Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 239 - Tủ Lạnh


Tiêu Thái Liên thấy cô mua sữa trâu đắt như vậy, đều không nỡ uống, thấy Lục Ngọc đối xử tốt với Phó Cầm Duy như thế, tiêu bảy tệ mà mắt cũng không chớp một cái.
Bà cảm động trong lòng: “Ngoan, con cũng uống một bát đi!”
Lục Ngọc nói: “Con không uống, con uống cũng không bổ!” Cơ thể của cô đã tốt hơn khi mới xuyên sách nhiều.
Sữa trâu không phải thứ ai cũng có thể uống được.
Nếu không phải Phó Cầm Duy bị thương, trong nhà không có ai nghĩ mua thứ này.
Thấy vậy, Tiêu Thái Liên cho con dâu cả một bát, bây giờ con dâu cả đang mang thai, bình thường không có đồ ngon gì, bây giờ có sữa trâu cũng cho chị ấy uống một chút.
Một bát còn lại mình tự uống.
Nghe Lục Ngọc nói, cô đã đặt tận một tháng, sữa trâu sẽ được đưa tới hằng ngày. Tới khi đó chia đều, tranh thủ mỗi người trong nhà đều có thể uống được ít ngụm.
Lục Ngọc bưng sữa trâu cho Phó Cầm Duy, anh uống một ngụm: “Rất thơm, em nếm thử đi!”
Lục Ngọc nói: “Anh uống hết đi!”
“Em không uống, anh sẽ không uống!” Sau khi anh bị ốm, còn có một loại bá đạo của yếu ớt, Lục Ngọc uống một ngụm, khóe miệng Phó Cầm Duy nhếch lên.
Lục Ngọc chăm sóc Phó Cầm Duy, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt.
Đợi tới ngày hôm sau, Lưu Bàng tới.
Lưu Bàng bởi vì hợp tác bán đồ ăn với Lục Ngọc, đã đổi một chiếc xe mới.
Nhìn thấy Lục Ngọc liền vui vẻ: “Cha tôi còn khen tôi, không chỉ như vậy, người của xưởng gang thép, xưởng lò xò, và cư dân xung quanh bây giờ còn nhớ mong chúng ta!” Đáng tiếc là hết rồi, nếu không còn có thể bán thêm một đợt.
Mọi người đều khen đồ ăn họ làm ngon, Lưu Bàng nghĩ thôi cũng vui.
Lưu Bàng không biết Phó Cầm Duy bị thương, vừa vào mới phát hiện Phó Cầm Duy bị thương, đỏ mặt nói: “Sao không báo cho tôi chứ, tôi cũng không chuẩn bị gì.” Hai tay không tới.
Lục Ngọc nói: “Có gì chuẩn bị chứ, anh tới ăn chút đồ, trong nhà còn có hai con cá muối, lát nữa làm cho anh!” Cá muối này là người khác tặng.
Bây giờ Lục Ngọc làm cán bộ, mọi người tặng quà cũng hào phóng.
Lưu Bàng chưa từng ăn loại cá muối này, vừa nghe thấy, nước miếng đã muốn chảy ra.
Bây giờ anh ấy sùng bái Lục Ngọc, vô cùng sùng bái, chỉ cảm thấy Lục Ngọc nấu gì cũng ngon.
Anh ấy lái xe tới, gây nên náo động không nhỏ trong thôn. Hai vợ chồng này lợi hại, bạn họ quen cũng đều là người lợi hại. Mọi người đều cho rằng Lưu Bàng là tới thăm Phó Cầm Duy.
Ai ai cũng bị xe thu hút, đều sáp tới sân nhà họ Phó.
Người trong thôn ngay cả chiếc xe đạp cũng không có, anh ấy đã có xe ô tô rồi, người so với người thật sự tức chế.t người.
Lục Ngọc hỏi: “Anh tới có việc gì sao?”
Lưu Bàng nói: “Ài, suýt chút quên mất chuyện chính, lần này tôi tới là tới đưa tủ lạnh cho chị. Nghe bên kia đã đang đi hàng rồi, hôm nay có thể tới, tôi ở đây nhận hàng giúp chị!”
Lúc anh ấy nói câu này, giọng nói không nhỏ.
Tiêu Thái Liên đang nói chuyện với một đám người ở ngoài sân nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, tủ lạnh gì? Là…Tủ lạnh mà họ tưởng tượng đó sao? Đó là đồ điện gia dụng! Trong thôn không có thứ này, lẽ nào nói hôm nay có thể nhìn thấy chiếc tủ lạnh đầu tiên trong thôn sao?
Rất nhanh chiếc tủ lạnh 300L đã tới, trông rất to, trực tiếp được khiêng tới nhà họ Phó.
Tủ lạnh vừa tới, cả thôn cũng náo động lên, ngay cả trưởng thôn cũng tới xem: “Thứ này chính là tủ lạnh à?”
“Chứ gì nữa, nghe nói bỏ đồ vào rồi lấy ra, đồ không hư hao gì!” Ở trong mắt người nông thôn, tủ lạnh là thần.
Chưa từng nghe nói nhà ai có tủ lạnh.
Chỉ có bệnh viện và đơn vị nhà nước có.
Tiêu Thái Liên nói: “Tủ lạnh tốt, đợi khi mổ heo, bỏ thịt heo vào trữ đông, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó!”
Mọi người nghe xong càng thêm ngưỡng mộ, thứ như thịt khó bảo quản, đều là mua ăn liền. Có tiền còn không mua được.
Cùng lắm chỉ là làm thành thịt khô, làm không ngon, còn cực kỳ mặn, tủ lạnh có thể giữ tươi thực phẩm, thật sự rất tốt.
Chẳng trách gọi là tủ lạnh, hình dáng cao lớn, giống như cái tủ vậy. Bỏ vào trong cái phòng nhỏ phía sau nhà bếp, vừa hay nối dây điện bên đó.
Tủ lạnh lớn như vậy để ở đây thật khí phái.
Mấy thím tò mò trong thôn hỏi Lưu Bàng: “Thứ này bao nhiêu tiền, mua thế nào?”
Lưu Bàng cười nói: “Bây giờ có tiền cũng không mua được, trại heo của chúng cháu chỉ có một suất!” Đều là từ đơn vị nhà nước xuất đơn, lần này anh ấy đặc biệt tới nhận hàng.
Nếu không người ta không chịu đặt hàng xuống.
Quả nhiên người đàn ông chở tủ lạnh nhìn thấy Lưu Bàng, đưa cho anh ấy một tờ đơn, Lưu Bàng đóng một cái lên công chương chuẩn bị sẵn, lúc này người đưa hàng mới đặt hàng xuống, rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận