Thông Thiên Chi Lộ

Chương 865: Diệp gia huynh muội

"Ba vạn ba nghìn hạ phẩm linh thạch!"
"Ba vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!"
"Bốn vạn hạ phẩm linh thạch!"
Tinh hạch vẫn thiết chỉ sau vài lần trả giá đã vượt bốn vạn hạ phẩm linh thạch. Bốn vạn hạ phẩm linh thạch đủ mua mấy món linh giai pháp khí, nhưng đỉnh cấp tinh kim này đối với tu sĩ hoặc tông môn không biết luyện khí thì không đáng một xu, còn lại thì giá trị liên thành, tinh kim cỡ này rất có thể luyện chế được đạo giai pháp bảo, thậm chí là huyền giai pháp bảo!
"Bốn vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!"
"Năm vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!"
Trả đến năm vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch, nhất thời không ai trả thêm, Ngụy Tác đang hưởng thụ chút thư thái hiếm hoi này, đợi không ai trả nữa mới hô:
"Sáu vạn hạ phẩm linh thạch."
"Sáu vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!"
"Bảy vạn hạ phẩm linh thạch!"
"Bảy vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!"
Một giọng nói cất lên cạnh tranh với Ngụy Tác, cũng là người đã trả năm vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch, vốn Ngụy Tác không chú ý nhưng giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo, buộc gã phải chú ý. Giọn nói đó từ quý tân bao bên trái vang lên, cách chỗ gã ba gian.
"Là một thanh niên mặc tử kim sắc pháp y, bất quá tu vi Kim đơn nhất trọng."
Linh Lung Thiên liếc gian quý tân bao sương đoạn truyền âm cho Ngụy Tác,
"Hiện tại y xanh lét mặt, như muốn bóp chết ngươi."
"Vậy hả, để y tức thêm chút nữa."
Ngụy Tác mỉm cười, lại tăng giá:
"Tám vạn hạ phẩm linh thạch."
Phách mại đại hội là nơi dễn khiến các tu sĩ nảy sinh cừu oán nhất, lúc Ngụy Tác tu vi còn kém, đến đâu cũng cẩn thận, biết đối phương không chọc vào được thì sẽ chịu nhún, nhưng giờ kẻ nào vì phách mại hội mà đối phó gã thì thật tự lao đầu vào đá. Tuy gã không rình rang nhưng không ngại dọn dẹp mấy con tôm tép.
"Chín vạn hạ phẩm linh thạch."
Nhân vật còn trẻ nhưng đã luyện đến Kim đơn nhất trọng, khẳng định có bối cảnh không thường, nghe Ngụy Tác trả tám vạn hạ phẩm linh thạch thì tăng thêm một vạn, nhưng ngữ khí lạnh lùng, hàm ý uy hiếp hiện rõ.
"Chín vạn một trăm hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác cười ha hả, chỉ thêm một trăm hạ phẩm linh thạch. Hàm ý của gã rất rõ, không coi uy hiếp của đối phương ra gì.
"Mười vạn hạ phẩm linh thạch!"
Tử kim pháp y thanh niên lại lên tiếng, giọng đầy sát cơ.
"Giá này quá kinh nhân!"
"Vì vật này, e rằng rời đây, song phương sẽ có bên đổ máu..."
Cả phách mại hội trường, nhiều tu sĩ kinh ngạc vì cái giá này, thầm bàn luận.
"Mười vạn một trăm hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác cười ha hả, lại hơn đối phương một trăm.
"Y sầm mặt rồi, chăm chú nhìn chỗ chúng ta, chắc không tăng giá nữa để sau này đối phó ngươi."
Linh Lung Thiên truyền âm.
"Ngươi đúng là ăn tàn phá hại. Một khối tinh kim tốn ngần ấy đa linh thạch, ngươi tu luyện tốn hơn tu sĩ nhiều quá."
Ngụy Tác trả treo Linh Lung Thiên.
Hiện tại gã và Linh Lung Thiên tiếp xúc với nhau lâu, không cần nó nói thì gã cũng nhận ra chỉ cần có tinh kim thích hợp cung cấp cho nó, thực lực của nó đề thăng thập phần kinh nhân, hôi sắc thủ trạc của nó tạo cảm giác là tu vi hiện tại của nó không thể chân chính phát huy uy năng, nhưng tinh kim bình thường đối với Linh Lung Thiên căn bản không có tác dụng. Còn tinh kim đỉnh cấp, cực phẩm thì cũng như Tử hồ hoa, không phải cứ có linh thạch là mua được, dù cứ đi tìm trong hoang nguyên cũng chưa chắc tìm được. Thành thử Linh Lung Thiên tu luyện gặp nhiều hạn chế, tiêu hao hơn xa tu sĩ thông thường.
"Gian thương, ngươi giờ giàu nứt đố đổ vách, chút linh thạch đó là gì đâu."
Linh Lung Thiên cấm cảu. Tu sĩ mặc tử kim sắc pháp y đích xác không trả giá nữa, Ngụy Tác với mười vạn một trăm hạ phẩm linh thạch mua được khối Tinh hạch vẫn thiết.
Ngụy Tác mỉm cười, hiện tại chút linh thạch này đối với gã quả không là gì, chỉ là muốn đùa giỡn một chút, nhưng rồi gã lập tức nghiêm túc vì Cửu nhãn thiên châu liên quan đến Độc Cô Vũ Vân xuất hiện.
"Tiếp theo là Cửu nhãn thiên châu, số lượng rất hiếm, nghe nói có liên quan đến vẫn tinh, có thể đem luyện chế trấn tà pháp khí. Giá gốc một nghìn hạ phẩm linh thạch."
Lão nhân râu dài giới thiệu xong thì một thiếu nữ xinh đẹp bưng đĩa ngọc đựng một viên Cửu nhãn thiên châu lên.
Cửu nhãn thiên châu đen nhánh, cỡ ngón tay người lớn, có chín vòng sáng trắng do tự nhiên hình thành, như chín con mắt.
"Cương nha muội, giúp ta quan sát các tu sĩ trả giá."
Ngụy Tác truyền âm.
"Một nghìn một trăm hạ phẩm linh thạch."
"Một nam tu râu quai nón, mặc đại hồng sắc pháp bào, tu vi Phân niệm nhất trọng..."
"Một nghìn hai trăm hạ phẩm linh thạch."
"Một tên trọc đầu béo lùn, tu vi Chu thiên ngũ trọng..."
"Một nghìn ba trăm hạ phẩm linh thạch."
"Một đầu đà, gầy trơ xương..."
Linh Lung Thiên không nhiều lời, mỗi tu sĩ ra giá là nó nhìn qua rồi cho Ngụy Tác biết tu vi và dáng vẻ người đó.
"Một nghìn bốn trăm hạ phẩm linh thạch."
"Một nữ tu thanh tú..."
"Đây là...!"
Cửu nhãn thiên châu không được tranh đoạt kinh nhân như Tinh hạch vẫn thiết, số người trả giá không nhiều, thêm vào chỉ một trăm mỗi lần, nhưng khi có người trả một nghìn bốn trăm hạ phẩm linh thạch, Linh Lung Thiên vừa truyền âm được mấy chữ đó thì hơi run lên, mắt sáng một cách lạ lùng, nhìn chăm chắm về chỗ trả giá.
Đây là giọng một nữ tu, ở góc đông bắc đại sảnh bên dưới.
"Thế nào, ngươi nhận ra giọng nói này? Là một nữ tu thanh tú ở cạnh một nam tu cao lớn, mặt mũi trung hậu, đều tu vi Phân niệm nhất trọng."
Thấy Ngụy Tác kích động, Linh Lung Thiên đoán ra, bĩu môi truyền âm.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
"Xem ra là họ, quả thật lúc trước đi cùng Độc Cô Vũ Vân."
Ngụy Tác hít sâu một hơi, tâm tình thập phần kích động.
Ban nãy chỉ là trực giác giọng nói đó rất giống Diệp Cố Vi nên gã không dám khẳng định nhưng giờ Linh Lung Thiên cho biết thì dám khẳng định tám phần.
"Tức là Diệp gia huynh muội? Nếu họ đến thì dù họ mua được nó đi cứu Độc Cô Vũ Vân cũng sẽ thập phần nguy hiểm."
Lục bào lão đầu lo lắng.
"Nghe thêm đã."
Ngụy Tác hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm thần lại.
Có người trả đến một nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch, giọng nữ tu lại vang lên,
"Một nghìn sáu trăm hạ phẩm linh thạch."
"Chắc là họ!"
Ngụy Tác nghe rõ, giọng nói hơi run run có phần khẩn trương, rất giống Diệp Cố Vi.
Để không nhầm, nhãn quang lóe lên, Ngụy Tác phát chân nguyên, trực tiếp ngưng thành hình Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính.
"Được rồi, là họ."
Linh Lung Thiên liếc qua đoạn bĩu môi.
"Đúng là đi nát gót gày không gặp được, lúc gặp lại chả phí công gì!"
Linh Lung Thiên khẳng định, Ngụy Tác suýt không nén được cười vang.
Lúc trước gã tìm mọi cách nghe ngóng tin tức về Diệp gia huynh muội nhưng không được, không ngờ lần này bị Hứa thần quân đưa về Thiên Huyền đại lục, đi qua mấy thành trì, tại phách mại hội nà lai gặp họ!
"Không biết họ biết ta ở đây thì thế nào."
Ngụy Tác chỉ muốn đến gặp Diệp gia huynh muội.
"Tiền bối, Tinh hạch vẫn thiết đến rồi."
Giọng Tôn chưởng quỹ vang lên ngoài cửa, đồ Ngụy Tác vừa mua do lão tự thân đưa đến.
"Vào đi."
Ngụy Tác bảo Tôn chưởng quỹ mang Tinh hạch vẫn thiết vào, đoạn hỏi,
"Tôn chưởng quỹ, tại hạ nghe thấy trong đại sảnh có hai tu sĩ là bằng hữu, có thể mời họ lên chăng?"
"Có bằng hữu của tiền bối ở đó?"
Tôn chưởng quỹ do dự một chốc:
"Nếu hai bằng hữu của tiền bối nguyện ý, tại hạ sẽ đưa lên."
"Được, đưa vật này cho họ, nói là người quen cũ, họ sẽ hiểu và theo các hạ."
Ngụy Tác gật đầu, đưa ngọc phù cho Tôn chưởng quỹ, là truyền tấn ngọc phù năm xưa Ngụy Tác còn ở Linh Nhạc thành thường dùng liên lạc với Nam Cung Vũ Tinh, năm xưa có bốn mảnh ngọc phù, Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính cũng có, thấy vật này tất họ biết là không phải Ngụy Tác thì Nam Cung Vũ Tinh tới, tất sẽ đến gặp.
Hiện tại Diệp gia huynh muội đều ở đây, Ngụy Tác càng không cố kỵ, nghe có người trả hai nghìn hạ phẩm linh thạch, gã hớn hở đến quên hết, cười ha hả nói:
"Hai vạn hạ phẩm linh thạch."
"Hai vạn hạ phẩm linh thạch?!"
Ngụy Tác hiện tại đang vui, tùy tiện hô nhưng cái giá này khiến cả phách mại hội trường sững lại.
"Giờ trò gì đây? Hai nghìn trực tiếp thành hai vạn?"
Nhiều người tròn mắt không hiểu nổi.
"Đây là ai hả!"
Đại ca và thất thúc của Độc Cô Vũ Vân ở trong quý tân bao gian, cùng đứng dậy, nhìn về phía phòng Ngụy Tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận