Thiên Cơ Điện

Chương 42: Tình thế nguy cấp

Thiên Cơ điện.
Khoảnh khắc người áo đen tháo mũ trùm, Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.
Lạc Cầu Chân?
Không ngờ lại là Lạc Cầu Chân!
Sao hắn vẫn còn sống?
Trong Côn Lôn kính, sắc mặt Lạc Cầu Chân trắng xanh, ảm đạm, hiển nhiên thương thế còn chưa lành.
Nhưng hắn vẫn chưa chết.
Toàn thân Ninh Dạ lạnh ngắt, như rơi vào hầm băng.
Lần này hỏng rồi, tên khốn kiếp này chơi trò giả chết!
Trong Giám Sát đường, Phó Đông Lưu quan tâm hỏi thăm Lạc Cầu Chân: “Thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày. Nếu để người khác nhìn thấy, bố trí trước đây của ngươi sẽ thành uổng công.”
Lạc Cầu Chân cười khẽ một tiếng: “Đã không vấn đề gì nữa rồi. Vốn dĩ ta vẫn nghĩ đối phương hao tâm tổn sức muốn diệt trừ ta, rốt cuộc là vì cái gì, bây giờ xem ra, chính là vì chuyện Thanh Mộc điện.”
Thật ra Phó Đông Lưu không thích câu nói này, dù sao Lạc Cầu Chân nói vậy chẳng phải đang ám chỉ năng lực của hắn cao hơn mình? Đối phương e ngại Lạc Cầu Chân hơn e ngại mình?
Nhưng dù sao đây cũng là sự thật, quan trọng nhất là vụ án này vẫn phải dựa vào hắn, Phó Đông Lưu đành nén cảm giác bất mãn trong lòng.
Phó Đông Lưu bèn nói: “Nói vậy ngươi đã nắm chắc sẽ giải quyết được việc này?”
Lạc Cầu Chân khẽ lắc đầu: “Chỉ nghe nói tới việc này chứ không chứng kiến tận mắt, không thể kiểm chứng. Nhưng ta nghĩ chắc ta sẽ phá được.”
“Sao lại nói vậy?”
“Vì hung thủ trong bóng tối cho rằng ta sẽ phá được.” Lạc Cầu Chân nhẹ nhàng đáp lời.
Phó Đông Lưu ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Ngay cả Ninh Dạ của không khỏi thở dài tán thưởng, người này nếu không phải kẻ địch, sẽ là tri kỷ!
Lạc Cầu Chân cũng biết không nên kích thích Phó Đông Lưu quá mức, bèn nói: “Ta cần biết tất cả tài liệu về vụ án này và vụ Lệ Bách Đao, cả vụ án hạ độc, án cháy, tất cả các manh mối và những người liên quan.”
“Chuyện này cần thời gian chỉnh lý lại.” Một người phụ trách văn thư trả lời.
“Bao nhiêu lâu?”
“Sáng ngày mai là hoàn thành.”
“Được.” Lạc Cầu Chân còn đang trọng thương, thân thể chưa lành, lúc này nói chuyện một lúc đã thấy mệt mỏi, bèn gật đầu nói với Phó Đông Lưu: “Ta về trước, xin tiếp tục giữ bí mật về chuyện ta còn chưa chết, để kẻ trong bóng tối kia đắc ý thêm vài ngày.”
“Ta biết rồi.” Phó Đông Lưu hừ một tiếng.
Hình ảnh tiêu tan, tâm thần của Ninh Dạ đã trở về, gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cái đầu của Thiên Cơ nhô lên từ dưới nền đất, biến ra hình dạng con sóc, xem ra nó rất thích hóa thân lúc trước: “Có vẻ tâm trạng của ngươi không được tốt?”
“Có phiền toái.” Ninh Dạ thuật lại chuyện Lạc Cầu Chân còn chưa chết.
Nghe tin Lạc Cầu Chân chưa chết, Thiên Cơ cũng ngơ ngác: “Sao lại như vậy?”
“Đại năng cứu mạng, linh dược cứu nguy, thần phù thay sinh đổi tử... Có rất nhiều phương pháp nhưng những chuyện này đều không quan trọng, dẫu sao vẫn do ta sơ ý, không ngờ hắn lại giả chết.” Ninh Dạ cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu ta cẩn thận hơn một chút, hoặc chịu trả giá nhiều hơn, ví dụ như sử dụng một quẻ Ký Hồn, có lẽ sẽ không phạm sai lầm này.”
Thiên Cơ chu mỏ lầm bầm: “Ta còn tưởng ngươi tính toán không bỏ sót chỗ nào.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đồ ngốc, thiên hạ làm gì có ai tính toán không hề sai sót? Tất cả kế sách đều phải thay đổi theo người, theo thời điểm, theo tình thế. Nếu Lạc Cầu Chân đã chết, ta dám chắc cái tên Phó Đông Lưu chỉ biết dựa vào tiên thuật kia sẽ không biết được thủ pháp của mình, đó là tính toán không hề bỏ sót. Nhưng Lạc Cầu Chân không chết, vậy cho dù ta bố trí xảo diệu cỡ nào thì sớm muộn gì Lạc Cầu Chân cũng sẽ tìm ra. Vấn đề của ta, căn nguyên thật sự không ở đây.”
Tuy Ninh Dạ biết bản thân phạm sai lầm như không đến nỗi sa sút mất tự tin.
Thiên hạ khó có cách vẹn toàn, quan trọng là nhận được bài học từ mỗi lần làm sai.
Chuyện Lạc Cầu Chân giả chết rõ ràng là vì bản thân tự tin quá mức, do nhiều lần trước thành công nên lơ là bất cẩn.
Đây là chuyện thường của con người nhưng không thể tái phạm nhiều lần, Ninh Dạ đã quyết tâm rút kinh nghiệm từ bài học lần này, tương lai nhất định phải cẩn thận hơn gấp bội.
“Vậy thì ở đâu?” Bên này Thiên Cơ còn đang nghi hoặc.
“Số lần ta hành động quá nhiều.” Ninh Dạ trả lời.
Trộm dược trong nhà kho, giết người ở Hòe Âm sơn, hạ độc trong đan dược, đốt cháy Giám Sát đường, bố trí cơ quan giết người trong Cổ Tuyền trấn, giết chết Lệ Bách Đao, ám toán Lạc Cầu Chân, trộm đồ trong Thanh Mộc điện, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà Ninh Dạ đã ra tay tới bảy tám lần, cho dù lần nào cũng làm cực kỳ kín kẽ nhưng dù sao cũng khó lòng giấu được vết tích, Số lần nhiều lên thì dấu vết cũng nhiều dần, tỷ lệ bị phát hiện cũng lớn hơn.
Kinh nghiệm từ kiếp trước nói cho Ninh Dạ, thứ đáng sợ nhất không phải những đối thủ có kinh nghiệm gây án phong phú mà là những đối thủ gây ra một hai vụ án rồi không ra tay nữa.
Chỉ cần sau này ngươi còn ra tay tiếp, vậy rất dễ để lại manh mối mới.
Ra tay càng nhiều, manh mối sẽ càng nhiều.
Nhưng Ninh Dạ muốn đối phó với Hắc Bạch thần cung, vậy y nhất định phải ra tay tiếp, số lần không chỉ là bảy tám như vậy mà có thể là hơn trăm lần.
Đây mới là phiền phức lớn nhất đối với y - bất luận thành công bao nhiêu lần, chỉ cần thất bại một lần sẽ là tai ương ngập đầu.
Nhưng Thiên Cơ vẫn chưa hoàn toàn ý thức được điều này: “Ngươi có chắc hắn sẽ tra ra mình không?”
Ninh Dạ gật đầu: “Kỹ thuật cơ quan được sử dụng khi ám sát Lạc Cầu Chân tuy có thay đổi so với lúc dùng thuật cơ quan giết Việt Tú Tú nhưng bản chất lại tương đồng. Cứ như vậy, Hòe Âm sơn có ta, Cổ Tuyền trấn có ta, Thanh Mộc điện có ta, đủ loại dấu hiệu, Lạc Cầu Chân tuyệt đối không thể có mắt mà không thấy. Lại thêm mảnh vỡ Thiên Cơ điện đã mất, tuy chúng ta còn lấy thêm những bảo vật khác nhưng dù sao cũng là manh mối, kết hợp với chuyện hủy dung, với đầu óc của kẻ này, không thể không nghĩ ra.”
Đây chính là một sai lầm khác mà Ninh Dạ phạm phải.
Khác với Thanh Mộc điện, Hòe Âm sơn, vụ Cổ Tuyền trấn chỉ có ba người liên quan trực tiếp, đó là Ninh Dạ, Việt Tú Tú và Công Tôn Dạ.
Việt Tú Tú đã chết, Công Tôn Dạ lại là đại năng Nhân Ma, cứ như vậy, chỉ tra xét một chút là thấy mục tiêu Ninh Dạ này.
Vì vậy Ninh Dạ cũng hết sức hối hận.
Tuy tính cách của Việt Tú Tú rất đáng ghét nhưng thực ra tội chưa tới mức phải chết, quan trọng nhất là chuyện sống chết của cô nàng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của bản thân. Tuy giết cô ta để tránh phiền toái nhưng bản chất là vì căm ghét cô ta, căm hận tất cả mọi người trong Hắc Bạch thần cung, thêm nữa là để hả giận, giống như lúc giết Trần Trường Phong, thật ra không giúp ích gì cho kế hoạch, chỉ có lợi cho tâm trạng.
Bây giờ giết được người rồi, sảng khoái rồi, nhưng do đó lại kéo thêm phiền phức.
Chuyện này cũng khiến Ninh Dạ ý thức được dù ít dù nhiều bản thân vẫn bị thù hận làm cho đầu óc choáng váng, làm một số chuyện không cần thiết.
Một năm qua, Ninh Dạ vẫn luôn nhắc nhở bản thân không thể buông bỏ lòng thù hận nhưng do đó cũng khó tránh được chuyện bị thù hận ảnh hưởng, động một chút là giết người. Xét theo phương diện này thì chuyện Trần Trường Phong, Việt Tú Tú là một bài học, nếu qua được cửa này, sau này mọi việc sẽ càng cẩn thận và lý trí hơn.
Nhưng con người mà, vốn không chỉ có lý trí mà còn có tình cảm, còn chú trọng tình cảm hơn.
Nếu không có tình cảm, sao mình phải đi báo thù?
Có lẽ đây là mâu thuẫn trời sinh.
Nhưng ít ra mình phải thay đổi một quan điểm, đó là chưa chắc ai trong Hắc Bạch thần cung cũng đáng tội chết. Ninh Dạ nghĩ.
Thiên Cơ không nghĩ nhiều như Ninh Dạ, hắn chỉ biết nếu Ninh Dạ toi đời, e rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng dễ chịu, nó nhảy lên hô: “Vậy thì giết hắn lần nữa!”
Nó nói mà hoàn toàn không suy nghĩ, Lạc Cầu Chân bị ám sát một lần chắc chắn đã đề phòng, bây giờ mà đi giết hắn, khác gì tự chui đầu vào lưới.
Đầu óc Thiên Cơ không ngốc nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm, đối mặt với chuyện này cũng chẳng có cách nào, chỉ lo lắng tới mức giơ tay giơ chân, ánh mắt xoay loạn, đã bắt đầu nghĩ tới chuyện con thuyền Ninh Dạ đã sắp chìm, mình có nên nhân cơ hội này bỏ trốn không?
Ninh Dạ nhìn ra suy nghĩ của nó nhưng không trách cứ, chỉ nói: “Thiên Cơ, sau này ngoài việc học tập pháp thuật, tăng cường tu vi, còn phải học làm sao để ứng phó với nguy cơ.”
“Hả?”
“Gặp chuyện cũng đừng kinh hãi, bình tâm tĩnh khí!” Ninh Dạ nhẹ nhàng dạy dỗ nó: “Phải tin tưởng bản thân, thiên hạ này không có khó khăn nào không vượt qua được.”
Cái đầu nho nhỏ của Thiên Cơ nhăn lại: “Nhưng ta không tin vào bản thân mình.”
“Vậy thì tin vào chủ nhân của ngươi.”
“Ngươi có cách à?”
“Tạm thời còn chưa có.”
Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Ninh Dạ vẫn đang suy nghĩ nhưng tâm trạng của Thiên Cơ đã càng lúc càng nôn nóng.
Nó không nhịn được nói: “Hay là chúng ta chạy đi?”
“Chạy?” Ninh Dạ nhìn nó, khẽ mỉm cười. Y cười là vì ít nhất Thiên Cơ nói với mình là ‘chúng ta chạy’, chứ không phải tự nó chạy.
Cuối cùng cũng coi là có chút nghĩa khí, tuy có lẽ phần nhiều là muốn nhờ mình yểm hộ.
Ninh Dạ lắc đầu: “Không, ta sẽ không chạy. Nếu chạy là thất bại triệt để. Có một số người thất bại có lẽ còn cơ hội làm lại từ đầu nhưng ta thì không. Ta không thể thua, cũng không thua nổi.”
Nói đến đây, Ninh Dạ như nghĩ ra điều gì, ánh mắt lóe sáng.
Y nói: “Thiên Cơ, vừa rồi ngươi nói phải làm gì?”
“Ám sát Lạc Cầu Chân lần nữa.” Thiên Cơ nói. Nhưng chính nó cũng hiểu suy nghĩ này quá vô lý, vì vậy lắc đầu: “Không thể nào.”
Không ngờ Ninh Dạ lại gật đầu: “Thật sự không còn cách nào nữa thì đành làm vậy.”
“Hả?” Thiên Cơ ngơ ngác: “Làm được sao?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Một kế hoạch thật sự hoàn hảo không ở chỗ tỷ lệ thành công lớn đến đâu mà ở chỗ bất luận thành công hay thất bại đều phát huy được tác dụng. Trước đây cách hành xử của ta vẫn bị thù hận che mờ tâm trí, bây giờ ta đã hiểu ra. Ha ha, đúng là chuyện này phải cảm ơn Lạc Cầu Chân, một đối thủ tốt mới giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
Thiên Cơ nghe mà chẳng hiểu Ninh Dạ đang nói cái gì, ngơ ngác hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
Ninh Dạ đã đáp: “Thiên Cơ, ngươi có biết vụ án thế nào là khó phá nhất không?”
Thiên Cơ bật thốt lên: “Kế hoạch chu đáo không kẽ hở, hành động cực kỳ hoàn hảo?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không, là vụ án đã phá được.”
“Vụ án đã phá được?” Thiên Cơ hoàn toàn không hiểu.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Có hơi tiếc nuối nhưng chỉ có nước tráng sĩ chặt tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận