Thông Thiên Chi Lộ

Chương 635: Vây thành

Bạch mi lão giả há miệng, chưa kịp nói gì thì một đạo bạch quang chói lòa nổ tung, hình thành một bạch sắc quang đoàn, trong mấy trăm dặm đều nhìn rõ.
"Không xong! Có một đàn yêu thú áp sát!"
Trung niên đạo sĩ biến sắc, đưa tay định ra lệnh.
"Việc gì hả?"
Bạch mi lão giả biến hẳn sắc mặt đồng thời ngẩn ra, tỏ vẻ cực kỳ kinh nghi, cơ hồ bạch sắc quang đoàn truyền tin hình thành thì lại một đạo lam sắc quang trụ bay lên.
Trung niên đạo sĩ hơi sững lại, im lặng nhìn chỗ bừng lên bạch sắc quang hoa và lam sắc quang trụ.
Chốc sau, cơ hồ mọi tu sĩ Bắc Linh thành đều thấy bạch sắc băng vụ với tốc độ kinh nhân từ thinh không phía đó tiến về thành.
"Có tu sĩ lợi hại! Yêu thú bị giết không ít, tạm thời không uy hiếp nhiều đến những tu sĩ phòng thủ vòng ngoài!"
Thấy bạch sắc băng vụ với tốc độ kinh nhân, trung niên đạo sĩ phản ứng ngay, nói với bạch mi lão giả rồi tỏ vẻ kinh hỉ cực độ. Dù là độn tốc của bạch sắc băng vụ hay tu sĩ trong đó giết được số lượng kinh nhân yêu thú thì khẳng định thần thông phi phàm. Có tu sĩ như thế đến, họ thêm mấy phần hi vọng.
"Đi, chúng ta đón đạo hữu mới đến!"
Bạch mi lão giả hớn hở ra mặt, nói nhanh với trung niên đạo đoạn vung tay tế xuất phi độn pháp bảo bạch sắc ngọc giản nghênh đón bạch sắc băng vụ.
"Đạo hữu ở đâu, đừng bay quá năm mươi trượng trở lên, bằng không sẽ dẫn nổ pháp khí!"
Đồng thời, bạch mi lão giả cất tiếng.
Bạch sắc băng vụ là tam túc hoàng ngọc đại đỉnh đi hết tốc độ.
Bạch mi lão đạo vừa lên tiếng, Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi nhìn nhau, hoàng quang lóe lên, thu tam túc hoàng ngọc đại đỉnh lại. Tiếp trứ, Thanh Bình tế xuất phi độn pháp bảo như sợi dây chở chúng nhân.
Cả toán hiện đang cực kỳ kinh ngạc.
Có vẻ thú triều lấn tới Bắc Linh thành tít nhất cũng gần nửa canh giờ.
Gần nửa canh giờ, nếu là hai tu sĩ ngang nhau đấu pháp, không biết đã bao nhiêu chiêu, thể nội chân nguyên có thể cạn mấy lần rồi, nên theo bọn Ngụy Tác thì hiện tại Bắc Linh thành đã không giữ được, dù chưa bị yêu thú đồ sát thì ít nhất cũng có vô số yêu thú vào thành, cũng như khi bọn gã đến Hoàng Đạo thành, thấy vô số tu sĩ và yêu thú kịch chiến trong thành.
Ngụy Tác càng đến gần Bắc Linh thành thì càng lo lắng, e rằng thượng cổ truyền tống pháp trận không còn.
Không ngờ Bắc Linh thành chân chính xuất hiện trước mặt thì vẫn còn nguyên, tu sĩ ngăn cản thú triều rất có trật tự.
Ngụy Tác xuyên qua chiến trường giữa tu sĩ và yêu thú, thấy ngoài Bắc Linh thành có mấy trăm tu sĩ không ngừng bày cấm chế, như mọi tu sĩ đều dừng lại chung quanh, không có ai hoảng loạn đào mệnh thì càng khiến bọn gã không dám tin.
"Tu sĩ toàn thành đô được tổ chức lại, sao lại thế được?"
Lục bào lão đầu cũng kêu lên.
"Hai tu sĩ đầu lĩnh đều chỉ tu vi Phân niệm ngũ trọng. Xem sao đã rồi tính."
Bạch mi lão giả và hoàng bào đạo sĩ bay lên lên tiếng, bọn Ngụy Tác mới chú ý, mục quang quét vào là Ngụy Tác giật giật chân mày, tỏ vẻ không hiểu. Cảnh tượng bên ngoài Bắc Linh thành khiến bọn gã tưởng có không ít đại tu sĩ lợi hại tọa trấn. Nhưng xem ra không phải.
"Kim đơn kỳ đại tu sĩ!"
Bạch mi lão giả và hoàng bào trung niên đạo sĩ thấy bọn Ngụy Tác thì không giấu được thần sắc kinh hỉ.
Hóa ra Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật quét vào, phát giác tu sĩ đứng đầu Bắc Linh thành chỉ là Phân niệm ngũ trọng, liền bảo Kỳ Long Sơn không cần che giấu linh khí, chấn nhiếp đối phương.
"Tại hạ là tán tu có việc đến Bắc Linh thành, không rõ lưỡng vị đạo hữu danh hiệu thế nào."
Kỳ Long Sơn không hề rườm lời.
"Tại hạ là Vạn Linh tông tông chủ Lý Hàn Lâm, đây là hảo hữu Hàn Thiên Mặc."
Bạch mi lão giả đáp ngay.
"Hóa ra là Vạn Linh tông tông chủ."
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi nhìn nhau. Lúc họ từ Vân Linh đại lục về có biết Bắc Linh thành thị do Vạn Linh tông chưởng quản nhưng Vạn Linh tông là tiểu tông môn thực lực không bằng Đông Dao thắng địa. Giờ thấy tông chủ cũng chỉ tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, đầu tóc bạc phơ, khóe mắt đã nhăn, không phải do tu luyện công pháp mà vì đã già. Quả thật thực lực Vạn Linh tông đích đích không có gì.
"Hình như yêu thú đều bị cản lại ngoài thành, thượng cổ truyền tống pháp trận trong thành vẫn còn nguyên chứ hả?"
Kỳ Long Sơn gật đầu, hỏi bạch mi lão giả Lý Hàn Lâm và trung niên tu sĩ Hàn Thiên Mặc.
"Chuyện đó..."
Lý Hàn Lâm và Hàn Thiên Mặc sững người, tỏ vẻ khó coi, rồi Hàn Thiên Mặc hỏi:
"Chư vị hỏi về thượng cổ truyền tống pháp trận có việc gì?"
"Nói thật, bọn mỗ đến Bắc Linh thành là định qua thượng cổ truyền tống pháp trận đến Vân Linh đại lục."
Kỳ Long Sơn và bọn Ngụy Tác nhìn nhau, mặt mũi lạnh tanh.
"Chư vị đạo hữu đều thần thông kinh nhân."
Hàn Thiên Mặc nghiến răng:
"Nếu chư vị giúp đỡ thủ thành, khả năng chúng ta giữ được Bắc Linh thành cao hơn mấy phần. Nếu thành phá, không biết có bao nhiêu đạo hữu sẽ mất mạng, e rằng không tới một phần mười thoát được. Chư vị đạo hữu lẽ nào định mặc kệ sống chết của ngần ấy đạo hữu mà dùng truyền tống pháp trận đào thoát?"
"Thừa lời. Các hạ không biết gì rồi."
Kỳ Long Sơn nhíu mày, lạnh giọng:
"Các hạ không biết rằng bọn mỗ từ Lạc Lê thành, Thiên Sơ thành đến đây, Thiên khung dọc đường nứt ba vết, các vị đã hiểu thú triều lần này quy mô thế nào rồi chứ. Mỗ cho các hạ biết, thú triều lần này, chỉ bát cấp trở lên yêu thú, bọn mỗ đã gặp không ít, cả yêu thú thực lực bát cấp cao giai trở lên cũng xuất hiện. Tình thế này các vị còn định giữ Bắc Linh thành hả?"
"Cái gì!"
Lý Hàn Lâm và Hàn Thiên Mặc nhợt nhạt mặt mày, cả hai biết Thiên khung nứt ba vết là thế nào!
"Lạc Lê thành và Thiên Sơ thành đã bị hủy. Các vị muốn cứu tu sĩ thì chỉ còn cách đột vây."
Ngụy Tác nhìn hai tu sĩ nhợt nhạt mặt mày, thập phần kính trọng việc họ lãnh đạo tu sĩ toàn thành chống lại thú triều, đoạn lãnh tĩnh nói, "Nên tổ chức tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng trở lên lại, theo hướng khác đột vây, đê giai tu sĩ cấp dưới nữa thì qua thượng cổ truyền tống pháp trận đến Vân Linh đại lục. Mỗ có một món hộ thần pháp khí, đủ cho tu sĩ như họ qua được thượng cổ truyền tống pháp trận. Nếu chắc chắn họ thoát qua Vân Linh đại lục được, bọn mỗ thậm chí sẽ cầm chân yêu thú. Bộ phận tu sĩ có thực lực đột vây, kém hơn thì dùng pháp trận rút đi, như thế sẽ giảm tử thương xuống thấp nhất. Quy mô thú triều này mà muốn giữ thành trì là bất khả thi."
"Đạo hữu đại nghĩa!"
Lý Hàn Lâm và Hàn Thiên Mặc tỏ ra thập phần kính trọng, đồng thời hành lễ với Ngụy Tác, nhưng rồi nhăn nhó.
"Có điều thượng cổ truyền tống pháp trận ít nhất nửa canh giờ nữa mới dùng được!"
Hàn Thiên Mặc nói.
"Nửa canh giờ nữa, vì sao?"
Bọn Ngụy Tác đều ngẩn người.
"Vì bọn tại hạ không biết quy mô của thú triều, nếu cả thành trì hỗn loạn thì số lượng và thực lực yêu thú dù không đến mức diệt cả thành trì thì thành đó cũng tan rã trước, thành ra Hàn đạo hữu và một vị đạo hữu khác dùng thủ đoạn lôi đình giết vài tu sĩ lập uy, lệnh cho mọi tu sĩ không được rời Bắc Linh thành, ở lại thủ thành."
Lý Hàn Lâm hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, giải thích với Ngụy Tác:
"Sợ có nhiều tu sĩ nhắm vào truyền tống pháp trận mà hỗn loạn, Vạn Linh tông kích phát cổ phù bên ngoài thượng cổ truyền tống pháp trận để triệt để phong tỏa. Uy năng huyền giai trở xuống thì không thể đột phá uy năng phong ấn, uy năng hơn huyền giai thì phong ấn sẽ nổ tung, thượng cổ truyền tống pháp trận cũng hủy hoại."
"Cổ phù gì! Ngụy Tác, mau hỏi y!"
Lục bào lão đầu kêu lên cực kỳ kích động.
"Cổ phù? Cổ phù gì?"
Ngụy Tác hỏi ngay.
"Trọng Huyền thần phù."
Lý Hàn Lâm đáp.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
"Ngươi... ngươi được lắm!"
Lục bào lão đầu gầm lên như ngất xỉu đến nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận