Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 157 - Xưởng Trưởng Xưởng Phân Bón


Lục Ngọc nói: “Được!” Nói xong liền bảo họ đi mua mì.
Người đông, mỗi người bỏ ra một hai hào là được, người có mặt ở đây gom được hơn năm tệ, đặc biệt là những người vừa nãy mới mua bánh quẩy cũng góp tiền.
Sớm biết một hào đã có thể ăn no, hà tất phải mua bánh quẩy này chứ?
Dầu của bánh quẩy này cũng không biết đã để bao lâu, chiên ra không ngon. Chỉ là ngại đắt như thế mới cố nuốt xuống!
Lần này nguyên liệu còn đủ đầy hơn vừa nãy, ai cũng ghé tới nhìn Lục Ngọc nấu.
Lục Ngọc bắt đầu nấu nước bỏ hải sản vào, rồi lại nấu mì, đánh trứng gà tan ra cho vào trong, rất nhanh đã xong một nồi đầu tiên.
Mỗi người một bát lớn, hì hục ăn rất nhanh đã ăn hết. Mì hải sản tươi ngọt, ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Người khác cũng bưng bát đợi nồi thứ hai.
Có người bưng mì, giống như gây sự, cố tình ngồi ở cửa ăn!
Chủ sạp bánh quẩy bên ngoài nhìn thấy sắp tức chế.t, ném kẹp và đũa vớt bánh quẩy xuống kêu leng keng. Vì cuộc họp lần này, anh ta cố tình làm ba mươi cân mì, hi vọng bán được tiền ở đây.
Bánh quẩy anh ta làm ở khu chợ nhỏ căn bản không có ai mua. Bây giờ lòng anh ta nóng giống như dầu, lo lắng, tức đến mức đau phổi.
Chủ sạp bánh quẩy bây giờ rất ngứa răng, hận không thể xé thịt của họ ăn. Trong sân nấu từng nồi từng nồi mì hải sản, mùi thơm của mì hải sản tươi ngọt đã sớm lan tỏa ra, ai thèm ăn đồ của anh ta.
Cũng có người ngồi ở cửa, tán gẫu với người xung quanh: “Từng tham gia nhiều cuộc họp như vậy, chỉ có lần này thoải mái nhất, còn có mì ăn!”
Bưng một bát mì to ăn hì hục hai miếng, lại húp một ngụm nước, người may mắn còn có thể bớt ra mảng trứng to và hải sản trong bát, thật an dật!
“Chứ gì nữa.” Mọi người rất đồng cảm, đặc biệt là những người tới từ thôn nghèo, lặn lội đường xá đi tới, trong túi chỉ có chút lộ phí đi về, không dám tiêu nhiều tiền!
Không ngờ lần này thế mà còn có đồ ăn.
“Quay về, tôi định mua chút hải sản, cũng cho vợ tôi nếm thử.”
“Tôi nữa, chúng ta ăn xong miếng mì này rồi đi.”
Họ vào huyện một chuyến không dễ, mỗi lần trong nhà đều bảo mang về chút gì đó. Nhưng tiền trong túi họ không nhiều, cửa hàng và cung tiêu xã đều không dám vào, lại không biết mua gì.
Vừa nãy khi Lục Ngọc nấu mì hải sản, họ đều ở bên cạnh xem, cũng không có gì khó. Mua một ít về cho người nhà nếm thử.
Mấy người này đoàn kết lại, ăn xong liền vội vàng đến tiệm tạp hóa nhỏ mua đồ, chỉ sợ họ họp muộn, đợi lúc ra chưa chắc nhớ.
Mua trước cũng tiện.
Người trong tiệm tạp hóa rất vui, hải sản nhỏ tích trữ lâu như vậy cuối cùng cũng bán ra được. Họ còn mua nhiều, toàn mua hai ba hộp. Vừa nãy còn nói sau này không nhập những thứ này nữa.
Ai biết, đồ tồn kho đã bán hết, anh ta lại viết hải sản nhỏ lên danh sách nhập hàng. Trong huyện vẫn có người biết hàng tốt nha.
Nhưng chủ tiệm cũng biết người biết hàng nhất chính là cô gái mua đầu tiên. Nếu không phải cô, đâu thể bán hết nhiều hàng như vậy. Nhìn thời tiết nóng như vậy, nhờ người mang cho cô một chai nước cam, coi như cảm ơn.
Người tham gia họp ở trong huyện cũng lần lượt đi vào, xa xa ngửi thấy mùi thơm.
Người trong huyện tới họp hầu hết đều đã ăn cơm xong, nhưng ngửi thấy mùi thơm xa lạ lại mê người này, cũng có chút không chịu nổi: “Ể?” Thật kỳ lạ.
Sải bước đi vào mới phát hiện trên cái bếp lò đã bỏ hoang rất lâu đang nấu mì hải sản.
Lục Ngọc nấu hết tất cả số mì mua về, còn lại một nồi to, cô ở một bên uống nước cam.
Cửa hàng tạp hóa trong huyện còn có tủ lạnh, nước cam này lấy từ trong tủ lạnh ra, đại khái để lạnh lâu, nước ngọt bên trong hơi kết băng. Lục Ngọc lắc nhẹ một cái, lắc tan bên trong, biến thành đá bào cam.
Đổ vào trong miệng chua chua ngọt ngọt, có thể nhai ăn, mát lạnh sảng khoái. Khi nào nếu cô có thể có một cái tủ lạnh thì tốt.
Bây giờ tủ lạnh là hàng hiếm, giá đắt không nói, không có chút quan hệ thật sự không mua được.
Trưởng thôn Vương đột nhiên có chút kích động, lặng lẽ đụng Lục Ngọc, nói: “Người đó, chính là xưởng trưởng của xưởng phân bón, Lưu Phúc Sinh. Không ngờ lần này ông ấy lại đích thân tới!”
Lục Ngọc nghe vậy, vội vàng nhìn sang, Lưu Phúc Sinh không cao, trung niên phát tướng, lúc này học theo người khác, bưng bát đến nồi múc mì hải sản.
Chỉ đáng tiếc ông ta tới muộn, khi tới phiên ông ta cầm muỗng chỉ còn lại đáy, múc hết lên cũng chỉ đủ ăn hai ba miếng.
Nhưng hai ba miếng này đã đủ khiến ông ta mê đắm.
Vội vàng dò la là ai nấu.
Mọi người nói rất nhiều lời tốt đẹp về Lục Ngọc.
Xưởng trưởng Vương lập tức nhìn sang, Lục Ngọc lại đi tới chỗ ông ta.
“Xin chào xưởng trưởng Lưu, tôi là phần tử tiên tiến của thôn Đại Vũ, tên Lục Ngọc. May mắn vì được gặp.” Lục Ngọc phóng khoáng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận