Thiên Cơ Điện
Chương 28: Cổ Tuyền trấn (1)
Một chiếc xe ngựa phóng nhanh trên đường lớn, ép lên lên mặt đất lầy lội làm vô số bùn đất bắn lên.
Sông Nam Việt vừa trải qua một cơn mưa nhỏ khiến con đường cũng trở nên lầy lội khó đi. Sau khi đánh xe một đoạn, phu xe không thể không dừng lại dọn bùn đất trên trực xe, tiện thể cho ngựa nghỉ ngơi một chút.
Vừa cọ bùn, hắn vừa nói: “Đi thêm mười dặm nữa là tới Vong Xuyên phủ rồi, công từ.”
Trong xe ngựa, Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng: “Không đi vào Vong Xuyên phủ, đi vòng qua đường lớn phía tây.”
Phu xe kinh ngạc: “Sao công tử không nói sớm? Vậy tiểu nhân có thể rẽ ngay đoạn đằng trước.”
Ninh Dạ dựa lưng vào thùng xe: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, sẽ cho ngươi thêm tiền xe.”
“Vâng.” Phu xe không dám nói gì, gương mặt lại chẳng hề vui mừng.
Lái xe, chèo thuyền, mở cửa hàng là những công việc chứng kiến chuyện đời, phu xe liếc mắt là nhận ra vị khách của mình là tu tiên giả.
Tu tiên giả mà chẳng chịu bay, lại đi ngồi xe, tuy hiếm thấy nhưng vẫn có. Quan trọng nhất là loại người này thường sẽ quỵt tiền.
Ninh Dạ nói sẽ thêm tiền, phu xe không tin, cũng chẳng dám tin.
Hắn từng tận mắt chứng kiến có kẻ hỏi tiền xe nên bị đánh vỡ đầu, cũng từng thấy cảnh do xóc nảy quá khiến tu sĩ bất mãn, nổi máu giết người.
Nhìn nhiều rồi nên hắn biết không thể tin vào tu tiên giả, thế nhưng ngươi lại không thể từ chối yêu cầu của bọn họ.
Hắn cho ngươi tiền, ngươi phải ba quỳ chín lạy, hắn không cho ngươi tiền, ngươi cũng phải cám ơn, cám ơn trời cao có đức hiếu sinh, đối phương không ra tay giết người.
Ninh Dạ biết hắn không tin bèn ném chút bạc ra ngoài.
Phu xe kia nhặt được bạc nhưng vẫn chẳng vui vẻ.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sao nào, ngươi vẫn không tin ta à?”
Phu xe cười bồi: “Tiểu nhân nào dám. Chẳng qua tiểu nhân đã qua tuổi vui vẻ vì tiền rồi, gặp được người tốt như công tử đương nhiên phải vui vẻ chứ, có thể sống thêm mấy ngày.”
Hắn đang ám chỉ là cũng chỉ sống thêm được mấy ngày mà thôi.
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ cũng chẳng biết nói gì.
Y cũng từng lang bạt trên thế gian này khá lâu, sao lại không biết nỗi khổ của dân gian.
Đối mặt với tiên nhân cao quý, dân chúng không thể phản kháng, đã chẳng còn hy vọng gì, nếu có hy vọng cũng chỉ là trông mong trong nhà mình có một người tu tiên, có thể khiến bản thân một bước lên trời.
Bọn họ chẳng khác nào súc vật bị nuôi trong lồng, không có hy vọng cũng chẳng thấy tương lai, chỉ sống tạm bợ ngày qua ngày.
Nếu gặp phải tiên nhân thì thậm chí chuyện sống tạm bợ cũng là hy vọng xa vời.
Nhưng cũng chính vì vậy những phàm nhân này không mấy e ngại tiên nhân, vì họ đã chuẩn bị để chết bất cứ lúc nào.
Không tha thiết với cuộc sống nữa thì cái chết có gì đáng sợ!
Đây là đại thế của thiên hạ, ngay cả Ninh Dạ cũng chẳng có cách nào, cuối cùng đành thở dài một tiếng.
Tâm thần đã tiến vào Thiên Cơ điện, kiểm tra Côn Lôn kính.
Y không nỡ dùng quẻ Ký Hồn vì vậy đành tính toán bình thường nhưng dù vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được cơ duyên cách đây không xa.
Ninh Dạ rời khỏi Thiên Cơ điện, nói: “Đi về phía tây Vong Xuyên hai mươi dặm là nơi nào?”
Phu xe suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như là Cổ Tuyền trấn.”
“Thế thì đến đó, lần này sẽ không đổi hướng nữa.”
“Vâng.”
Đúng lúc này sau lưng lại có giọng nói vang lên: “Cổ Tuyền trấn? Các ngươi muốn tới Cổ Tuyền trấn? Thế thì tốt quá, đưa ta theo với!”
Ninh Dạ vén rèm lên, thấy phía sau là một cô gái đang đi tới.
Cô gái này trông khá quen, Ninh Dạ suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Là cô gái áo xanh có biểu hiện không tệ trong chiến trường khảo sát hôm đó.
Cô gái áo lam cũng thấy Ninh Dạ, hơi ngạc nhiên: “Ninh Dạ?”
“Ngươi biết ta?”
Cô gái áo lam đã cười nói: “Hạng đầu cũng chiến trường khảo sát, đệ tử của Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, trong số người mới ngươi cũng khá nổi tiếng. Huống chi dáng vẻ ngươi rất đặc biệt, làm cho người khác khó mà quên được.”
Ninh Dạ hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, ta lại chưa biết tên của sư tỷ?”
Cô gái áo lam đã đi tới: “Ta tên Việt Tú Tú, môn hạ của Ngũ Dương.”
Lúc đó Ninh Dạ quyết chiến tới hôn mê nên không biết mấy vị nhân ma khác nhận đệ tử nào, giờ mới biết hóa ra cô gái này được Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ thu nhận.
Đúng rồi tính cách Ngũ Dương Công Tử thích nữ sắc, chỉ thu đệ tử là mỹ nữ.
Tướng mạo và thiên phú của Việt Tú Tú đều rất tốt, đương nhiên Công Tôn Dạ sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa xem cách đi lại của cô nàng, quá nửa là Công Tôn Dạ đã bóc tem rồi, đương nhiên Ninh Dạ sẽ không nói chuyện này ra.
Việt Tú Tú quan sát Ninh Dạ, lấy làm lạ: “Ta đã nhận nhiệm vụ tới Cổ Tuyền trấn, sao ngươi còn tới đó?”
“Cổ Tuyền trấn có nhiệm vù à?” Ninh Dạ cũng ngơ ngác.
Y dùng Côn Lôn kính tìm kiếm cơ duyên, cuối cùng xác định là nơi này có bảo vật xuất thế vì vậy mới đi tới, không ngờ lại gặp phải Việt Tú Tú.
Hóa ra cô nàng nhận nhiệm vụ nên mới tới.
Nhìn sắc mặt của y, Việt Tú Tú đã hiểu: “Hóa ra ngươi không nhận nhiệm vụ Cổ Tuyền trấn?”
“Vừa vặn gặp phải thôi.” Ninh Dạ đáp.
Thấy y tới không phải là để tranh công với mình, Việt Tú Tú thở dài một hơi, ánh mắt xoay chuyển, mỉm cười nói: “Nếu thế thì cùng đi đi. Lát nữa nếu gặp yêu ma, tiểu muội không địch nổi, còn phải nhờ sư huynh giúp đỡ.”
Ngươi định kiếm người giúp việc miễn phí thì có?
Nhưng nếu hai bên đều muốn tới Cổ Tuyền trấn, có đẩy cũng chẳng được, Ninh Dạ bèn gật đầu: “Cũng được.”
Hai người cùng ngồi xe đi Cổ Tuyền trấn.
Trên đường đi Ninh Dạ mới biết hóa ra Cổ Tuyền trấn bị yêu ma quấy phá, theo địa phương mô tả thì chỉ là tiểu yêu tiểu ma bình thường nên Hắc Bạch thần cung công bố một nhiệm vụ cho đệ tử cảnh giới Tàng Tượng.
Nhưng nhiệm vụ phải trảm yêu trừ ma này thường là nhiều người nhận, Việt Tú Tú dám nhận một mình, có thể thấy cô nàng này rất tự tin.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa tới Cổ Tuyền trấn.
Đến Cổ Tuyền trấn chỉ thấy dân chúng trong trấn đều đóng cửa, không ít người nhòm qua khe cửa nhìn bọn họ nhưng không ai ra nghênh tiếp.
Chuyện này khiến Việt Tú Tú khá bất mãn, cô nàng hét lớn: “Môn hạ đệ tử của Hắc Bạch thần cung phụng lệnh đến đây trảm yêu trừ ma, ai là người đứng đầu ở đây? Còn không mau ra nghênh tiếp?”
Nhưng chỉ thấy đám người đang nhìn trộm lập tức biến mất, không ngờ lại không có ai ra ngoài.
Việt Tú Tú kinh ngạc, đúng lúc này thấy một ông lão vội vội vàng vàng chạy tới, quần áo lam lũ, gương mặt đầy nếp nhăn, quỳ trên mặt đất kêu lên: “Tiểu dân Phượng Cửu cung nghênh thượng tiên! Đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon cho thượng tiên, mời ngài theo ta.”
Thấy hắn như vậy Việt Tú Tú mới nguôi giận.
Đi theo Phượng Cửu, hai người tới một gian phủ trong trấn, thấy vài hạ nhân đang vội vàng bê rượu và thức ăn lên.
Việt Tú Tú chỉ uống một ngụm rượu đã nhổ toẹt đi, mắng: “Rượu quái gì thế này? Đồ ăn nữa, dám dùng đưa rau dại cho chúng ta ăn, các ngươi muốn chết à!”
Phụng Cửu sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Yêu ma hoành hành, dân chúng trong trấn bị tàn sát, thật sự không còn gì để chiêu đãi.”
Việt Tú Tú nghe lão nói vậy càng lúc càng tức giận: “Đã biết yêu ma hoành hành dân chúng lầm than mà cả nửa năm không báo, thấy chúng ta tới còn đóng cửa không chịu ra ngoài, khiến chúng ta chán nản. Rốt cuộc các ngươi có ý gì?”
Phượng Cửu sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Ninh Dạ đành nói: “Đương nhiên là vì bọn họ sợ tiên nhân hơn cả yêu ma.”
“Cái gì?” Việt Tú Tú kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Bọn họ tình nguyện để yêu ma tàn sát cũng không muốn báo lên trên?”
Chuyện Cổ Tuyền trấn có yêu ma không phải do nơi đây báo lên mà là người qua đường biết được đưa tin về, không thì đã chẳng kéo dài lâu như vậy.
Ninh Dạ không trả lời, tiện tay đánh bay một cánh cửa bên cạnh, sau cửa có vài thôn dân xanh xao vàng vọt ngã lăn ra.
Ninh Dạ nói: “Bây giờ ngươi vào trong nhà họ tìm xem có thấy chút thóc gạo nào không?”
Việt Tú Tú nghe vậy lao vào trong nhà lục tung lên, quả nhiên không thấy chút đồ ăn nào.
Việt Tú Tú không hiểu: “Thế này là sao? Đã bị yêu ma gây họa tới mức độ này rồi mà còn sợ tiên nhân hơn cả yêu ma?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi tưởng yêu ma làm cho không có lương thực ư?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Việt Tú Tú hỏi ngược lại.
Ninh Dạ đáp lời: “Yêu ma ăn thịt người, ăn cơm từ bao giờ?”
Việt Tú Tú há miệng, không trả lời được.
Trấn trưởng Phượng Cửu chỉ dập đầu lia lịa, không dám lên tiếng.
Cuối cùng Việt Tú Tú cũng hiểu, e rằng có người cướp hết lương thực trong trấn.
Việt Tú Tú lắc đầu: “Ta không hiểu. Chẳng phải tiên sơn có linh điền à? Ta đâu cần lương thực của phàm nhân?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Thế nhưng quan phủ lại cần, hơn nữa đâu chỉ lương thực. Của cải, nhân lực đều có giá trị. Đương nhiên tiên nhân có năng lực thông thiên nhưng ai lại dùng năng lực đó cho phàm nhân? Từ cổ chí kim, các tiên nhân chỉ tu pháp thuật giếc chóc, chỉ mong mình mạnh mẽ hơn, có mấy ai tu bổ đất đai mầu mỡ, giúp nông sản phong phú? Nếu có tu sĩ lương thiện như vậy thật cũng chẳng cạnh tranh nổi với các tiên môn khác, đã bị diệt trừ từ lâu rồi.”
Thiên Cơ môn là môn phái thiện, vì vậy bọn họ bị diệt môn.
Muốn sống trong thế cục này không cường đại thì chỉ có đường chết, mà năng lực mạnh mẽ là năng lực giết chóc, cướp đoạt.
Yêu ma có đáng sợ không?
Có chứ.
Nhưng yêu ma hành động một lần cũng chỉ có một hai người bị ăn thịt.
Tiên nhân ra tay khéo chẳng còn cành cây cọng cỏ.
Chính vì vậy cho dù yêu ma có quấy phá, đa số bách tính cũng chẳng dáo báo lên, thậm chí còn lấy đó làm vui, ít hơn mấy người thì cũng bớt vài cái miệng tranh ăn.
Dân chúng không thể đối kháng lại với tiên, vậy lấy gì mà sống?
Chỉ có đường chết mà thôi!
Người chết nhiều rồi, những người còn lại sẽ sống được.
Việt Tú Tú cảm thấy mình rất lương thiện nhưng không đừng quên chuyện đầu tiên khi cô nàng tới đây là hô đánh hô giết, thấy chút lương thực là trong trấn khó khăn lắm mới thu gom được, cô nàng còn khinh thường chúng quá rác rưởi.
Việt Tú Tú là kẻ ác ư?
Cái này thì chưa chắc, nhưng cô nàng cũng chẳng thể kháng cự lại đại thế, đành phải ngầm thừa nhận.
Đây chính là hiện thực.
Tất cả những ai muốn thay đổi những điều này đều bị tiêu diệt.
Số ít cường đại an tâm hưởng thụ.
Trung tầng có một số người còn chút lương tâm nhưng lại bất lực không thể thay đổi được, chỉ có thể thuận theo làn nước.
Vì vậy Ninh Dạ nói cho Việt Tú Tú, cô nàng đã hiểu nhưng lại chẳng làm gì. Việt Tú Tú vẫn sẽ đi theo con đường của mình, đối với cô nàng, không chủ động hại người chính là lương thiện.
Nhưng dù vậy, có lẽ chỉ một lần vô tình, một hành động tùy ý sẽ khiến bách tính chịu khổ chịu nạn.
Ví dụ như bây giờ.
Ngay lúc Việt Tú Tú đang suy nghĩ, một giọng nói âm u lạnh lùng cười lên: “Hóa ra là kẻ gà mờ chẳng biết gì cả.”
“Yêu ma?” Nghe nói vậy, Việt Tú Tú lập tức xông ra ngoài, pháp lực quét qua, trong trấn sụp đổ, hóa thành một đống phế tích.
Trấn trưởng đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, trong lòng đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không có cảm giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận