Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1241: Chúa tể không vực

"Hóa ra là đại kế..."
Linh Lung Thiên nhìn khe nứt không gian như vỏ sò, lẩm bẩm.
"Cái gì?"
Ngụy Tác ngẩn ra, ngoái nhìn Linh Lung Thiên, không hiểu nó có ý gì.
"Nếu trọng thương đến thế thì không thể đạt uy năng này."
Linh Lung Thiên bảo.
"Ý ngươi là đại đế dưỡng thương tại Bắc Mang vốn không bị thương?"
Ngụy Tác cả kinh.
Linh Lung Thiên không nói gì, vì Ngụy Tác đã hiểu duyên cớ.
"Chính như Hoang tộc chuẩn bị Sa tịnh không gian đối phó Thanh Vũ đại đế, Linh tộc cũng mai phục một đại đế."
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau.
Hóa ra đại đế ở Bắc Mang ngang danh với Thanh Vũ đại đế vốn giả đò trọng thương, nhân vật quan trọng như Linh Lung Thiên mà cũng không biết sự thật.
Hoang tộc sẽ nhân lúc đại đế đó bị thương trọng mà ra tay, phán đoán sai lầm này sẽ khiến Hoang tộc trả giá đắt.
Có lẽ Linh Hoang đại chiến bắt đầu, Linh tộc dù thập phần bất lợi nhưng sau cùng khó phân thắng bại, đánh tới tận Phù đồ, rồi Thiên vực chiến trường, cũng vì thế.
E là song phương đều không ngờ quyết chiến ở đây lại thu hút nhiều vực ngoại thiên ma.
"Nên cứ tu luyện, thoải mái tắm ôn tuyền, ăn chút gì đó, lừa lọc đánh nhau làm cái gì..."
Ngụy Tác lắc đầu.
Nói thật là uy năng và thần thông của đại đế này khiến gã thập phần kính ngưỡng.
Càng lúc càng đến gần kết quả sau cùng của Linh Hoang đại chiến, nhất là ở nơi thế này thì càng lúc càng thấy thắng phụ thành bại chẳng là gì.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng."
Linh Lung Thiên lẩm bẩm đáp.
Cơ hồ mọi thứ đều không thay đổi vì ý chí của người ta, trừ phi đạt đến mức tự do ngao du thái hư mới không còn bị ước thúc.
"Cương nha muội nói càng lúc càng có lý."
"Gian thương!"
Linh Lung Thiên nghiến răng cắn Thiên tuyết thần thiết. Ngụy Tác nói đích xác có lý, nhưng thần thái gã khiến nó không thích.
"Nhân vật như thế mà cũng chết?"
Trưởng Tôn Tiểu Như xuyên giữa hai khe nứt không gian, nhìn trên đầu và dưới chân như hai mảnh vỏ sò trắng thì nói.
Hai khe nứt không gian này ổn định đến mức khó tưởng tượng nổi, hư không bị xé ra rồi bị uy năng ngưng lại.
Người phát ra được uy năng cỡ này tu vi sẽ thế nào?
"Đại nhân!"
Cổ Ti Lệ đột nhiên biến sắc, kêu lên cực kỳ cổ quái. Cả nam vực ngoại thiên ma bị Ngụy Tác đánh ngất cùng rên lên tỉnh lại, tích tắc sau đã tỏ vẻ sợ hãi cực độ, không vì Ngụy Tác, ánh mắt cứ nhìn mãi vào hư không.
"Chuyện gì thế nhỉ?"
Ngụy Tác biến sắc, cứng người như mũi tên sẵn sàng rời cung.
"Mau... mau lên... Đại... Đại trưởng lão, ta thấy khí tức đại trưởng lão!"
Cổ Ti Lệ líu lưỡi, chỉ liên tục về phía sau, run cầm cập.
"Đi!"
Không đợi Cổ Ti Lệ nói xong, Ngụy Tác đã quát khẽ, độn quang vút tới.
Tuy đã vào Phong Bạo đảo nhưng chưa quá ba nghìn dặm, với thực lực đế thiên cấp như Vũ Gia Ưng và Thích Già Lam thì cự ly này vẫn chưa là gì, ù ở ngoài Phong Bạo đảo vẫn có thể trực tiếp công kích họ.
"Phù!"
Một khối hắc sắc vẫn thạch mười mấy dặm đột nhiên tan biến vô ảnh vô tung.
Tích tắc biến mất, một cái đầu đen từ hư không thò ra.
Cái đầu do hắc sắc thần văn dấy lên không gian pháp tắc và vô số tinh thần nguyên khí cùng tinh thần xạ tuyến ngưng thành, hàm chứa khí tức cuồng ngạo như chúa tể chí cao vô thượng.
Trong miệng có một vực ngoại thiên ma cao hơn Ngụy Tác chừng một cái đầu.
Vực ngoại thiên ma đó là nam, mặt mũi tương tự những thiên ma khác, tuấn mỹ gần như yêu dị, không có xương trắng thò ra.
Tầng tầng hắc sắc thần quang ngưng thành bộ giáp gai, gai dài mấy trượng, cực kỳ ngông cuồng.
"Nuốt"
hắc sắc vẫn thạch mười mấy dặm xong, cái đầu tan biến khỏi hư không rồi ngoài xa lại có mấy khối vẫn thạch đột nhiên tan biến, cái đầu lại hiện ra, như hắc động hủy diệt tất cả.
Bọn Ngụy Tác liều mạng lao đi, vào sâu hơn tám nghìn dặm trong Phong Bạo đảo nhưng đột nhiên gã sững lại.
Thích Già Lam còn ở ngoài phạm vi thần thức cảm tri mà gã đã nhận ra khí tức đã lan tới.
Khí tức đó tốc độ cực kỳ kinh nhân, Ngụy Tác dám khẳng định, dù thi triển Động Hư bộ pháp thì gã cũng không nhanh bằng Thích Già Lam.
...
Phía trước cái đầu là một khe nứt không gian hình vỏ sò trắng.
Nam tử tuấn mỹ mặc hắc sắc khải giáp, trông chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đứng trong cái miệng lại hơi co tròng mắt.
Không hề dừng lại mà tiếp tục lao vào Phong Bạo đảo.
Vào Phong Bạo đảo, cái đầu tan đi, biến thành dải sáng đen ở sau lưng vực ngoại thiên ma đó, nối với hắc sắc khải giáp thành áo choáng.
Ngụy Tác chợt xoay người.
Thần thức gã không thể khóa chặt vực ngoại thiên ma đó nhưng cảm nhận được khí tức không dừng mà tiến vào Phong Bạo đảo.
Tích tắc gã dừng lại, bọn Linh Lung Thiên dừng theo.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Đối phương đã vào Phong Bạo đảo thì chạy cũng vô nghĩa.
Tử quang nhàn nhạt và tiên quang lấp lánh cùng lóe lên.
Tử ngọc hồ lô của Trạm Đài Linh Lan hiện tại do Nam Cung Vũ Tinh điều khiển và cái bình màu hiện lên trước mặt Ngụy Tác.
Cơ hồ tế xuất được mười mấy tích tắc thì từng khối vẫn thạch ngoài xa tan biến, hiện lên hắc quang chói lòa.
Hai vực ngoại thiên ma sau lưng Ngụy Tác run như cầy sấy.
"Oành!"
Hư không trước mặt Ngụy Tác lõm xuống.
Hai vầng hôi hắc sắc loan nguyệt bay lên, pháp vực kinh nhân đổ vào vực ngoại thiên ma mặc hắc sắc khải giáp.
Pháp vực uy năng Liệt khuyết tàn nguyệt bá đạo cực độ, rung lên với khả năng hủy diệt.
Nhưng vực ngoại thiên ma đó chỉ bình tĩnh đứng nhìn chứ không tránh.
Hai vầng Liệt khuyết tàn nguyệt va vào hắc sắc thần quang quanh y, y như đi từ giữa hai vầng trăng đen ra.
"Ngươi được lắm, đối diện ta mà vẫn lãnh tĩnh đến thế, còn dùng thủ đoạn này thăm dò. Bất quá vô dụng thôi."
Trực tiếp xuyên qua Liệt khuyết tàn nguyệt pháp vực, vực ngoại thiên ma đó không thèm nhìn hai đồng bạn, mục quang bình tĩnh dừng lại trên mình Ngụy Tác,
"Các ngươi tưởng nghe lời Cổ Ti Lệ, chạy vào Phong Bạo đảo này là được sao?"
"Hữu dụng hay không cũng chứng tỏ một điểm, Cổ Ti Lệ không gạt chúng ta về mặt này, ở đây các hạ phải áp chế tu vi."
Ngụy Tác dồn chân nguyên bao lấy cái bình màu,
"Đừng quên Vũ Gia Ưng chết trong tay bọn ta."
"Ta đến rồi. Nếu còn thứ đó tất các ngươi không chạy đến đây. Tuy pháp khí của các ngươi có hcuts tác dụng nhưng đừng giờ trò trước mặt ta."
Thích Già Lam bình tĩnh đến gần bọn Ngụy Tác,
"nhục thân ngươi không tệ nhưng Cổ Ti Lệ ngốc quá, lại không biết gì nhiều, không biết là ở đây dù không dùng uy năng thuật pháp, ta cùng đối phó được các ngươi."
"Đại... Đại nhân... "
Nữ vực ngoại thiên ma Cổ Ti Lệ cứng người, nghĩ ra một việc quá ư đáng sợ.
"Các ngươi đừng lại đây!"
Ngụy Tác phản ứng càng nhanh.
"Chát!"
Thích Già Lam nói xong là hư không như có lãnh điện quét qua, Như Lai thần mang giáng vào y, gã bước tới, quang hoa lấp lóe, xuất hiện sau lưng Thích Già Lam, đồng thời bổ mạnh vào gáy y.
"Ta là chúa tể không vực này, sâu kiến dám hoài nghi ta thì phải trả giá."
Thích Già Lam không nhìn, tựa hồ bình tĩnh nói lên sự thực.
"Cách"
, y phất tay, thân thể hơi chấn động là tay Ngụy Tác cong đi, văng ngược về sau như bị ngọn núi đập vào người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận