Thông Thiên Chi Lộ

Chương 258: Phân niệm tu sĩ giao lưu hội

Ngụy Tác bảo tu sĩ mặt nhọn đợi ở ngoài phường thị, còn gã theo điếm viên trẻ tuổi vào một gian tĩnh thất.
Thoáng sau, điếm viên trẻ tuổi dẫn một nho sĩ mặc áo bào xanh nhạt đi vào.
Nho sĩ thấy Ngụy Tác thì mỉm cười chào,
"Tại hạ Vương Hiểu, chưởng quỹ ở đây, không rõ vị đạo hữu này định mua gì bán gì?"
Thấy đối phương chỉ chừng ba mươi mấy tuổi, mặt mày nhẵn nhụi, dáng vẻ thập phần tiêu sái, Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng.
Chưởng quỹ Vương gia thương hành tên Vương Hiểu này lại là tu sĩ tu vi Phân niệm cảnh tam trọng.
"Tại hạ chủ yếu muốn mua mấy thứ."
Tuy thầm kinh hãi, Ngụy Tác vẫn bình tĩnh nói,
"Đồng thời bán một số phần của yêu thú có thể dùng làm nguyên liệu luyện khí."
"Để xem đạo hữu định bán gì."
Thanh sam nho sĩ địa vị rất cao tại Hải Tiên thành Vương gia mỉm cười:
"Mỗ nghe đệ tử trong điếm nói thứ đạo hữu tưởng muốn bán giá trị không thấp."
"E rằng ở đây không chất đủ."
"Không chất đủ?"
Nghe Ngụy Tác nói thế, thiếu niên áo gấm cung kính đứng sau nho sĩ nhíu mày, mắt ánh lên thần sắc không tin. Gian nhã thất này ít nhất cũng hơn mười trượng vuông, thập phần rộng rãi, có thứ gì chất không vừa? Nhưng thấy Ngụy Tác lấy ra hơn mười nạp bảo nang, thiếu niên áo gấm biến sắc, lần đầu tiên mắt tỏ rõ nét kính nể.
Mắt thanh sam nho sĩ lóe lên dị quang:
"Xem ra thứ đạo hữu định bán có số lượng rất lớn, vậy thì theo mỗ."
Đoạn thanh sam nho sĩ đi trước dẫn đường, dẫn Ngụy Tác vào một gian kho rộng rãi, ít nhất cũng hơn trăm trượng vuông.
"Nơi này chắc vừa rồi?"
Vào kho, thanh sam nho sĩ hứng trí bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác gật đầu, đổ hết mọi thứ trong một nạp bảo nang ra.
"Nhiều yêu thú thế hả?!"
Thanh sam nho sĩ và thiếu niên áo gấm đứng sau chấn kinh.
Thật lòng thì đại đa số yêu thú Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang ra không cao cấp lắm, đều từ tứ cấp trung giai trở xuống nhưng số lượng quá nhiều.
Thoáng nhìn thì thấy đống yêu thú chất như núi đó ít nhất cũng bốn, năm nghìn con.
Lẽ nào tu sĩ này, trong mười mấy năm săn yêu thú vừa qua đều mang theo chứ không bán?
Nếu không vì yêu thú đô tựa hồ đã được xử lý, huyết nhục không còn thì căn phòng kho này vị tất chứa đủ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Thanh sam nho sĩ và thiếu niên áo gấm không phản ứng ngoài dự liệu của Ngụy Tác, trừ mấy nghìn yêu thú lấy được tại Cổ Hòe trang, tại Chập Khí hải gã cũng kiếm được hơn nghìn con. Gã giữ lại một phần để sau này luyện tập luyện khí, cao giai yêu thú như Hắc bức ma long cũng không mang ra, nhưng hiện tại cũng gom được hơn bốn nghìn con.
Phổ thông tu sĩ, dù vận khí không tệ, bình quân mỗi ngày săn được ba, bốn con yêu thú tam cấp trở lên cũng cần vài năm mới gom đủ ngần ấy yêu thú. Tu sĩ tầm thường đều mua pháp khí tăng cường thực lực hoặc bế quan tu luyện chứ làm gì có chuyện ngày nào cũng săn yêu thú. Nên thông thường, tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng trở xuống, e rằng phải mất mười năm mới săn được số lượng ngần ấy yêu thú.
"Vị đạo hữu này, yêu thú yêu đơn đều bị lấy rồi hả?"
Thanh sam nho sĩ tuy chấn kinh nhưng sinh ý là sinh ý, thoáng quan sát xong thì hỏi Ngụy Tác.
"Đúng, yêu thú yêu đơn đều do tại hạ lấy ra, đại bộ phận đã được tại hạ dùng vào việc khác, trong này còn một ít."
Ngụy Tác lấy ra một hắc sắc nạp bảo nang đưa cho thanh sam nho sĩ.
Thanh sam nho sĩ quét thần thức vào, thần sắc càng ngưng trọng,
"Số yêu đơn này, mỗ có thể báo giá ngay, còn số lượng yêu thú quá nhiều, đếm lại cũng mất mấy canh giờ. Đạo hữu ở lại đây đợi chăng?"
"Không cần."
Ngụy Tác nhìn thanh sam nho sĩ,
"Tại hạ tin vào chữ tín của Vương gia thương hành, cũng cần mua mấy thứ, nên phiền Vương chưởng quỹ phái người từ từ đếm."
"Tất nhiên, hơn mười thành trì quanh đây không có phường thị nào dám nói là có chữ tín hơn được Vương gia thương hành, đạo hữu đã tín nhiệm, mỗ sẽ triệu tập thêm nhân thủ đếm xong trong nửa canh giờ."
Thanh sam nho sĩ ngạo nghễ nói rồi gật đầu với thiếu niên áo gấm, đoạn dẫn Ngụy Tác về gian nhã thất lúc trước, hỏi:
"Không rõ đạo hữu cần mua bảo vật gì?"
"Thứ tại hạ muốn mua đều ở trong ngọc giản này."
Ngụy Tác móc từ nạp bảo nang ra một thanh sắc ngọc giản dài, đưa cho thanh sam nho sĩ.
"Một môn phi kiếm kiếm quyết, một môn thuật pháp thần thức xung kích, một nhánh Hoàn dương hoa, một viên yêu đơn Dương chi điểu, một khối Nhân pháp tinh, Thủy linh lung, Hắc du thảo..."
Đọc ngọc giản xong, thanh sam nho sĩ tu vi Phân niệm cảnh tam trọng cũng hít một hơi lạnh,
"Vị đạo hữu này, giá trị những thứ này thập phần kinh nhân."
"Chuyện đó mỗ biết."
Ngụy Tác gật đầu, đáp:
"Không biết Vương gia thương hành có bán những thứ đó?"
Thanh sam nho sĩ cười khổ:
"Đạo hữu đưa ra toàn những thứ cực kỳ khó kiếm, Vương gia thương hành được coi là phường thị quy mô nhất trong mấy thành gần đây, nhưng theo danh sách này, chỉ có một nhánh Hoàn dương hoa, Thủy linh lung, Hắc du thảo có đôi chút. Những thứ còn lại đều không có."
"Hoàn dương hoa giá bao nhiêu?"
Ngụy Tác bình tĩnh hỏi,
"Không hiểu Vương gia thương hành có thể mua hộ những thứ này?"
"Hoàn dương hoa ba vạn hạ phẩm linh thạch một nhánh. Thủy linh lung ba trăm hạ phẩm linh thạch một nhánh, Hắc du thảo năm trăm hạ phẩm linh thạch một nhánh."
Thanh sam nho sĩ càng lúc càng thấy Ngụy Tác phi thường, gật đầu, nói tiếp,
"Những thứ không có, Vương gia thương hành tất nhiên sẽ mua hộ, chỉ thu một chút linh thạch phí dụng."
"Thủy linh lung và Hắc du thảo các vị hiện có bao nhiêu?"
Ngụy Tác nhìn thanh sam nho s:
"Không rõ mua hộ, cụ thể cần bao nhiêu linh thạch phí dụng?"
"Thủy linh lung có mười nhánh, Hắc du thảo có sáu nhánh."
Thanh sam nho sĩ do dự một chốc đoạn cười khổ:
"Vốn phí dụng thủ tục là một phần nhưng đạo hữu mua toàn thứ giá trị cao, ít nhất cũng vạn viên hạ phẩm linh thạch trở lên, nên theo quy củ, một món thu năm trăm hạ phẩm linh thạch làm phí dụng."
"Được, Hoàn dương hoa và Thủy linh lung, Hắc du thảo, tại hạ mua hết."
Ngụy Tác lấy ra một linh thạch đại, đếm số linh thạch tương ứng, đưa cho thanh sam nho sĩ,
"Những thứ còn lại nhờ chưởng quỹ phát tin cần mua."
"Đạo hữu đợi chút."
Thấy Ngụy Tác rộng tay như vậy, thanh sam nho sĩ mắt lóe lên dị mang, giơ tay điểm vào một cái chuông vàng cạnh đó.
Tiếng chuông vang lên không lâu, một điếm viên mặc áo gấm màu đen nhanh chóng đi vào, nói mấy câu với thanh sam nho sĩ rồi đi ra, thaonsg sau bưng ba bạch sắc ngọc hạp quay lại.
Ngụy Tác mở ba bạch sắc ngọc hạp ra nhìn, mãn ý gật đầu, thu vào nạp bảo nang.
Thanh sam nho sĩ trả lại ngọc giản cho gã:
"Vậy thì những thứ đạo hữu cần, mỗ sẽ phát tin cần mua ngay. Có điều đếm nguyên liệu từ yêu thú của đạo hữu cần thời gian, không rõ đạo hữu còn muốn giao dịch gì với bản thương hành chăng?"
"Có cao giai nạp bảo nang không?"
Ngụy Tác trầm ngâm một chốc, hỏi thanh sam nho sĩ. Hiện tại gã có toàn đê giai nạp bảo nang, biết được lợi ích rồi thì gã không đành mang nạp bảo nang ra bán, chỉ là bản thân nạp bảo nang không thể để vào nạp bảo nang khác, mang theo quá nhiều thật sự không tiện.
"Đạo hữu cho rằng mang theo ngần ấy đê giai nạp bảo nang không tiện hả?"
Nghe Ngụy Tác hỏi thế, thanh sam nho sĩ mỉm cười:
"Cao giai nạp bảo nang, Vương gia thương hành có, không gian trữ vật tương đương với mười đê giai nạp bảo nang, nếu đạo hữu cần thì đem đê giai nạp bảo nang đổi là được."
"Được."
Ngụy Tác không hề do dự lấy ra mười cái hắc sắc đê giai nạp bảo nang đưa cho thanh sam nho sĩ.
"Vậy thì đợi đếm xong đồ của đạo hữu, mỗ lại gọi thêm nhân thủ."
Thanh sam nho sĩ gật đầu, đặt mười nạp bảo nang cạnh bàn. Y vung tay hóa thành hồng sắc hỏa diễm, bao lấy hồ trà màu trắng trên bàn đoạn móc ra mấy cánh hoa nhỏ xíu cho vào.
Khoảnh khắc sau, mùi thơm đặc biệt từ ấm trà bốc lên.
"Đây là Thanh linh hoa chỉ Vương gia mới có, công hiệu sáng mắt không tệ. Đạo hữu thích thì dùng thẻ."
Thanh sam nho sĩ đưa cho Ngụy Tác một chén, rồi tự rót mà nhấm nháp.
Ngụy Tác biết đại thương hành kiểu này không bao giờ giở trò gì nên yên tâm uống, mùi thơm thấm cả vào kẽ răng, hơi mát tỏa khắp mắt, quả nhiên có linh hiệu.
Vừa uống trà vừa trò chuyện một chốc, tu sĩ mặc áo đen Ngụy Tác gặp đầu tiên mang một quyển tơ trắng cung kính đưa cho thanh sam nho sĩ.
"Các loại yêu đơn, bốn trăm ba mươi bảy viên, các loại yêu thú bốn nghìn hai trăm linh ba con. Theo giá của Vương gia thương hành tổng cộng là mười hai vạn ba nghìn bốn trăm hạ phẩm linh thạch."
Thanh sam nho sĩ mở cuôn lụa ra nhìn rồi đưa cho Ngụy Tác,
"Đây là danh sách cụ thể, có kèm giá, đạo hữu không vừa ý chỗ nào cứ chỉ ra."
"Được, tại hạ tin quý phường. Theo giá đó là được."
Ngụy Tác liếc nhìn thoáng qua, tiện gật đầu bảo.
Thanh sam nho sĩ thấy gã sảng khoái như vậy, mắt hơi ánh lên, đợi đệ tử mang linh thạch và một cái cao giai nạp bảo nang màu vàng tía đên, Ngụy Tác thu lại định đi thì y hơi chần chừ một chút rồi như hạ quyết tâm nói:
"Vị đạo hữu này không rõ xưng hô thế nào, kỳ thực những thứ đạo hữu cần rất hiếm có với mọi tu sĩ khác, chỉ dùng linh thạch để mua, vị tất mua được, bọn mỗ mua hộ cũng không thể lấy có được ngay. Bất quá có phương pháp có lẽ giúp được đạo hữu."
"Hả? Phương pháp gì?"
Ngụy Tác hơi sững người.
"Tại hạ biết một giao lưu hội nơi các tu sĩ trao đổi vật cho nhau, nhiều thứ không thể gặp được trên thị trường thông thường cũng có, chỉ là giao lưu hội này chỉ tu sĩ Phân niệm kỳ mới được tham gia, tu sĩ Phân niệm kỳ thông thường cũng không vào được."
Thanh sam nho sĩ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận