Thiên Cơ Điện

Chương 21: Hãm hại

Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính.
Hình ảnh Lạc Cầu Chân cúi đầu dừng lại trên mặt kính.
Nhìn gương mặt giảo hoạt đó, Ninh Dạ cười rộ lên:
“Vương Sâm, Mộc Khôi tông? Ha ha, nghĩ hay lắm, quả không hổ là Hắc Bạch thần cung, chiêu đổi trắng thay đen này đúng là dùng tới mức xuất thần nhập hóa.”
Đương nhiên Vương Sâm bị oan, vấn đề là người hiểu chuyện này không chỉ là Ninh Dạ, mà còn là Lạc Cầu Chân, Phó Đông Lưu, thậm chí chưa chắc đã giấu được Nhạc Tâm Thiện.
Nhưng tiên môn chú trọng thể diện, đã nói phải giao người trong vòng ba ngày thì phải giao cho bằng được người trong vòng ba ngày, cho dù không tìm ra, có bị oan cũng phải lôi bằng được người ra.
Ninh Dạ hoàn toàn không thấy kỳ lạ giết ì về phương thức làm việc này của Hắc Bạch thần cung, điều duy nhất vượt ngoài dự liệu của y vẫn là Lạc Cầu Chân.
Y không ngờ cách này lại do Lạc Cầu Chân đưa ra, dù sao trước đó hắn luôn thể hiện tương đối chuyên nghiệp.
Chuyện này cũng kiểm nghiệm một điều khác: Xưa nay nhân phẩm và năng lực không liên quan, đương nhiên Lạc Cầu Chân cũng muốn tìm chân tướng nhưng không nghĩa là hắn không biết làm giả. Hắn theo đuổi chân tướng có lẽ là để làm giả càng giống thật. Nếu không có chút tâm cơ thủ đoạn đó, chắc hắn đã chẳng thể sống tốt ở Hắc Bạch thần cung.
Hơn nữa làm như vậy cũng có thể loại bỏ lòng ghen tị của Phó Đông Lưu đối với hắn.
Quả nhiên không sợ đối thủ không có năng lực, chỉ sợ có năng lực lại không có liêm sỉ.
Nhưng Lạc Cầu Chân có lợi hại đến đâu cũng không ngờ được, hung thủ chẳng những không nằm trong danh sách tình nghi, thậm chí còn có thể theo dõi đoạn đối thoại của bọn họ.
Bây giờ Ninh Dạ không thể theo dõi người có thực lực như Phó Đông Lưu, lần này y thấy được đương nhiên là vì y tham gia xây dựng Giám Sát đường - y đã bỏ Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào đó.
Trước đây y phát minh ra thứ này còn bị sư phụ nói là sáng tạo mới mẻ mà chẳng có tác dụng gì, nhưng sự thật chứng minh, thứ mà Ninh Dạ vượt qua những người khác là lối tư duy đặc biệt mà người khác không hề có.
Chính vì vậy Ninh Dạ mới bố trí vụ cháy của Giám Sát đường.
Đương nhiên không phải y định hủy diệt chứng cứ, đó chỉ là danh nghĩa, mục đích thực sự của y là để tham gia vào việc xây dựng lại Giám Sát đường, rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào trong điện.
Vì vậy này chỉ có y mới tạo ra được, cho nên dù người khác phát hiện cũng không thể hiểu được.
Khác với vụ án hạ độc, rõ ràng mục đích của vụ cháy này hiệu quả hơn nhiều, nhưng nếu không có vụ hạ độc để phát tiết, chưa chắc Ninh Dạ đã có thể suy nghĩ bình tĩnh như vậy - có lúc sai lầm chính là bậc thang tất yếu của chính xác.
Quả nhiên mới qua hai ngày, Ninh Dạ đã biết kế sách ứng phó của bọn họ.
“Vương Sâm...” Lúc này Ninh Dạ đã chìm vào trầm tư.
Tên Vương Sâm này đã định sẵn sẽ trở thành hình nhân thế mạng cho mình.
Nhưng có thể mượn danh hắn giở trò một chút không? Ninh Dạ suy nghĩ.
Vương Sâm là một đệ tử ngoại môn bình thường của Hắc Bạch thần cung, không có sư thừa.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến hắn bị chọn làm hình nhân thế mạng.
Đêm nay cũng như mọi đêm khác, Vương Sâm tu luyện trong gian nhà của mình, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó, hắn nhảy thẳng ra ngoài phòng, chứng kiến một bóng đen lóe lên ở phía xa, một vật đã bay tới.
Vương Sâm tránh né, nhìn lại, thấy hóa ra là một bức thư.
Vương Sâm cũng khá cẩn thận, đầu tiên dùng pháp thuật kiểm tra một lượt, xác nhận bức thư này không bị động tay động chân, bấy giờ mới mở ra xem kỹ, sau khi đọc xong lại kinh hãi tới mức toàn thân run rẩy: “Không ngờ lại...”
Chuyện trong thư quá kinh khủng nhưng Vương Sâm liên tưởng lại những chuyện xảy ra trước đây, biết chắc nó không phải là giả, đang muốn cất bức thư đi thì thấy chữ viết trong thư đã biến mất, không để lại cho mình chút cơ hội nào.
Vương Sâm biết mình không còn nhiều thời gian, lập tức chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, Vương Sâm ra cửa tới vườn thuốc như thường ngày - đệ tử không có sư thừa thường phải nhận thêm một số công việc, Vương Sâm tu luyện hệ mộc, đương nhiên chọn làm việc ở vườn thuốc.
Buổi chiều làm xong công việc, Vương Sâm trở về nơi ở.
Vừa tới cửa nhà đã thấy một đám người bao vây hắn lại, tầng tầng lớp lớp.
Người của Giám Sát đường.
Quả nhiên!
Vương Sâm mắng thầm trong lòng.
Một đệ tử Giám Sát đường đã đi tới nói: “Vương Sâm, chuyện của ngươi đã bại lộ, mau đi theo chúng ta.”
Vương Sâm vờ như không biết gì: “Chuyện gì?”
Đệ tử kia gằn giọng: “Chuyện ngươi hạ độc mưu sát đệ tử bổn môn, đốt cháy Giám Sát đường.”
Vương Sâm mỉm cười: “Có chứng cứ không?”
“Chứng cứ ở đây.” Một đệ tử đi ra, tay cầm một bình ngọc và một con chim gỗ.
Đệ tử kia nói: “Đây là thứ chúng ta tìm ra trong nhà của ngươi, trong bình là bột phấn Tam Khô hoa, chim gỗ là thứ ngươi dùng để phóng hỏa, ngoài ra còn một bức mật thử của Mộc Khôi tông giao cho ngươi. Ngươi còn gì để ngụy biện?”
Lúc này đã có khá nhiều đệ tử thấy động tĩnh nên tới xem, nghe lời này bèn trừng mắt nhìn Vương Sâm.
Vương Sâm mỉm cười: “Đúng là đã muốn đổ tội thì không từ thủ đoạn.”
“Còn dám chối cãi!” Một đệ tử đã nhào tới.
Vương Sâm không phản kháng, chỉ nói: “Nếu thế, ta yêu cầu nhận tuyên án công khai.”
“Đương nhiên rồi.”
Đã bắt được gián điệp của Mộc Khôi tông, đương nhiên Giám Sát đường sẽ ra thông báo cho mọi người yên lòng. Bây giờ đã có chứng cớ chính xác, có tuyên án công khai cũng có sao?
Chỉ có Lạc Cầu Chân đứng bên cạnh quan sát, thấy Vương Sâm như vậy trong lòng bỗng có cảm giác bất an nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Một canh giờ sau, trong đại điện của Giám Sát đường, Nhạc Tâm Thiện đã xuất hiện trong điện, bên dưới là vô số đệ tử đứng xem.
Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Vương Sâm, ta nghe nói ngươi chủ động yêu cầu tuyên án công khai, ngươi có gì muốn nói?”
Vương Sâm lớn tiếng trả lời: “Khởi bẩm điện chủ, đệ tử bị hãm hại, đệ tử vô tội!”
Nhạc Tâm Thiện không lấy làm lạ: “Chứng cứ chính xác, sao lại nói là hãm hại?”
Vương Sâm mỉm cười, không hiểu sao nụ cười này lại khiến trong lòng Phó Đông Lưu và Lạc Cầu Chân bên cạnh phát lạnh.
Vương Sâm đã nói: “Hai thứ mà Giám Sát đường tìm ra đều không phải của đệ tử, ít nhất tối hôm qua chúng chưa từng tồn tại. Vì vậy nếu đệ tử đoán không sai sáng nay khi đệ tử ra ngoài làm việc ở vườn thuốc, có người cố tình bỏ vào, hãm hại đệ tử.”
Nhạc Tâm Thiện nói: “Ngươi có bằng chứng gì mà nói vậy?”
Vương Sâm trả lời: “Khởi bẩm điện chủ, nơi đệ tử sống chỉ là căn nhà rách nát, năng lực của đệ tử lại có hạn, không thể bố trí thủ đoạn bảo vệ cường đại. Vì vậy để an toàn, đệ tử dùng cách đơn giản nhất là bố trí một viên Lưu Ảnh thạch trên xà nhà, có thể ghi chép tất cả tình hình những người ra vào nhà của đệ tử trong ngày hôm đó.”
Cái gì?
Suýt nữa thì Phó Đông Lưu không kiềm chế nổi.
Ánh mắt Nhạc Tâm Thiện cũng bừng sáng, giơ tay ra, Chấp Tử Chi Thủ đột nhiên xuất hiện ở chân trời, xuyên qua không gian bao la, hạ xuống nóc nhà của Vương Sâm, một nhát trảo này đã chụp cả nóc nhà tới.
Trong bụi đất đầy trời đó, một viên Lưu Ảnh thạch đã xuất hiện trong tay.
Nhạc Tâm Thiện không trực tiếp kích hoạt Lưu Ảnh thạch mà chỉ khiến hình ảnh của Lưu Ảnh thạch phát ra trên viên đá, người ngoài không thấy được.
Hình ảnh nhanh chóng thay đổi trong mắt Nhạc Tâm Thiện, hắn nhanh chóng chứng kiến tầm giữa trưa có một bóng người lén lút lẻn vào trong phòng, đặt chim gỗ và bình ngọc vào phòng của Vương Sâm.
Thấy tình cảnh này, Nhạc Tâm Thiện tức giận, tay niết một cái, Lưu Ảnh thạch đã hóa thành tro bụi, thân thể tỏa ra ý giận kinh thiên, ép cho tất cả mọi người ở đây không đứng nổi.
Thấy tình cảnh này, lẽ nào Phó Đông Lưu còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn sợ tới mức run lên lẩy bẩy.
Chỉ có điều lửa giận này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngay một khắc sau Nhạc Tâm Thiện đã bình tĩnh trở lại, nói: “Đã xem, đúng như lời ngươi đã nói, trong chuyện này có kẻ giá họa cho ngươi. Nhưng rất đáng tiếc, kẻ giá họa không đệ lộ gương mặt thật, chắc là một tên gian tế nào đó nâp trong môn phái gây ra, cũng khó mà tra ra được. Phó Đông Lưu!”
Phó Đông Lưu giật mình, vội vàng bước tới quỳ xuống: “Có Đông Lưu!”
“Xem chuyện tốt mà ngươi đã làm đi! Suýt nữa thì hại một đệ tử vô tội rồi. Ngươi lập tức tra cho ra thủ phạm, trả lại trong sạch cho Vương Sâm!”
Nói xong, Nhạc Tâm Thiện đã đứng thẳng người, biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận