bản thân Hắc Bạch thần cung cũng có đủ thứ chuyện: đồng môn tương tàn, kẻ địch bên ngoài xâm nhập, tán tiên lẻn vào, gián điệp gây họa, đủ mọi chuyện, tầng tầng lớp lớp.
Luôn có một số người kém may mắn dính vào nhiều sự kiện.
Ví dụ như Vương Sâm, nếu lật lại tất cả các vụ án sẽ phát hiện có vài vụ có bóng dáng của Vương Sâm, thậm chí còn tìm ra bóng dáng của Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu, Chung Nhật Hàn.
Ninh Dạ mới chỉ xuất hiện trong ba vụ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, chỉ khả nghi chứ không thể xác định.
Lúc này nghe y nói như vậy, Lạc Cầu Chân cười nói: “Ninh sư đệ trả lời kín kẽ không một kẽ hở, xem ra đã chuẩn bị từ trước.”
Ninh Dạ bèn nói: “Vậy ta nói ta có chứng cứ, không hoảng loạn, ngược lại là chứng minh trong lòng có quỷ? Nếu đã vậy, Lạc chấp sự này, nếu bây giờ ngươi tùy ý hỏi một đệ tử, sắc mặt của đối phương hoảng loạn, giọng điệu qua loa, hỏi mà không nghe không thấy không nói, ngược lại ngươi sẽ tin là người này vô tội?”
Lạc Cầu Chân ngơ ngác, sau khi suy nghĩ bèn đáp: “Đúng là không thể, chỉ có thể nghi ngờ thêm.”
Ninh Dạ nhún vai: “Đấy, ngài xem, đây chính là ‘nghi hàng xóm ăn trộm’. ta bình tĩnh cũng thế, hoang mang cũng vậy, không sợ hãi không hoảng hốt cũng chẳng khác gì, có thế nào thì ngài cũng tìm ra lý do để nghi ngờ đúng không?”
Lạc Cầu Chân gật đầu: “Đúng là như vậy. Bây giờ ta đã tin không phải ngươi chuẩn bị từ trước mà tính cách vốn đã nhanh mồm nhanh miệng. Thú vị lắm, khi ngươi tung hoành trong chiến trường khảo sát, biểu hiện đâu có như vậy.”
Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra Lạc chấp sự từng thấy ta chiến đấu trong chiến trường khảo sát. Nhưng lời này của Lạc chấp sự sai mất rồi, ai nói rằng kẻ dũng mãnh nhất định là người ngốc nghếch? Thân trong chiến trường bốn mặt đều là nguy hiểm, cần phải chú ý tới tám phương, khi khổ chiến cũng phải giữ cho suy nghĩ ổn định, bình tĩnh phân tích, không thì e là đã chết từ lâu rồi. Nếu chấp sự đã quan tâm, chắc cũng biết lúc đó ta nhìn nhận chính xác mỗi ảo ảnh khô lâu, nếu không bình tĩnh thì làm sao làm được?”
“E là lệnh sư không đồng ý với suy nghĩ này của ngươi?”
“Chỗ sư phụ là đua ngựa, sống được là tốt rồi! Ta lại là kẻ sợ chết, không muốn khôn sống mống chết, chỉ muốn yên ổn qua ngày.”
“Chẳng trách ngươi còn chọn Dương Phù kinh.”
Ninh Dạ nâng chén: “Sư phụ rất bất mãn.”
Lạc Cầu Chân cười ha hả: “Nhà ngươi thú vị lắm, không mấy ai có thể thoải mái đàm đạo trước mặt ta, ngươi có thể coi là một. Đáng tiếc, nếu không phải chuyện Hiên Vũ các có rất nhiều vấn đề, ta rất muốn kết giao bằng hữu với ngươi”.
“vậy Lạc chấp sự nhận định ta là người gây ra chuyện ở Hiên Vũ các?”
“Không đến nỗi, chẳng phải bây giờ đang thuận miệng hỏi một chút à?”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “chấp sự có thuận miệng hỏi đám người Niễu Hoa Tiên Tử, Chung sư huynh một chút không?”
“Cái này thì không, bọn họ là thiên kiêu, ta không dây vào được.”
“Vậy ta thì được?”
“Đúng!” Không ngờ Lạc Cầu Chân lại trực tiếp thừa nhận.
Ninh Dạ cười phá lên: “Chấp sự đúng là thẳng thắn, nhưng đáng tiếc, e là ta phải làm cho chấp sự thất vọng rồi, ta còn chẳng biết nhiều bằng chấp sự.”
“Đúng vậy, dù sao ngươi cũng là đệ tử của Trương Thất Sát, cho dù địa vị thấp hơn bọn họ một chút nhưng nếu không có chứng cứ cũng không thể để ngươi bị oan được.” Lạc Cầu Chân tùy ý lên tiếng: “Vì vậy ta chỉ tiện miệng hỏi chút thôi. Đúng rồi, vết thương trên mặt ngươi mới bị một năm về trước à?”
“Đúng, do kẻ thù làm hại. Nếu chấp sự muốn biết có thể điều tra, có ghi chép lại mà.”
“Có thể khôi phục không?” Lạc Cầu Chân không để ý tới lý lịch của Ninh Dạ, bất luận lý lịch này là thật hay giả, hắn cũng tin mình sẽ không tra ra bất cứ vấn đề gì.
“Chắc là được, nhưng khó mà tìm được thuốc tốt như vậy.”
“Vậy nếu ta tìm được thuốc tốt cho sư đệ thì sao?” Lạc Cầu Chân kéo dài âm điệu.
Ninh Dạ đứng thẳng người lên, cúi rạp người: “Cầu còn chẳng được, mãi mãi mang ơn!”
Thấy y như vậy, ánh mắt Lạc Cầu Chân hơi híp lại.
Hắn không thể chắc chắn về Ninh Dạ nhưng ít nhất thời khắc này biểu hiện của Ninh Dạ khiến hắn ghi nhớ.
Đúng như hắn đã nói, nếu y thật sự không phải thủ phạm, vậy Lạc Cầu Chân cũng chẳng ngại kết giao với một bằng hữu giọng điệu sắc bén, nói năng thú vị như vậy.
Đúng lúc này, một đệ tử Giám Sát đường ở ngoài đi vào bẩm báo: “Chấp sự.”
“Có chuyện gì?”
Đệ tử Giám Sát đường kia nói nhỏ bên tai Lạc Cầu Chân vài câu, Lạc Cầu Chân giật nảy mình: “Ngươi nói cái gì? Tìm ra hung thủ rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận