Thông Thiên Chi Lộ

Chương 524: Viễn cổ ký sự, bản mệnh pháp bảo

"Viễn cổ ký sự?"
Ngụy Tác cầm hai mảnh thanh sắc ngọc phù lên dồn thần thức vào một tấm, lập tức tỏ ra kinh ngạc.
Hai tấm thanh sắc ngọc phù đích xác là ký sự thanh phù, không ghi địa đồ Thanh Thành khư, công pháp, thuật pháp gì hết mà là điển tịch
"Viễn cổ ký sự"
.
"Viễn cổ ký sự"
ghi chép những thứ về viễn cổ tu đạo giới, đối với Ngụy Tác đều là những việc chưa từng nghe.
Viễn cổ tu sĩ, thần thông kinh nhân, công pháp cũng khác hiện tại, có tu sĩ tu luyện nhục thân thành pháp bảo lợi hại cực, xưng là nhục thân thành thánh. Có tu sĩ lại từ bỏ nhục thân, để thể nội tinh nguyên hóa thành nguyên thần, bất tử bất diệt, xưng là thân ngoại hóa thân. Có tu sĩ tu thành tiểu nhân như kim đan nhưng uy lực hơn nhiều lần, là nguyên anh.
Viễn cổ tu đạo giới trung, thậm chí còn có yêu tu, yêu tu đều là viễn cổ linh thú trời sinh biết tu luyện chi pháp, khác với yêu thú hiện tại.
"Viễn cổ ký sự"
cũng bảo sau này trời đất sụp đổ, tu sĩ và linh thú đều thương vong thảm trọng, số lượng linh thú cực ít, phồn thực khó khăn, tu luyện cần có linh dược đặc biệt, nên yêu tu từ thời thượng cổ đã diệt tuyệt toàn bộ.
"Thiên khung?"
Đọc những thứ thanh sắc ngọc phù ghi về viễn cổ tu đạo giới, trong óc Ngụy Tác lại hiện lên hai chữ này.
Quả nhiên, thần thức quét vào, gã phát hiện tin tức về Thiên khung.
"Hai viễn cổ đại năng mạnh nhất tranh đấu, một đại năng không địch nổi, dẫn lạc sao trời, hủy diệt thiên địa, đại năng kia tạo ra Thiên khung, cho đệ tử đi khắp tứ phương, truyền bá tu đạo chi pháp..."
"Dẫn lạc sao trời, hủy diệt thiên địa?"
Ngụy Tác hít một hơi lạnh.
Thủ đoạn kéo sao trời xuống thì Ngụy Tác khẳng định, dù Thần huyền cảnh điên phong tu sĩ cũng không có thần thông đó. Tuy gã chưa từng thấy một Thần huyền cảnh tu sĩ nào nhưng theo điển tịch thì Thần huyền cảnh tu sĩ cũng chỉ có sức mạnh di sơn điền hải, tuy một đạo thuật pháp có thể hủy diệt cả ngọn núi nhưng không thể so với một ngôi sao, nói gì đến sức mạnh có thể kéo xuống.
Thần thông của đại năng sáng tạo Thiên khung còn hơn đối thủ, tu vi và thần thông như thế chả trách chỉ một chút uy năng của Thiên khung phát ra cũng giết được Thần huyền cảnh tu sĩ.
Viễn cổ tu đạo giới tu sĩ dùng cả cửu cấp viễn cổ thiên long – linh thú siêu phàm đối với tu sĩ hiện tại làm vật cưỡi, làm hộ sơn linh thú, việc này không phải đồn thổi mà là sự thật.
"Thiên khung hình thành tới nay đã gần tám vạn năm, uy năng dần suy kiệt, có đại năng tu sĩ đoán được thọ hạn của Thiên khung ước mười vạn năm nghìn năm..."
"Gì hả!"
Ngụy Tác tức thì biến sắc.
"Thế nào? Ngụy Tác, trong đó ghi những gì?"
Ngụy Tác đột nhiên biến hẳn sắc mặt, lục bào lão đầu không nén được lên tiếng hỏi.
"Lão đầu, Càn La chân nhân cách bây giờ bao nhiêu năm?"
Ngụy Tác không đáp mà hít sâu một hơi, hỏi lục bào lão đầu.
"Ta đã nói với ngươi rồi mà?"
Lục bào lão đầu lấy làm lạ,
"Đại khái hai vạn năm nghìn năm."
"Đừng đại khái, nói chính xác đi."
Ngụy Tác thập phần ngưng trọng bảo.
"Hai vạn năm nghìn hơn bốn trăm năm."
Lục bào lão đầu tính kỹ,
"Cụ thể là bốn trăm bao nhiêu năm thì ta không rõ, liên quan gì đến ngọc phù hả?"
"Trong này là điển tịch Viễn cổ ký sự, ghi lại những việc của viễn cổ tu đạo giới, có cả tin liên quan đến Thiên khung. Ngươi đọc đi là biết."
Ngụy Tác không nhiều lời, rút thần thức khỏi thanh sắc ngọc phù.
"Thiên khung?"
Lục bào lão đầu hơi ngẩn ra, bắn một đạo lục quang vào thanh sắc ngọc phù.
"Mười vạn năm nghìn năm? Thọ mệnh của Thiên khung là mười vạn năm nghìn năm?"
Thoáng sau, lục quang thu lại, lục bào lão đầu kêu lên.
"Nếu viễn cổ ký sự không nhầm thì những gì chúng ta lo lắng là thật."
Ngụy Tác co rút tròng mắt,
"Xem ra Thiên khung không lâu nữa sẽ tan tành."
"Mười vạn năm nghìn năm, nếu những gì ghi lại là đúng thì hiện tại chúng ta cách lúc Thiên khung hình thành gần mười vạn năm nghìn năm. Hiện tại liên tục nứt vỡ, lẽ nào là dấu hiệu Thiên khung sụp đỏ?"
Lục bào lão đầu tỏ vẻ không dám tin,
"Vậy thì vì sao Thiên khung của Vân Linh đại lục và các đại lục khác không có gì biến cố, không nứt vỡ?"
"Mấy mươi năm, thậm chí hơn trăm năm, đối với mười vạn năm nghìn năm thì chỉ là tích tắc. Cùng một cấm chế, ở những chỗ khác nhau thì tồn tại theo thời gian khác nhau cũng là bình thường."
Ngụy Tác hít sâu một hơi, từ từ nói,
"Nhưng nếu ghi chép không nhầm thì tối đa là mấy trăm năm."
"Ngươi cho rằng tối đa mấy trăm năm nữa là Thiên khung sẽ tan vỡ?"
Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác, nhất thời không nói lên lời.
"Kiến thức của ngươi hơn ta, có khó đoán đâu, chỉ là ngươi không dám tin."
Ngụy Tác nheo mắt.
"Tức là Thiên khung sau mười vạn năm nghìn năm thì nhất trường hạo kiếp đáng sợ sẽ bắt đầu?"
Lục bào lão đầu thất hồn lạc phách.
Lão đương nhiên hiểu rằng từ lúc Thiên khung liên tục nứt cho đến khi tan vỡ thì phải mấy trăm năm, nhưng tu đạo giới không có ngần ấy thời gian chuẩn bị, vì Thiên khung cứ thỉnh thoảng nứt ra một vết là tu đạo giới đủ triệt để đại loạn.
"Các vị không cố ý dọa cho tiểu đệ sợ đấy chứ?"
Dương chi điểu ngẩn ra, không dám tin rằng Thiên khung cực kỳ đáng sợ đối với yêu thú, cửu cấp yêu thú va vào cũng chết mà lại tan vỡ.
"Ta cũng muốn đùa với ngươi, bất quá hiện tại còn lòng dạ đó thì tốt quá."
Ngụy Tác nhìn lên lam sắc thiên không quỷ dị, cười khổ lắc đầu, cầm tấm thanh sắc ngọc phù kia lên,
"Ngươi xem viễn cổ ký sự còn gì hữu dụng không, ta xem trong phiến này."
Lục bào lão đầu không nói gì, đọc tiếp
"Viễn cổ ký sự"
.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Ngụy Tác thầm hít sâu một hơi.
Tâm tình gã không bình tĩnh như bề ngoài.
Vốn gã và bọn Lệ Nhược Hải vòng qua Hoàng Đạo thành, trừ thuận tiện xem vết nứt Thiên khung thì cũng muốn nghe ngóng xem Thiên khung hiện tại thế nào, không ngờ tại Hoàng Đạo thành không nghe ngóng được mà giờ lại từ tu sĩ của hai vạn năm nghìn năm trước biết đươc tin tức kinh nhân về Thiên khung.
Vốn bị khốn ở đây một thời gian thì gã cũng không nóng lòng, dù mười năm, hai mươi năm, chỉ cần ra được là không sao, mười năm hoặc hai mươi năm đối với tu sĩ không dài.
Nhưng biết được tình huống của Thiên khung thì khác, nếu mười năm hai mươi năm không ra được, không hiểu bên ngoài sẽ thế nào, khó chắc Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi được an toàn.
Ở nơi thế này, ra được hay không cũng là vấn đề, nói gì ra nhanh.
Ngụy Tác đã từng trải sóng gió, biết lúc này cuống lên cũng vô ích, thầm hít sâu một hơi, lãnh tĩnh lại.
"Kim đan tâm ấn diệu kinh."
Thần thức luồn vào thanh sắc ngọc phù, Ngụy Tác rúng động.
Nhì thấy sáu chữ đầu tiên là đã biết đó là công pháp hoặc thuật pháp quý giá.
"Là thuật pháp tu luyện bản mệnh pháp bảo!"
Chỉ liếc qua, Ngụy Tác đã tỏ rõ thần sắc kinh hỉ.
Lúc ở Vân Linh đại lục, gã đã biết lợi ích khi kim đan tôi luyện bản mệnh pháp bảo, bản mệnh pháp bảo là một thuẫn bài của kim đan, bản mệnh pháp bảo khác nhau thì thần diệu cũng khác, thành thử gã vẫn giữ không ít bạch cốt minh hỏa. Lúc tại Cực Lạc cung và giao thủ với Thiên La chân nhân, Ngụy Tác đã thấy huyền diệu của bản mệnh pháp bảo.
Nếu không vì Thiên La chân nhân tu luyện bản mệnh pháp bảo, Tuyệt diệt kim đan của gã nổ, lão không chỉ bị thương giản đan như thế.
Thuật pháp tu luyện bản mệnh pháp bảo thì Ngụy Tác vẫn thèm muốn, hiện tại không ngờ thượng cổ tu sĩ có danh hiệu chỉ khác Thiên La chân nhân một chữ là Càn La chân nhân lại có.
"Kim đan, tính mệnh, pháp bảo, thiên địa linh vật, dùng mệnh nối thông linh nguyên..."
Ngụy Tác đọc kỹ thuật pháp tu luyện bản mệnh pháp bảo này.
"Càn La chân nhân, không hổ là một trong thập đại thiên tài tu sĩ thời đó."
Đọc xong, Ngụy Tác cũng cảm thán.
Thuật pháp tu luyện bản mệnh pháp bảo này là một môn cao giai thuật pháp cực kỳ hiếm có.
Hóa ra thuật pháp tu luyện bản mệnh pháp bảo đều có hạn chế, nhiều thuật pháp chỉ có thể dung luyện pháp bảo đặc biệt, Kim đan tâm ấn diệu kinh thì không có hạn chế đó, cứ dùng Tâm ấn ấn chứng pháp thử, tìm được pháp bảo thích hợp thì dùng để tu luyện, dung hợp thành bản mệnh pháp bảo.
Có môn thuật pháp này mà tu luyện bản mệnh pháp bảo thì quan trọng là có pháp bảo đáp ứng điều kiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận