Thiên Cơ Điện
Chương 46: Kiểm nghiệm
Hiên Mộc Lang tức giận cầm cái chén lưu ly kia đích thân lao tới Đoạn Hồn động, tranh cãi ầm ĩ với Đoạn Hồn Nhân Ma. Hắn không đánh nổi Đoạn Hồn Nhân Ma, chỉ dựa vào địa vị của sư phụ chửi bới một phen.
Đoạn Hồn Nhân Ma nghe tin đệ tử mình tin cậy nhất hóa ra là gián điệp của Mộc Khôi tông, kinh ngạc tới mức toàn thân khó chịu, cố nhịn Hiên Mộc Lang nửa phút sau đó không nhịn nổi nữa, tát một phát khiến Hiên Mộc Lang bay thẳng ra ngoài, bản thân cũng phun ra một ngụm máu tươi, đích thân tới chỗ Nhạc Tâm Thiện thỉnh tội, tiện đó còn vu cáo ngược lại Hiên Mộc Lang, nói hắn động thủ trước.
Giới cao tầng còn rối loạn, nói chi các đệ tử hạ tầng.
Những người từng kết bạn với Vương Sâm ai nấy run như cầy sấy, nguy nan trong sớm tối.
Phó Đông Lưu lại càng phấn chấn, bắt hết những kẻ từng tiếp xúc với Vương Sâm, lần lượt thực tâm vấn hồn, cực kỳ uy phong, cứ như toàn bộ vụ án này là do hắn phá được, không liên quan gì tới Lạc Cầu Chân.
Lạc Cầu Chân lại chẳng có ý muốn tranh công.
Lạc Cầu Chân không phải loại người làm việc vì thiên hạ, chỉ mong biết chân tướng. Có lẽ ban đầu hắn từng có tâm trạng như vậy, nhưng năm tháng khui rèn con người, tâm cảnh đã từ từ lão luyện, mà cái giá của sự trưởng thành chính là khiến ảo tưởng tiêu biến.
Vì vậy hắn cũng biết cúi đầu trước sự thật, khi cần thiết cũng biết chọn cách giá họa cho người vô tội.
Nhưng mặt khác, Lạc Cầu Chân cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Căn cốt của hắn bình thường, tư chất bình thường, tiềm lực tu hành có hạn, dựa vào thiên phú thì khó mà có thành tựu lớn. Nhưng may là hắn có đầu tóc tốt, có thể dùng trí tuệ bù vào khuyết điểm, lập một số công lớn mà tiên pháp không thể làm được cho tiên môn, trở thành nhân tài đặc biệt, cũng được trọng dụng.
Chính vì vậy Lạc Cầu Chân luôn tìm kiếm cơ hội thể hiện bản thân.
Lật lại bản ấn cho Vương Sâm? Hắn không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng không nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho Ninh Dạ, không điều tra vụ án này nữa.
Ninh Dạ có phải thủ phạm của vụ án Hiên Vũ các hay không cũng không quan trọng, quan trọng là thân phận của y. Chỉ cần tóm được bộ mặt thật của kẻ này thì đây sẽ là công lớn, hơn nữa còn là công lớn liên quan tới Thiên Cơ điện của Thiên Cơ môn.
Vậy mới nói không thể lật lại bản án nhưng vẫn có thể lập công mới.
Chính vì vậy Lạc Cầu Chân chắc chắn sẽ điều tra, chẳng qua sẽ là âm thầm điều tra.
Vì hắn không muốn có kẻ khác cướp mất công lao này.
Ninh Dạ đã nghĩ tới chuyện này, thậm chí Lạc Cầu Chân cũng đã nghĩ Ninh Dạ sẽ nghĩ ra. Hai bên tuy không quen biết lại như bằng hữu tâm đầu ý hợp nhiều năm, rất hiểu lẫn nhau.
Cho nên khi giới cao tầng còn đang ồn ào vì mâu thuẫn giữa Đoạn Hồn Nhân Ma và Hiên Mộc Lang, hạ tầng còn đang bàn tán xôn xao vì những chuyện xảy ra trong hai ngày liên tục, Lạc Cầu Chân đã đi tới Thiên Nguyên phong.
Thiên Nguyên phong là đỉnh núi chính của Cửu Cung sơn, chủ điện trung tâm của Hắc Bạch thần cung đặt tại đây, vị trí chính giữa nên đặt tên là Thiên Nguyên, đệ tử bình thường không có tư cách lên núi.
Lạc Cầu Chân đi tới sau núi của Thiên Nguyên phong.
Sau núi là vùng đất thanh tịnh, trông thì cây cối tươi tốt, trong xanh tự nhiên, nước chảy róc rách, phong cảnh thanh tú, bên trong lại có vô số đại năng tu luyện ở đây. Trong đó bao gồm cả chưởng giáo Hắc Bạch Tử của Hắc Bạch thần cung, tam đại nguyên lão cùng với Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện.
Trong núi không có cơ quan, thế nhưng còn nguy hiểm hơn bất cứ đỉnh núi nào khác.
Vào trong núi này chẳng khác nào bước vào nơi vừa tươi đẹp vừa nguy hiểm nhất, chỉ bất cẩn một chút thôi có thể bị vị đại năng nào đó giơ ngón tay dí chết ngươi.
Lạc Cầu Chân đi tới sau núi, dọc con đường nhỏ tới phía nam chân núi, tới thẳng một vách núi.
Hắn vái ba vái về phía vách núi rồi nói: “Lạc Cầu Chân của Giám Sát đường, cầu kiến đạo huynh.”
Trên vách núi, khói đen mịt mờ hóa thành một gương mặt, không thấy rõ dung mạo, giọng nói hư ảo quỷ dị: “Có chuyện gì?”
Lạc Cầu Chân nói: “Đạo huynh đã nghe tới chuyện Thanh Mộc điện ngày hôm qua chưa?”
“Rồi, làm sao?”
“Trong số những thứ bị mất trộm có một vật là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
“Hả?”
Khói đen đột nhiên cuộn lên, xoay chuyển kịch liệt, thể hiện tâm trạng kích động của người ở trong núi.
Chốc lát sau, làn khói bất động, vách núi mở ra, một hang núi sâu hoắm xuất hiện.
“Vào đi.”
Lạc Cầu Chân đã đi vào trong hang động.
Bên trong động rất mát mẻ, đầy những hơi lạnh, thi thoảng lại có tiếng giọt nước rơi xuống.
Lạc Cầu Chân đi trong hang động một lúc mới tới một vùng đất rộng rãi.
Một tu sĩ đang ngồi trong đó, khói đen xoay chuyển xung quanh mãi không tiêu tan, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, dáng vẻ vô cùng thần bí.
Lạc Cầu Chân chắp tay: “Xin chào đạo huynh!”
“Nói đi!”
Lạc Cầu Chân thuật lại đại khái mọi chuyện lúc trước.
Người kia nghe xong bèn nói: “Vì vậy ngươi nghi ngờ tên Ninh Dạ này chính là một trong ba đệ tử Thiên Cơ môn đã trốn thoát?”
“Vâng. Nhưng người này đã hủy dung, chẳng hay nếu đạo huynh nhìn thấy có nhận ra không?”
Người kia bèn nói: “Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp, Bạch Vũ... Hừ, nếu đúng là họ thì cho dù có hủy dung ta cũng nhận ra dáng dấp cơ thể.”
“Nếu thế e là phải làm phiền đạo huynh rồi.” Lạc Cầu Chân cười nói.
Trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn đối phương sẽ đáp ứng chuyện này.
Không ngờ đối phương lại do dự, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Ta không thể xuất hiện công khai được, ngươi dẫn ta theo, ta âm thầm kiểm tra giúp ngươi.”
Hả?
Lạc Cầu Chân ngơ ngác.
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương: “Thiên Cơ môn đã bị tiêu diệt, ba tên dư nghiệt của Thiên Cơ môn chắc không uy hiếp được đạo huynh đâu...”
“Im miệng, chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi, ta đồng ý đứng ra giúp ngươi đã là ngoại lệ rồi!” Người kia hung hăng đáp.
Lạc Cầu Chân bị hắn giáo huấn, không biết phải đáp sao, thầm nghĩ ngươi làm vậy là vì ta chắc? Rõ ràng là vì chính bản thân ngươi.
Sao lại như là ta van xin ngươi vậy?
Nhưng địa vị của đối phương rất cao, hắn không tiện đắc tội, quan trọng nhất là nếu đối phương đã không muốn đứng ra cũng là chuyện tốt cho mình, có thể độc chiếm công lao.
Cho nên Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nếu đã vậy, xin làm theo lời đạo huynh.”
Lạc Cầu Chân hành động rất nhanh.
Một ngày sau hắn đã xuất hiện trước cửa nhà Ninh Dạ lần nữa.
Chứng kiến Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ mỉm cười tiếp đón: “Chúc mừng chấp sự, chúc mừng chấp sự, phá được vụ án lớn!”
Lạc Cầu Chân mỉm cười nói: “Phó sứ phá án này, không liên quan gì tới ta, Cầu Chân nào dám kể công.”
Ninh Dạ bèn nói: “Chấp sự khách khí rồi, nếu vụ án đã được phá, chấp sự đến chỗ của ta...”
Lạc Cầu Chân nói: “Hôm qua tới cửa quấy rầy, không có chứng cứ đã nghi cho sư đệ, nếu chuyện Vương Sâm không xảy ra thì suýt nữa đã vu oan cho người tốt. Bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ nên tới đâu xin bồi tội, mong sư đệ tha thứ.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Chấp sự nói gì vậy? Chấp sự chỉ làm việc theo chức trách mà thôi, Ninh Dạ sao dám oán hận.”
Lạc Cầu Chân đáp: “Sư đệ hiểu cho là tốt rồi.”
Hai người cứ thế đứng nói chuyện, sau khi hàn huyên khách sáo cả nửa ngày, Ninh Dạ vẫn không mời Lạc Cầu Chân vào ngồi, Lạc Cầu Chân cũng chẳng nhắc tới chuyện đó, một lát sau hắn đã đi khỏi;.
Sau khi rời khỏi căn nhà của Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân nói: “Thế nào?”
Sau lưng Lạc Cầu Chân xuất hiện bóng người trong khói đen: “Không phải.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân ngạc nhiên: “Đạo huynh nhìn rõ chưa?”
“Ta thấy rất rõ.” Người trong khói đen trả lời: “Vóc dáng của Thanh Lâm hơi cao, gương mặt hơi vuông, giọng nói trong trẻo. Bạch Vũ lại hơn lùn, hình thể hơi gầy gò, giọng nói nhỏ nhẹ, còn Tân Tiểu Diệp là nữ. Hình thể của người này nằm giữa hai người, là nam không phải là nữ, giọng nói lại khàn khàn, ta đã dùng bí pháp kiểm tra, không dùng bất cứ thủ đoạn pháp thuật nào để che giấu bản thân, vì vậy có thể khẳng định không phải bất cứ ai trong ba người bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận