Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 310 - Xóa bỏ phiếu lương thực


Từ sau khi nhà họ kiếm được tiền, Tiêu Thái Liên không còn keo kiệt giống như trước nữa, cũng thêm tiền thêm đồ ăn trên bàn ăn.
Nhà họ khác với nhà khác, mấy chị em dâu nhà khác tranh giành đấu đá, mẹ chồng cũng đấu với con.
Nhà mình cực kỳ hòa thuận. Lúc sáng nay, chị ba và chị hai còn giục Tiêu Thái Liên, bảo bà mang cho Lục Ngọc ít trứng gà, hôm qua thực sự ăn quá dữ, phải bù đắp chút ít cho Lục Ngọc.
Ngoài miệng Tiêu Thái Liên nói mọi người đều ăn, lại muốn lấy trứng gà của bà đi bù đắp, nhưng vẫn lấy hai mươi cái trứng ra.
Trứng gà có dinh dưỡng, kiểu mang thai giống như cô, ăn thêm vài quả cũng tốt.
Chị hai và chị ba vừa làm vừa nói chuyện, rất nhanh đã rửa hết bát, rửa tới bóng loáng.
Sau đó liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng náo nhiệt, họ đang tò mò đã xảy ra chuyện gì.
Nghe có người gõ cửa tới thông báo, nói: “Trưởng thôn bảo mọi người tới bãi đập lúa bên ngoài.”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, tối qua tuyết lớn rơi cả đêm. Bây giờ vẫn còn tuyết. Chân giẫm trên đất tuyết, phát ra tiếng sột soạt.
Sao trời tuyết rơi còn gọi họ tới chứ?
Lục Ngọc nghĩ ngợi rồi theo họ tới.
Trước khi đi, Tiêu Thái Liên còn nhân lúc hai con dâu không chú ý lén lút nói với Lục Ngọc: “Chỗ mẹ còn để dành cho con một miếng thịt ba chỉ, đợi làm xong việc mẹ cầm tới cho con.”
Lục Ngọc nghe xong liền phát thèm, vừa hay trong nhà còn có nồi đồng, hầm chút thịt dưa chua, ấm bụng. Hơn nữa dưa chua càng hầm càng thơm.
Thịt này chính là thịt mẹ chồng để dành lúc mổ heo. Sau khi chia đi một ít, Tiêu Thái Liên trông chừng số thịt này rất kỹ.
Bình thường không cho nấu, nhưng Lục Ngọc có thịt dê không có thịt heo. Tiêu Thái Liên chuẩn bị cho cô năm cân, cũng đủ cho cô ăn một đợt.
Lục Ngọc nói: “Cảm ơn mẹ.”
Tiêu Thái Liên cười nói: “Cảm ơn cái gì.”
Gương mặt bà tràn ngập ý cười, bây giờ bà rất thích Lục Ngọc. Lục Ngọc dẻo miệng lại tốt tính, bây giờ còn đang mang đứa cháu của bà.
Đúng là hoàn mỹ.
Cùng nhau ra ngoài, Tiêu Thái Liên khoác cánh tay Lục Ngọc, dáng vẻ đó người không biết còn tưởng là mẹ con ruột.
Tới bãi đập lúa, quả nhiên nhìn thấy trưởng thôn đứng trên đống củi.
Tất cả mọi người đều đi ra, có người mặc hơi mỏng manh, run lên cầm cập.
Trưởng thôn nói: “Hôm nay gọi mọi người tới là có một chuyện!”
Ông ta vừa dứt lời, mọi người cũng căng thẳng.
Không biết trưởng thôn có chuyện gì, chỉ sợ xuất hiện chuyện gì không tốt.
Trưởng thôn nói: “Nhận được chỉ thị của cấp trên, quốc gia đã xóa bỏ phiếu lương thực một cách toàn diện!” Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều cả kinh, đây là ý gì?
Người nông thôn đều sợ hãi thay đổi, mỗi lần xảy ra thay đổi họ lại không biết thế nào mới là tốt, họ thích kiểu cuộc sống đồng nhất không thay đổi.
Có người thăm dò hỏi: “Đây là ý gì?”
“Sau này đều không cần phiếu nữa?”
Tuy trưởng thôn đã nói rất rõ ràng, nhưng mọi người vẫn không dám tin.
Đã dùng phiếu lương thực mấy chục năm, nói không dùng nữa liền không dùng nữa, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Trưởng thôn nói: “Là thật!”
Tâm thái của ông ta cũng giống như thôn dân.
Ngừng dùng phiếu lương thực cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Như vậy tiện cho rất nhiều thôn dân.
Công nhân được phát phiếu lương thực khá nhiều, nhưng trong thôn không nhiều. Xưa giờ mua gì cũng cần phiếu, bình giữ nhiệt, ăn cơm, thịt, lương thực gì đó.
Có đôi lúc không có phiếu, chỉ có thể đổi với người khác với giá cao.
Sau này không cần phiếu chỉ cần tiền, đối với người nông thôn mà nói đã tiết kiệm được rất nhiều việc.
Nhưng hành động này vẫn khiến mọi người khá hoang mang.
“Vậy tôi phải đi mua chút lương thực thử xem!” Bà ta muốn cảm nhận một chút.
“Tôi muốn mua cái đồng hồ.”
“Tôi muốn mua máy thu thanh.”
“Không cần phiếu rất tốt, chúng ta đợi tuyết ngừng rồi ra ngoài dạo đi.” Dù sao thì sau khi vụ thu kết thúc, trong túi họ có tiền, bên phía lều rau cũng không cần quá nhiều người, mọi người đều muốn biết tin này rốt cuộc có phải thật không.
Thực ra trưởng thôn đã nhận được mệnh lệnh mấy ngày rồi. Ông ta đã tự tiêu hóa mấy ngày, mới nói cho mọi người biết tin tốt này.
Nói xong liền dặn dò mọi người giải tán.
Không ai chú ý tới ý cười giương lên trên khóe môi Lục Ngọc.
Xem ra kinh tế kế hoạch cũng không còn xa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận