Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 426


Nếu là trước đây, chắc chắn bà ta không chịu nói ra chuyện này, sau này bị điên, lúc lên cơn chuyện gì cũng nói. Mọi người nghe bóng nghe gió cũng dẫn truyền ra.
Chị dâu Xuân Hoa nói: “Ai cưới Lục Kiều người đó xui xẻo, khi cô ta làm con gái đã không quy tắc rồi, kết hôn xong lại bỏ con, thế mà chạy theo tình nhân!”
Ở trong thôn, cô ta thuộc kiểu người ngưởi chửi mắng.
Sao có thể sẽ quay lại?
Trưởng thôn cũng không muốn quản những chuyện vặt vãnh này.
Nhưng là thôn thoát nghèo, cũng không thể để họ chế.t đói ở niên đại mới.
Ông ấy nói với bác trai Lục: “Thời gian này chú đi giữ ruộng trước đi, sau này một tháng thôn trả cho chú hai mươi tệ, tốt xấu cũng sống qua ngày được!”
Bác trai Lục từng làm cán bộ thôn, rất để ý mặt mũi.
Ai biết bây giờ lại trở thành con chuột qua đường.
Thấy trưởng thôn thế mà nguyện ý cho ông ta một con đường sống, người đàn ông thân cao sáu thước cũng không nhịn được, dùng cánh tay lau nước mắt: “Cảm ơn tổ chức.”
Trưởng thôn vỗ vai ông ta không nói gì khác.
Bà nội Lục nhìn thấy Lục Ngọc liền nói: “Một bút không viết ra được hai chữ Lục, cháu có tiền thì lấy cho chúng ta một chút, bà nội quỳ xuống đây!”
Phó Cầm Duy đâu thể để bà cụ quỳ xuống, lập tức kéo bà ta nói: “Bà nội, chúng cháu không có tiền, đừng nói như vậy nữa.”
Bà nội Lục hơi sợ Phó Cầm Duy, thấy anh đen mặt giống như sắp nổi giận liền nhịn xuống.
Sau đó khóc to.
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu không nên xa cách với Lục Ngọc bọn họ!
Bây giờ nhìn thấy con trai vô dụng làm chuồng heo, sống rất thuộn buồm xuôi gió, đứa con trai cả mà bà ta tin tưởng kiêu ngạo nhất bây giờ lại sống tới nỗi ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Vận đổi sao dời này, bây giờ nếu có thể quay ngược lại, bà ta chắc chắn không như vậy nữa.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Lục Ngọc với Phó Cầm Duy tới chung quy là cho mọi người vài cơ hội.
Chỉ cần mọi người siêng năng chịu kiếm tiền, tiền vẫn có thể kiếm lại được.
Nói xong những chuyện này, Phó Cầm Duy lại tìm trưởng thôn nói với ông ấy một số chuyện khác.
Dạo này anh kinh doanh cũng kiếm được chút tiền, trước đây nhờ thôn giúp đỡ, anh mới có thể thuận lợi học xong đại học.
Bây giờ hứa với người trong thôn, chỉ cần trẻ con trong thôn học tiểu học và cấp hai, tiền học đều do anh bỏ ra.
Thời này học phí rẻ, học phí tiểu học chỉ mới ba tệ, học phí cấp hai mới sáu tệ.
Thời này biến hóa quá nhanh, kiến thức vẫn là quan trọng nhất.
Trưởng thôn nghe xong vô cùng cảm động: “Thôn có cậu và Lục Ngọc là phúc của thôn, tôi thay mặt toàn thể thôn dân cảm ơn hai vợ chồng các cậu.”
Phó Cầm Duy nói: “Cảm ơn thì không cần, để bọn trẻ an ổn học hành thôi.”
Sau đó lại về nhà một chuyến, làm chút việc ở nhà họ Phó, ăn bữa cơm.
Lục Ngọc đặc biệt tới nhà họ Lục một chuyến, cha mẹ Lục gần như sắp sống bên chuồng heo luôn rồi, căn nhà mới mua lớn như thế bình thường đều để trống.
Lúc Lục Ngọc tới, mẹ Lục rất kinh hỉ, chuồng heo xa như vậy, mỗi lần có chuyện gì, mẹ Lục luôn là người biết cuối cùng.
Lục Ngọc nói chuyện xảy ra trong thôn cho mẹ Lục biết.
Mẹ Lục cũng suýt xoa cảm khái một phen.
Lục Ngọc nói: “Nếu bà nội tới nhà xin xỏ, mẹ tuyệt đối đừng thương cảm bà ấy. Lúc đầu bà ấy không cho chúng ta đường sống. Chuyện này là họ tự làm tự chịu, không liên quan tới bất cứ ai, mẹ đừng tiếp tế tiền cho bà ấy!”
Những người này giống như đỉa hút m.á.u vậy, một khi dính vào căn bản không hất đi được.
Mẹ Lục nói: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”
Bây giờ ba đứa con gái của bà đều vào thành phố, dựa dẫm lẫn nhau, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của bà.
Sao lại sẽ qua lại với cực phẩm, khiến các con gái tổn thương chứ.
Lục Ngọc nghe được câu này cũng hơi yên tâm.
Trong thôn đầy chuyện rối bời.
Tối đó, Lục Ngọc với Phó Cầm Duy quay về huyện. Chị hai Phó nhớ nhà, muốn ở lại thêm chút.
Lục Ngọc về tới nhà, ngồi trên sô pha thơ thẩn. Sau đó cảm thấy một đứa bé mềm mại chui vào lòng cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận