Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 141 - Không Phải Rửa Tiền, Là Buôn Lậu


Phó Cầm Duy thường giúp đồ người có tuổi chuyển đồ ở trong thôn, trẻ con cũng thích chơi với anh, đánh giá trong thôn rất tốt. Trưởng thôn giao người cho anh rất yên tâm.
Trưởng thôn còn nói: “Bảo tên đó ngậm miệng, cậu ta tỉnh lại lại la làng lên, vừa nãy y tá chạy tới ba lần rồi.” Thế này mà được à?
Phó Cầm Duy cười đồng ý.
Lục Ngọc với trưởng thôn ở bên ngoài, phẫu thuật giống như của anh ta hoàn thành, có thể về. Sau này lại tới sở vệ sinh khử trùng là được.
Bây giờ không xuất viện là đang đợi người nộp tiền, hai người ở bên ngoài chưa bao lâu đã nhìn thấy bác gái Lục khóc lóc chạy vào bệnh viện, nói: “Em trai tôi như thế nào rồi?”
Trưởng thôn nói: “Đã không sao rồi.”
Bác gái Lục trừng Lục Ngọc: “Đồ sao chổi, nhà bọn tao dính tới mày thì không có chuyện tốt gì. Nếu em trai tao có mệnh hệ gì, mày không xong với tao!”
Trưởng thôn ở bên cạnh không nhìn nổi nữa: “Nếu không phải em trai cô trêu chọc Lục Ngọc, sao lại như thế này. Vừa nãy nếu không phải Lục Ngọc móc ra năm tệ tiền viện phí, cậu ta chế.t rồi. Tôi thấy Lục Ngọc người ta biết đại cục hơn cô.”
Đương nhiên bác gái Lục không dám đôi co với trưởng thôn, chỉ đành đi vào nộp tiền. Tiền bà ta dùng không phải tiền của mình, trong ví tiền của em trai có một xấp mười tệ ngay ngắn, những một nghìn tệ.
Sau khi tới, nộp tiền phẫu thuật tám mươi tệ, dưới yêu cầu của trưởng thôn, trả lại cho Lục Ngọc năm tệ.
Bác gái Lục nói: “Lục Ngọc làm người ta bị thương, lẽ nào cứ cho qua như vậy?”
Lục Ngọc ở bên cạnh nói: “Vậy bà muốn như thế nào?”
Trong lòng bác gái Lục có niềm thích ý vặn vẹo, nói: “Không phải cô có thể kiện tụng sao, chuyện này thế nào cũng phải đưa cô tới đồn công an nhốt mười ngày nửa tháng!”
Bác gái Lục từng bị giam, bà ta biết sự đáng sợ của nơi đó, một khi bị bắt, cho dù thả ra, bà ta không tin Phó Cầm Duy có thể không có khúc mắc gì với cô.
Bây giờ con gái của bà ta chạy mất, cũng không biết chịu khổ gì ở bên ngoài. Ngược lại Lục Ngọc cùng đối tượng sống hạnh phúc vui vẻ, đây không phải là gai mắt bà ta sao.
Trước đây muốn chỉnh Lục Ngọc nhưng không có cơ hội, bây giờ cơ hội tới, bà ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ, dù sao thì em trai ở trong bệnh viện là bị thương thật sự.
Trưởng thôn ở bên cạnh nói: “Não cô úng phân rồi sao? Em trai cô lôi lôi kéo kéo với phụ nữ đã có chồng. Bị người ta xử, cô không che đậy xấu hổ còn rêu rao ra ngoài?”
Nụ cười biến thái của bác gái Lục cứng lại trên mặt, bà ta còn có rất nhiều lời nghẹn ở bên miệng, nhưng trưởng thôn ở đây, không dám nói.
Chỉ đành nhịn lại, định đợi trưởng thôn đi sẽ đi tìm họ tính sổ.
Bác gái Lục nói muốn vào phòng bệnh. Vừa vào, chỉ có một mình Phó Cầm Duy đứng phía trước. Họ đi vào dọa Lâm Hâm run cầm cập. Sau đó bác gái Lục bắt đầu la toáng lên.
Trưởng thôn thật sự chê mất mặt, bèn đi trước!
Phó Cầm Duy cũng cùng Lục Ngọc đi ra. Đi tới chỗ không người nói với Lục Ngọc: “Tôi đã thăm dò ông ta rồi, có lẽ không phải là rửa tiền, chỉ là buôn lậu.”
Lục Ngọc nghe xong, như vậy chính là từ tập thể trở thành cá thể, huống hồ buôn lậu đang bị nghiêm trị.
Cô nói: “Anh rất thông minh!”
Cô biết tiền của Lâm Hâm có lai lịch bất chính là dựa vào manh mối xuyên sách. Nhưng Phó Cầm Duy hoàn toàn là suy đoán ra, còn dùng lời nói dò la nội tình của Lâm Hâm.
Quả nhiên người có thể thi đỗ đại học ở thập niên 80 đều không phải người đơn giản.
Phó Cầm Duy bọn họ với bác gái Lục lần lượt về thôn.
Dưới sự khuếch đại trắng trợn của bác gái Lục, cả thôn đều biết chuyện Lục Ngọc phản sát Lâm Hâm.
Trong thôn có thái độ khác nhau với chuyện này, có người nói Lục Ngọc quá hung dữ, không hề dịu dàng như phụ nữ, tức giận lên ngay cả bác gái cũng đánh, họ lục lại những chuyện trước đây ra nói.
Nhưng danh tiếng của Lâm Hâm ở trong thôn thực sự quá kém, người nói Lục Ngọc chỉ là thiểu số, phần lớn vẫn nói Lâm Hâm đáng đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận