Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 440 - Nỗ Lực Thêm Một Chút


Lục Ngọc kinh ngạc, không phải anh say sao, sao trí nhớ tốt như vậy.
Lúc này cũng không màng xin lỗi, nói: “Anh yên đã, em nói chuyện chính với anh trước.”
Sau đó nói lại chuyện mẹ nuôi Phó Chi nói hôm qua, mua nhà tặng hộ khẩu.
Phó Cầm Duy nói tỉnh quả thực không tồi, anh thường xuyên đi họp.
Chủ nhiệm chiêu thương trong tỉnh cũng từng ám thị với anh, nếu có ý muốn vào tỉnh phát triển, cũng có thể liên lạc với ông ấy.
Khi đó anh không chọn, cũng là lo lắng Lục Ngọc không thể tiếp nhận, dù sao thì ở huyện, anh chị dâu, các chị của Lục Ngọc đều ở đây, chung quy tiện hơn nhiều.
Lục Ngọc nói: “Chủ yếu là vì con trai.” Nếu có thể vào tỉnh lấy được hộ khẩu, quả thực Tiểu Tích Niên có thể nhận được một nền tài nguyên giáo dục tốt hơn.
Theo cô biết, giáo viên ở huyện chỉ mới tốt nghiệp cấp ba.
Thời này, tốt nghiệp cấp ba đã được tính là học sinh ưu tú rồi.
Nhưng tỉnh thì khác, giáo dục ở tỉnh, hầu như đều là sinh viên tốt nghiệp phụ trách.
Thời này đại học là nền giáo dục tinh anh, có thể tốt nghiệp đại học đều là nhân tài/
Lục Ngọc nói như vậy, Phó Cầm Duy nói: “Vậy một thời gian nữa chúng ta mua nhà trước, bây giờ trong tay còn có bao nhiêu tiền?”
Lục Ngọc nói sau khi mua xe chỉ còn hai vạn.
Hai vạn này là số tiền dư lại sau khi trả hết tất cả khoản nợ trước tết, thế này đã coi như rất tốt rồi.
Phó Cầm Duy nói: “Đợi đến tháng hai, chỗ anh còn có thể kết toán lại bốn mươi vạn, trừ đi phần trăm và thuế, chắc có thể lấy được khoảng mười hai vạn.”
Trước đây xưởng nhỏ của Phó Cầm Duy vẫn luôn không có lợi nhuận gì, bây giờ kết toán một lúc ra, vẫn rất tráng kiện.
Lục Ngọc đang lo lắng tiền mua nhà, dù sao tỉnh thành tấc đất tấc vàng, chắc chắn đắt hơn trong huyện, nghe thấy anh nói như vậy liền yên tâm.
Phó Cầm Duy nói: “Sau khi mua nhà, em làm hộ khẩu trước, dù sao con trai còn nhỏ, còn lâu mới đi học, thời gian này cứ để nó chơi thêm đi!”
Lục Ngọc mới phát hiện, tuy Phó Cầm Duy khá nghiêm khắc với con trai nhưng lại cực kỳ sủng cậu.
Thằng bé chơi ở trong thôn vui nhất, sau đó tới huyện cũng đã quen được một số bạn mới.
Hai người quyết định đợi khi con vào tiểu học mới hoàn toàn chuyển cậu vào tỉnh. Bây giờ cứ để cậu hưởng thụ tuổi thơ vui vẻ này.
Đối với gia cảnh như Phó Cầm Duy và Lục Ngọc, họ không cần con trai ưu tú bao nhiêu để nâng cao đẳng cấp gia đình, chỉ cần Tiểu Tích Niên vui vẻ là được.
Phó Cầm Duy lại nhớ tới trò đùa trên bàn rượu hôm qua: “Họ đã bắt đầu giục sinh rồi, có cần anh nỗ lực thêm không?”
Lục Ngọc tức giận trừng anh: “Sao lại không đứng đắn như thế chứ?”
Phó Cầm Duy nói: “Nếu đứng đắn, con trai từ đâu ra?”
Lục Ngọc lại bắt đầu đánh anh một cái, không cho anh nói những chuyện này.
Sau đó cô đắp chăn lại vờ ngủ, ba giờ sáng cô mới ngủ, bây giờ thức dậy cũng mới sáu giờ.
Nằm trong vòng ôm, chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi. Phó Cầm Duy ôm chặt Lục Ngọc, sau đó cúi đầu hôn một cái.
Đợi trời sáng hẳn, Lục Ngọc mới mở mắt, phát hiện người đàn ông mình đang ôm đột nhiên biến nhỏ.
Cúi đầu nhìn phát hiện là con trai mình.
Tiểu Tích Niên cũng ngủ say mê.
Lục Ngọc vừa cử động, con trai cũng tỉnh dậy: “Mẹ, sao con lại ngủ rồi, con vừa nãy muốn gọi mẹ cùng ra ngoài chơi!” Kết quả Lục Ngọc ngủ quá say.
Tiểu Tích Niên lặng lẽ nằm trên cánh tay mẹ, không ngờ buồn ngủ sẽ truyền nhiễm, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.
Lúc hai người dậy, phát hiện nho đã được rửa sạch để ở đó. Lục Ngọc với con trai ăn chút trái cây.
Phó Cầm Duy nói, trong nhà đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon.
Hôm qua vừa từ nhà họ Lục ăn xong, hôm nay nhà họ Phó lại chiêng trống rùm beng bày biện ra, nói hầm cá to, cũng mời người nhà họ Lục tới, tiếp tục ăn, tiếp tục uống!
Ngoài ra, Tiêu Thái Liên cũng lấy những thứ không nỡ ăn như rau dại, thỏ rừng ra.
Lục Ngọc hơi ngại, hôm nay thực sự dậy muộn mất, cùng con trai ăn một cái dưa hấu rồi dắt nhau tới nhà họ Phó.
Sau khi tới, thấy Lục Ngọc mang dưa hấu, đều cảm thấy cô thành thần rồi.
Còn chưa đến lúc khai tiệc, bọn trẻ đã thèm thuồng.
Lục Ngọc bổ dưa ra, bên trong là ruột đỏ giòn, mỗi người cắt một miếng.
Mùa đông khô hanh, rất muốn ăn chút gì đó mát lạnh mọng nước, dưa hấu vừa ra, lập tức phong thần.
Cực kỳ giòn ngọt.
Bọn trẻ ăn dưa hấu của Lục Ngọc, đứa nào cũng dính lấy cô.
Chị ba Phó nói với chị hai: “Đám trẻ đần này, bình thường ai cũng không phục, bây giờ chỉ thích thím út!”
“Chứ gì nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận