Thông Thiên Chi Lộ

Chương 623: Cùng nhau trốn đi

"Chúng ta không có ân oán, nhưng mỗ không thích người khác biết tới thần thông của mình, chỉ cần các hạ đảm bảo không tiết lộ việc hôm nay thì sau khi uy năng Lưu ly tịnh thổ tan biến, cứ việc ra đi."
Ngụy Tác không nhìn Mạnh Phong Vũ, chụp về phía trước rồi nhíu mày.
Hóa ra ban nãy vì chống lại uy năng kinh thiên của Chân Võ chi môn nên gã thi triển Tiềm long thổ châu quyết, uy năng khung cửa tan vỡ biến Hứa Thiên Ảo thành tro, kim đơn cũng không còn, nhưng kim đơn của Bạch Vũ chân nhân bị Lý Tả Ý giết thì không tổn hại, rơi xuống ngay. Ngụy Tác định dùng Huyền sát quỷ trảo chụp lấy nhưng phát hiện chân nguyên không đủ điều khiển Huyền sát âm khí.
"Tại hạ tuyệt đối không tiết lộ."
Mạnh Phong Vũ như được đại xá. Y dù gì cũng là một Kim đơn lưỡng trọng đại tu sĩ, Lưu Vân tông tông chủ, thân phận thập phần cao tuyệt, nhưng Bạch Vũ chân nhân và Lý Tả Ý, Ngụy Tác và Hứa Thiên Ảo kịch chiến khiến y vỡ mật.
Tuy nhiên cùng là Kim đơn tu sĩ, nhưng thần thông của những nhân vật đó sánh với thượng cổ đại năng trong truyền thuyết, cách y một trời một vực.
Dù là Bạch Vũ chân nhân vừa bị Lý Tả Ý giết thì cũng vài chiêu là lấy mạng được y.
"Thỏ huynh đệ, sao ta cảm thấy khí tức của huynh đệ phi thường hư nhược."
Lý Tả Ý lo lắng, rồi kinh hãi nhìn màn sáng trong suốt bao quanh,
"Chúng ta bị nhốt ở đây, kẻ vừa nãy đáng sợ quá, nếu y đến thì chúng ta chết chắc."
"Mỗ thi triển một đạo thuật pháp, chân nguyên tổn hao quá kịch liệt."
Ngụy Tác đứng lên tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, an ủi Lý Tả Ý,
"Thượng cổ thần phù này không có uy năng nối tiếp thì không duy trì được lâu, y cách chúng ta mấy chục vạn dặm, lúc đến thì chúng ta đã đi rồi."
"Thỏ huynh đệ, chúng ta mau đi cứu hai con thỏ kia."
Lý Tả Ý tức thì sáng rỡ mắt, tỏ vẻ hoan hỉ.
"Ngươi ở đây, để mỗ đi xem có cấm chế mai phục không."
Ngụy Tác bảo Lý Tả Ý. Hiện gã chỉ có tu vi Chu thiên nhất trọng, sử dụng Tiềm long thổ châu quyết xong thì nhiều khiếu vị bị phong bế, dù có thiên long hài cốt và long đơn thì cũng không thể dùng Thủy hoàng phệ nhật quyết để khôi phục tu vi. Nếu không dặn trước Kỳ Long Sơn và Thanh Bình, vạn nhất để Lý Tả Ý thấy không ổn thì dù bọn Ngụy Tác liên thủ, vị tất địch nổi y.
"Được."
Lý Tả Ý hiện tại luôn nghe lời Ngụy Tác, tức thì hăm hở, ngoan ngoãn đứng trên tam túc hoàng ngọc đại đỉnh.
"Lão đại, tiểu đệ và bà nương cùng đi."
Dương chi điểu và thanh loan cũng ngoan ngoãn nghe lời nó, lướt lên phía trước Ngụy Tác.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác biết Dương chi điểu lo lắng cho gã giảm mất tu vi, gặp cấm chế sẽ hung hiểm, nên chủ động muốn đi cùng. Dương chi điểu có thiên phú thần thông đặc biệt cảm nhận được khí tức của cấm chế lợi hại. Ngụy Tác gật đầu, cùng Dương chi điểu và thanh loan, đáp xuống Mặc Ngọc lĩnh.
"Ngụy đạo hữu, không ngờ đạo hữu có thần thông như thế."
Trên đỉnh Mặc Ngọc lĩnh, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình nắm tay nhìn Dương chi điểu, thanh loan cùng Ngụy Tác hạ xuống, cực kỳ xúc động.
Trong mắt Hứa Thiên Ảo, Ngụy Tác như sâu kiến, nên hai người bị trấn áp chân nguyên rồi thì không bị thêm cấm chế nào nữa, thấy rõ quá trình Hứa Thiên Ảo bị gã giết.
Quá trình Ngụy Tác giết Hứa Thiên Ảo, toàn thân gã lấp lánh ngân sắc thần quang, kim đơn còn hơn cả nhục thân, đòn sau cùng đánh gục cả Chân Võ chi môn ngang với Thần huyền cảnh đại năng khiến bất kỳ tu sĩ nào cũng như thấy thần vương giáng lâm, cho rằng gã có tiền đồ bất khả hạn lượng, sẽ thành nhân vật truyền kỳ của tu đạo giới.
"Lưỡng vị đạo hữu đại nghĩa, lúc trước tại hạ còn lo lắng lưỡng vị đạo hữu mất mạng tại Thanh Thành khư, biết hai vị là may mắn. Lưỡng vị đạo hữu hiện trúng cấm chế gì?"
Ngụy Tác nhìn thấy hai người từ xa, vòng tay hành lễ, thần tình thập phần trang trọng. Thật ra song phương mà đổi vị trí, nếu Kỳ Long Sơn và Thanh Bình bị bắt, gã vị tất liều mạng đễn xin xỏ, gã hiểu cả hai biết thế mà vẫn đến, bằng hữu như thế cực kỳ khó có. Đối với Ngụy Tác thì còn trọng yếu hơn một món chí bảo.
"Hai vị bị Bạch Vũ chân nhân dùng cấm chế phong ấn chân nguyên, nhưng chỉ cần hai ngày nữa là sẽ tự tan."
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình hành lễ với Ngụy Tác. Cả hai cực kỳ kính trọng gã.
"Không sao là được. Người giết Bạch Vũ chân nhân là Lý Tả Ý, thần trí y đã loạn, điên khùng đến mức coi mình là thỏ, bọn mỗ cũng là thỏ, nên mới cùng bọn mỗ đến cứu lưỡng vị, lưỡng vị cũng nên nhận mình là thỏ, y mà thấy sơ hở thì với thần thông của y, chúng ta khó chống nổi."
Ngụy Tác truyền âm.
"Cái gì, một đại tu sĩ thần thông như thế mà phát điên, tưởng mình là thỏ?"
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình lại chấn kinh.
"Điên khùng đến mức đó..."
Ngụy Tác cùng Kỳ Long Sơn và Thanh Bình trò chuyện thêm, gọi bọn Cơ Nhã và Lý Tả Ý đáp xuống, thấy Lý Tả Ý câu nào cũng thỏ huynh đệ, thỏ tỷ muội thì Kỳ Long Sơn và Thanh Bình mới dám tin một đại tu sĩ lại điên khùng đến vậy.
Thoáng sau, uy năng Lưu ly tịnh thổ quả nhiên tiêu tan như Ngụy Tác nói.
"Lưỡng vị định thế nào."
Không hề dừng lại, vướt lướt về man hoang hoang nguyên ngoài Thiên khung, Ngụy Tác vừa hỏi Kỳ Long Sơn và Thanh Bình.
"E rằng phải sang đại lục khác ẩn lánh. Chân Võ tông thực lực quá mạnh, lúc nào cũng có thể điều động hơn trăm tông môn, ở lại Thiên Huyền đại lục rất có khả năng bị tìm ra."
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình nhìn Ngụy Tác cười khổ.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
"Lưỡng vị tính toán như vậy cũng hay."
Mục quang Ngụy Tác lóe lên, không giấu,
"Mỗ từng ở Vân Linh đại lục, có thân phận là chấp pháp trưởng lão của Hải Tiên tông, mỗ có đạo lữ là tu sĩ Âm Thi tông, đang về Vân Linh đại lục đoạt lấy vị trí Âm Thi tông tông chủ, không có gì bất ngờ thì việc này mười phần chắc chín. Hai vị thấy được thì có thể cũng đến Hải Tiên tông, giúp đạo lữ của mỗ đoạt được chức Âm Thi tông tông chủ rồi tu luyện ở đó."
"Đạo hữu còn là chấp pháp trưởng lão ở Vân Linh đại lục? Có cả đạo lữ ở đó?"
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình tắt tiếng. Kim đơn tu sĩ đến tông môn nào mưu cầu thân phận khách khanh trưởng lão thì rất dễ, tuyệt đại đa số tông môn không cự tuyệt. Nhưng khách khanh trưởng lão chỉ là danh hão, cùng lắm chỉ được ở tông môn tu luyện, không nhúng tay được vào mọi việc, không được nguồn lực chính yếu của tông môn tương trợ. Hơn nữa khách khanh trưởng lão gây họa thì tông môn không hề do dự rũ bỏ. Chấp pháp trưởng lão là trưởng lão thực quyền chỉ dưới tông chủ thì khác, có thể quyết đoán nhiều việc, có thể cả chế tài nội môn đệ tử và trưởng lão khác, chỉ khi lập công lao lớn mới được ngồi lên vị trí này. Chấp pháp trưởng lão cũng tương đương với phó tông chủ, tu sĩ không xuất thân từ môn phán đó thì khó mà ngồi lên.
Ngụy Tác ngồi lên được vị trí đó khiến cả hai không dám tin. Lúc đó Hải Tiên tông Hiên Viên lão tổ sắp thọ nguyên hao tận, Hải Tiên thành cũng hết linh khí, Ngụy Tác mang lại lợi ích lớn cho họ tại Hải liệp đại hội, khiến Hiên Viên lão tổ đột phá tu vi, coi như vãn hồi cục diện, Hiên Viên lão tổ cho gã chức chấp pháp trưởng lão cũng không có gì quá.
"Ngụy huynh đệ."
Có con
"thỏ"
Lý Tả Ý ở đó nên Kỳ Long Sơn không gọi Ngụy Tác là đạo hữu:
"Hình như huynh đệ không định về Vân Linh đại lục?"
"Thôi vậy, ngươi cứ nên về Vân Linh đại lục. Ta tuy muốn ngưng hình nhưng không muốn cùng ngươi, bị Chân Võ lấy mạng. Thần huyền tu sĩ đó khẳng định là Chân Võ tông chủ Hứa thần quân, Hứa Thiên Ảo nhận ra Thủy Linh Nhi, chưa biết chừng y cũng nhận ra. Tiếp theo không chỉ Chân Võ, ngay cả Huyền Phong môn cũng sẽ vây giết ngươi."
Ngụy Tác mục quang lóe lên, chưa kịp nói gì thì giọng lục bào lão đầu lạnh lùng vang lên trong tai,
"Ngươi dù lo cho Thiên khung rất có thể tan vỡ nhưng không thể chỉ trong mười mấy ngày chứ đợi cho tu vi khôi phục đã. Như thế dù ở Thiên Huyền đại lục mà vạn nhất bị Huyền Phong môn và Chân Võ vây ráp thì cũng có thể liều một phen."
"..."
Lục bào lão đầu nói thế, mục quang Ngụy Tác lóe lên. Gã cũng động lòng nhưng sợ lục bào lão đầu không đồng ý.
"Mỗ vốn muốn ở lại Thiên Huyền đại lục nhưng hiện tại tu vi chưa hồi phục, đích xác nguy hiểm, chi bằng chúng ta sang Vân Linh đại..."
Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã nhìn nhau, hỏi Lý Tả Ý,
"Thỏ huynh đệ, muốn ở lại Thiên Huyền đại lục, hay cùng bọn mỗ sang Vân Linh đại lục?"
"Tu sĩ trong khung cửa đó quá đáng sợ, chúng ta cùng trốn chạy."
Nhớ đến Thần huyền tu sĩ trong Chân Võ chi môn, Lý Tả Ý rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận