Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 335 - Phó Chi muốn góp cổ phần


Phó Cầm Duy cũng chưa từng bế trẻ con, anh cũng căng thẳng, khiến cho hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi Tiểu Tích Niên chào đời khóc vài tiếng, sau đó thì chưa từng khóc mấy. Chỉ có lúc thay tã hoặc muốn ti sữa, sẽ hừ vài tiếng, nếu không ai để ý tới cậu, cậu sẽ hét to tiếng một chút.
Dựa theo cách nói của mẹ chồng, đứa trẻ này rất thông minh.
Tiêu Thái Liên ở một bên nhìn Phó Cầm Duy nói: “Con bế đàng hoàng, bế như vậy đứa trẻ không thoải mái.”
Cũng thật là, bình thường đọc sách viết chữ, anh đều rất lợi hại. Sao bế con lại cứng nhắc như vậy.
Tiêu Thái Liên còn nói: “Lúc nhỏ con nghịch hơn Tích Niên nhiều, từ khi chào đời đã bắt đầu la lối. May mà cháu trai của mẹ không giống con.”
Lục Ngọc có hơi kinh ngạc, Phó Cầm Duy còn có dáng vẻ như vậy.
Khí chất bây giờ của anh thực sự quá lão cán bộ, chỉ có thi thoảng lúc Lục Ngọc ở đây sẽ nhìn thấy dáng vẻ anh mất khống chế, bình thường rất nghiêm túc đứng đắn.
Bây giờ đã làm xưởng trưởng, để khiến mình trông lớn tuổi một chút, anh đeo thêm một cặp kính không độ.
Phó Cầm Duy mặc tây phục, đeo kính, áo sơ mi trắng liền có chút nhã nhặn cầm thú.
Anh về tới nhà, thay thành đồ bình thường, nhưng khi xắn tay áo lên cũng rất có khí phái.
Lục Ngọc nhàn rỗi, Tích Niên được mẹ chồng giành bế đi rồi.
Mỗi ngày mẹ Lục cũng tới thăm cháu ngoại, thuận tiện cũng thăm Phó Chi.
Phó Chi ăn cơm xong cũng tới, mỗi ngày ở đây đều rất náo nhiệt, không thiếu người tới tìm Lục Ngọc nói chuyện.
Phó Chi biết Phó Cầm Duy mở xưởng, có hơi kinh ngạc.
Bởi vì trông Phó Cầm Duy chính là kiểu người rất quy tắc, không ngờ thế mà lại từ bỏ công việc ổn định. Người bình thường không có loại dũng khí này.
Phó Chi cũng đánh giá cao Phó Cầm Duy hơn, trước đây cảm thấy Lục Ngọc hoàn hảo như vậy, vừa xinh đẹp vừa giỏi nấu nướng gả cho Phó Cầm Duy có hơi đáng tiếc.
Nhưng bây giờ nhìn Phó Cầm Duy biết nóng biết lạnh, vì chăm sóc vợ ở cữ, xin nghỉ một tháng, bà ấy cũng hài lòng.
Gương mặt Lục Ngọc hồng hào, sống hạnh phúc, nhìn một cái là có thể nhìn ra.
Phó Chi nói với Phó Cầm Duy: “Bây giờ việc làm ăn của các con như thế nào rồi?”
Tiêu Thái Liên đang bồng cháu, những người khác thì ở trong nhà tùy ý nói chuyện.
Phó Cầm Duy nói: “Không tốt lắm!” Bây giờ cổ vịt treo gió của họ không bán ra được, thực ra khẩu vị rất tốt, giá cả niêm yết cũng rất hợp lý.
Khoảng bốn hào một cái, cổ vịt nặng cân, một cái đủ gặm một lúc.
Nhưng đặt vào thị trường, mọi người không chấp nhận.
Lưu Bàng đều bán cho bạn bè, một số người bạn còn quay lại mua tiếp, không biết đối phương thật sự cảm thấy ngon, hay chỉ là để an ủi bạn mình.
Lưu Bàng cực kỳ thích ăn cổ vịt treo gió này, trước đây làm ăn cũng rất thuận lợi, không ngờ sẽ vấp phải khó khăn, dạo này vẫn luôn chán nản.
Vừa hay đúng lúc Phó Cầm Duy chăm Lục Ngọc ở cữ, cho nên cũng không quản chặt công xưởng gì, bên đó vẫn tiếp tục làm.
Họ tuyển hai mươi người, một phần là vay, mỗi ngày đều phải gánh vác ăn uống và lương của nhiều người như vậy, nhìn thấy từ trước tết tới bây giờ cũng nửa năm, không có bất cứ khởi sắc gì, mỗi ngày đều lỗ vốn.
Bây giờ Phó Cầm Duy còn cầm cự nổi, nhưng Lưu Bàng đã có hơi suy sụp rồi.
Lưu Bàng đã gầy đi một vòng lớn.
Phó Chi nói: “Việc kinh doanh này mẹ có thể góp cổ phần không?”
Phó Chi vẫn rất có hứng thú với việc kinh doanh này.
Hơn nữa bà ấy còn có tiền.
Phó Cầm Duy nói: “Để con hỏi thử Lưu Bàng xem có xuất cổ phần không.” Bây giờ cổ phần được khống chế là Lưu Bàng với Lục Ngọc mỗi người bốn mươi phần trăm, một mình Phó Cầm Duy hai mươi phần trăm.
Hai mươi phần trăm của anh sẽ không xuất nhượng, là một xưởng trưởng, nếu ngay cả chút cổ phần này cũng không có, làm sao quản lý.
Lục Ngọc cũng không xuất nhượng, đây là một thử nghiệm quan trọng, khẩu vị cũng không tồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa đánh ra thị trường, vạn sự khởi đầu nan.
Phó Chi nói: “Nếu được, mẹ nguyện ý mua hai mươi phần trăm cổ phần trở lên! Còn có thể mở đường tiêu thụ giúp con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận