Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 147 - Mời Cơm


Chị gái bán thịt định ôm bí mật này vào bụng tới chế.t không nói, đợi lát nữa chủ nhiệm tới, cứ nói cô ta tốn không ít sức lực mới bán được ruột già.

Lục Ngọc về tới nhà, lại gọi người mang một túi gạo tới, gạo một hào hai một cân. Một túi là năm mươi cân, sáu tệ. Đây là lương thực cũ mua ở trong tay đồng hương, nhưng bảo quản khá tốt, không có mùi mốc, lương thực mới còn đang phát triển trong đất kìa.
Đồng hồ cũng là cần dùng tiền gấp, nếu không gạo này ít nhất phải tám tệ.
Mua gạo lại mua thịt, Tiêu Thái Liên nói: “Sao lại tiêu nhiều như vậy?” Lục Ngọc được chia ba phần cổ vịt, trong tay có chút tiền, cả nhà đều biết.
Tiêu Thái Liên tiết kiệm quen rồi, tuy không phải tiêu tiền của bà, nhưng bà cũng xót!
Có tiền cũng không thể tiêu như vậy, sống qua ngày gì đó đều phải tiết kiệm.
Lục Ngọc nói: “Cũng nhờ mấy anh trai giúp đỡ, con muốn nấu chút đồ ngon cảm ơn họ.”
Tiêu Thái Liên giãn mày ra, Lục Ngọc có lòng như vậy cũng hiếm, đều nói người trong nhà thương cô, quả thật cô biết cách khiến người ta thương.
Tiêu Thái Liên nói: “Vậy cũng không cần mua nhiều như vậy!” Tuy nói như vậy nhưng mua cũng mua rồi. Bà vội giúp Lục Ngọc rửa sạch ruột heo, lúc ra khỏi lò mổ, ruột heo đã được xử lý rất nhiều lần, vô cùng sạch sẽ.
Nhưng Lục Ngọc vẫn lộn qua lộn lại rửa sạch sáu lần, cuối cùng mới vớt ra.
Thịt heo làm thịt kho, ruột heo làm ruột kho tương, rồi tùy tiện xào thêm hai món nhỏ là được.
Trong nhà Lục Ngọc làm cổ vịt kho, gia vị gì cũng có.
Lúc kho ruột heo, bỏ không ít tương dầu kho, rất nhanh dầu nồng tương đỏ, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Lục Ngọc lại bắt đầu múc gạo, lần này lấy rất nhiều gạo, nấu hẳn hai nồi lớn.
Tiêu Thái Liên ở trong sân đã ngửi được mùi thơm của gạo, bà biết lúc Lục Ngọc nấu ăn không hề keo kiệt, bà không đi vào, sợ mình thấy sẽ khó chịu!
Ruột heo dùng nồi sắt lớn hầm lửa nhỏ, sôi ùng ục tỏa ra mùi thơm.
Dùng nồi sắt to nấu đồ rất nhanh, sau khi mềm rục thì vớt ra.
Mười lăm cân ruột heo, nấu ra cũng không nhiều như thế, cắt chúng thành miếng nhỏ.
Cơm cũng đã chín, Lục Ngọc tìm hộp cơm trong nhà ra đựng đầy một bát lớn. Bên trên phủ đầy thịt kho, ruột heo kho, cuối cùng chan một lớp nước sốt. Lục Ngọc bỏ đủ gia vị, ngay cả nước sốt cũng ngon, trộn với cơm rất ngon.
Bát đầu tiên Lục Ngọc cho trưởng thôn. Cuối cùng cô cũng nhìn ra được, quan huyện không bằng cán bộ thôn, tạo quan hệ tốt với trưởng thôn, sau này rất có lợi. Hơn nữa trưởng thôn nhiều lần bảo vệ cô, về tình về lý cũng nên tặng chút đồ ăn.
Lục Ngọc đi suốt quãng đường, mùi thơm của thức ăn bay lất phất, người ngửi được bụng đều kêu ột ột.
Lúc cô bưng một bát cơm to phủ đầy lòng kho tới văn phòng của trưởng thôn, nhìn thấy rõ ràng trưởng thôn nuốt nước bọt.
Trưởng thôn còn nói: “Làm gì vậy?”
Lục Ngọc nói: “Trong nhà nấu chút đồ ngon, mang tới cho chú nếm thử!”
Trưởng thôn muốn từ chối nhưng mũi ngửi được mùi này, thật sự không nói ra được lời cự tuyệt, mùi hương thơm phức giống như có lực sinh mệnh, chui thẳng vào trong mũi của ông ta.
Trên cơm trắng đầy ắp phủ đầy lòng heo, Lục Ngọc bới rất đầy, đủ cho hai người ăn.
Trưởng thôn nói: “Được, lần sau không được làm vậy nữa.” Cũng không tiện lập tức ăn ngay, nói với cô: “Ngày mai cô chuẩn bị đàng hoàng chút, cùng vào thành phố tham gia đại hội tuyên dương cá nhân tiên tiến. Nếu cô có thể giải quyết được chuyện phân bón, tôi sẽ xử lý chuyện nuôi heo.”
Lục Ngọc nghe vậy rất vui, một bữa ăn thịt và bữa nào cũng ăn thịt, bên nào quan trọng hơn vẫn phân biệt rõ ràng.
Lục Ngọc cười ha ha nói: “Cháu nhất định sẽ nghĩ cách.” Lục Ngọc còn phải đưa cơm cho người khác, bèn tạm biệt.
Sau khi thấy cô đi, trưởng thôn thực sự không nhịn được nữa, dùng đũa gắp một miếng ruột già cho vào trong miệng, vào miệng rất có độ dai, nhìn một cái là biết đã hầm rất lâu, vô cùng thấm vị, nhai miếng nào cũng có thể nhai ra nước, lập tức gắp thêm một miếng cơm to.
Ồ, ngon thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận