Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 378 - Đi Xem Nhà


Có điều Tiểu Tích Niên thật sự rất biết dỗ dành Lục Ngọc, chẳng mấy chốc đã dỗ mẹ cậu tươi cười rạng rỡ.
Nếu đã quyết định chuyển đi, Lục Ngọc bắt đầu thu xếp, mang đi những thứ thường dùng trong nhà. Nhưng dự định mỗi tuần đều trở về, để con thích ứng một chút, cho nên vẫn phải để một ít quần áo, chăn đệm lại.
Con trai ở trên giường lăn qua lăn lại, Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Đợi lát nữa em vào phố dọn dẹp tiệm một chút!”
Mặt tiền bên đó của họ có thể vừa buôn bán vừa ở được, bên trên làm một vách ngăn.
Leo lên cầu thang là có thể ngủ, bên dưới buôn bán. Mặt tiền xung quanh đều xây dựng như vậy, tiết kiệm không gian.
Bên trên có hơi giống như là giường trên tàu lửa, muốn ngồi thẳng người không dễ.
Phó Cầm Duy nói: “Chúng ta mua thêm một căn đi.” Một căn buôn bán, một căn mình ở.
Bây giờ Phó Cầm Duy rất có tiền, riêng năm ngoái đã chia được một vạn tệ.
Anh chưa từng rêu rao, bên ngoài chỉ biết anh nhận lương một trăm tệ một tháng, nhưng như thế đã đủ khiến người trong thôn giật mình rồi.
Hộ vạn tệ ở năm 83 rất trâu bò.
Tiền Lục Ngọc nhận được còn nhiều hơn Phó Cầm Duy, Lục Ngọc nhiều hơn hai mươi phần trăm, cho nên lấy được hai vạn. Cộng thêm thời gian qua luôn tích góp, tiền mẹ nuôi cho, trong tay Lục Ngọc tổng cộng có ba vạn sáu.
Trong tay hai người không thiếu tiền.
Lục Ngọc nghĩ ngợi: “Vậy mua thêm căn nữa!” Bây giờ khác với trước, muốn mua một căn nhà còn không nỡ.
Phó Cầm Duy nói: “Mua căn to một chút, miễn cho con trai chúng ta không có chỗ chạy.”
Tiểu Tích Niên lớn lên ở nông thôn, nông thôn rộng rãi, có thể tùy ý chạy nhảy. Trong huyện rất nhiều nhà không có sân.
Đừng thấy Phó Cầm Duy luôn hung dữ với con trai, thực ra anh cũng rất sủng Tiểu Tích Niên.
Lục Ngọc nói: “Được!” Hai người chỉ có một đứa con như vậy, đều rất chiều chuộng.
Lục Ngọc lấy ra hai mươi mấy viên kẹo trái cây cao cấp từ trong ngăn kéo, bên ngoài đều có giấy kẹo bắt mắt, là kẹo mà bọn trẻ trong thôn thích nhất.
Lục Ngọc cho hết cho Tiểu Tích Niên, nói với con trai: “Nhà chúng ta sắp chuyển đi rồi, con nghiêm túc tạm biệt với các bạn trong thôn, số kẹo này con chia cho các bạn được không?”
Tiểu Tích Niên mơ hồ gật đầu. Sau đó lại đòi một cái ôm mới lề mề xuống giường.
Phát hiện quần nhỏ của mình đã thay mới, đỏ mặt: “Con có thể tự thay.”
Phó Cầm Duy ở một bên không khỏi buồn cười. Con trai anh mới tí tuổi, được cha mẹ thay quần áo còn ngại.
Lục Ngọc dùng ngữ khí dỗ dành nói với con: “Tích Niên của chúng ta lợi hại nhất.” Con trai xấu hổ chạy đi.
Lục Ngọc nhìn bóng lưng con trai chạy đi, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Phó Cầm Duy nói: “Chúng ta cùng đi mua nhà đi!” Vừa hay đã xin nghỉ rồi, tốt nhất tranh thủ làm thêm mấy việc.
Lục Ngọc nghe vậy, gật đầu, rất nhanh họ đã ngồi xe buýt vào huyện.
Những năm qua, họ đã rất quen thuộc với huyện thành. Thời này không có môi giới bất động sản gì, muốn mua nhà thì phải dò hỏi khắp nơi.
Lục Ngọc nhìn một vòng, phát hiện đều không có căn mình thích.
Nói với Phó Cầm Duy: “Quả nhiên, lúc muốn mua luôn không mua được.” Nếu không muốn mua, còn có thể tình cờ gặp được căn mình thích.
Phó Cầm Duy đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đợi chút, anh tìm Lưu Bàng tới, ba chúng ta cùng xem.”
Lục Ngọc lập tức nói được.
Dù sao huyện thành là địa bàn của Lưu Bàng, anh ấy vẫn thân thuộc hơn Lục Ngọc bọn họ.
Phó Cầm Duy gọi điện thoại cho Lưu Bàng, chẳng mấy chốc, nhìn thấy có một chiếc xe ô tô dừng ở gần chỗ họ.
Bây giờ xưởng kiếm được tiền, Lưu Bàng cũng trở mình, trở thành tinh anh nhà giàu.
Anh ấy rất kiêu ngạo, trước đây ở giới phú nhị đại, anh ấy là người vô dụng nhất, bây giờ thoắt cái trở thành “con nhà người ta” khiến anh ấy sướng điên.
Lưu Bàng vừa nghe nói Lục Ngọc muốn mua nhà ở huyện, rất vui: “Hầy, tôi đã sớm bảo chị tới rồi.” Còn nói Lục Ngọc có năng lực quản lý, để cô làm lãnh đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận