Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 399


Lục Ngọc tán gẫu với người trong thôn, nói rất lâu mới về nhà họ Phó.
Cái khác thì không nói làm gì, nhưng cá viên này đều là để dành riêng ra. Cá viên trong quán bán rất nhanh.
Nếu không để riêng trước thì không có.
Cá viên rất vạn năng, xào rau, nấu mì đều được, tăng vị.
Lục Ngọc về nhà họ Phó trước. Tiêu Thái Liên vừa thấy họ liền rất vui: “Lần sau đừng cầm đồ về nữa, trong nhà có cả!”
Lục Ngọc nói: “Mẹ, hôm nay con đến chỗ mẹ con ăn cơm, Tích Niên với Cầm Duy ở lại đây.”
Mỗi lần cô về thời gian đều rất ít ỏi.
Tiêu Thái Liên lập tức nói: “Được, hỏi thăm mẹ con giúp mẹ! Đợi mẹ bận xong đợt này, đến chỗ chị ấy, mẹ rất muốn nói chuyện với mẹ con.”
“Chị hai con buổi sáng đã về rồi, vừa hay ba chị em các con nói chuyện với nhau.”
Lục Ngọc nói: “Mẹ, con qua đó, nếu có việc gì thì gọi con!”
Tiêu Thái Liên cười nói: “Đi mau đi, nào có việc gì! Đứa nhỏ này…” Ngữ khí thân thiết giống như đối đãi với con gái ruột của mình vậy.
Trước khi đi, cô bỏ cá viên, đậu phụ cá vào trong tủ lạnh cho bà, còn chỉ bà cách làm.
Tiêu Thái Liên nói: “Thứ này con giữ lại bán tốt bao nhiêu, chúng ta ăn đều là lãng phí!” Tuy nói là nói như vậy, nhưng trên mặt ngập tràn nụ cười.
Con dâu út tốt, thứ gì ngon cũng nỡ cầm về.
Thế này bà đã biết đủ rồi, may mà bà chia nhà sớm, trong nhà còn rất hòa thuận. Bây giờ trong thôn đều theo hệ thống hộ gia đình, rất nhiều người bởi vì chuyện này cãi vã ầm ĩ, không hòa thuận như nhà họ.
Bây giờ rất nhiều người trong thôn đều ngưỡng mộ Tiêu Thái Liên. Bốn đứa con trai đều có nhà, nhà cửa hòa thuận, gia đình như vậy, không có chuyện không sống tốt.
Lục Ngọc đến nhà họ Lục, vào nhà xem, chị cả và chị hai kéo tay ngồi trên giường nói chuyện.
Mẹ cô cũng ở đây.
Lục Ngọc kinh ngạc hỏi: “Cha đâu?”
Mẹ Lục lập tức nói: “Ở chuồng heo đó, bên chuồng heo không thể không có ai. Cha con còn đặc biệt dựng cái nhà bên đó, mỗi ngày ở đó ngủ!”
Lục Ngọc cả kinh: “Ở đó có thể nghỉ ngơi tốt sao?”
Mẹ Lục thở dài một hơi: “Hết cách, nghe nói thôn kế bên nuôi heo, nửa đêm bị người ta lái xe tới trộm.” Bà nghe xong sợ tới mức mất ngủ mấy đêm.
May mà chuồng heo của họ ở sâu trong thôn. Lái xe phải qua cổng thôn, động tĩnh quá lớn, người khác khó trộm.
Nhưng cũng cho họ một hồi chuông cảnh giác, một con heo ít nhất trị giá ba bốn trăm, hai vợ chồng họ cơ bản đều ở đó.
Hôm nay là thấy các con gái đều về, mới đặc biệt chạy về.
Lục Ngọc nói: “Thế cũng quá vất vả rồi!”
Mẹ Lục lại rất biết đủ: “Có việc kiếm được tiền còn sợ vất vả cái gì!” Trước đây làm việc ngoài ruộng còn vất vả hơn, thế này đã là gì?
Nhà họ Lục không có gia sản gì, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền đều đắp vào chuồng heo cả, vừa bắt heo con vừa mua thực phẩm. Năm nay còn muốn mở rộng một chút, trong tay không có tiền, đều phải tích góp lại.
Lục Ngọc nói: “Vậy đợi chút nữa, chúng ta đến bên đó nấu cơm ăn đi.”
Mẹ Lục nói: “Không cần, nấu xong mang cho cha con một hộp cơm là được. Cha con ăn gì cũng như nhau.”
Mẹ Lục còn cười nói: “Mấy chị em các con khó khăn lắm mới tụ tập một ngày, ở đây nói chuyện đi!”
Bình thường cũng rất khó gặp mặt, bây giờ chị cả Lục với Lục Ngọc ở cùng nhau, chị hai Lục vẫn luôn sống ở ngoài thôn.
Tuy nói hai thôn không xa, nhưng bây giờ không có phương tiện giao thông gì, muốn về một chuyến cũng rất phí sức.
Lục Ngọc hỏi chị hai Lục: “Chị ở đó như thế nào?”
Chị hai Lục nói: “Cũng được!” Trước đây nhà chồng chị ấy có thủ nghệ ủ rượu, rất kiếm được tiền, sau này rượu thương phẩm lưu hành, rượu truyền thống chỗ họ liền nhạt nhòa đi.
Nhà chồng đông người, kiểu ăn bám giống như họ thật sự sống không dễ dàng.
Chồng chị hai Lục què chân, hai đứa con trai cũng đã lớn, liên quan tới vấn đề đi học, bây giờ đã trì trệ hai năm, còn chưa đi học nữa.
Những chuyện này đều là chị hai Lục nói khi họ nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận