Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 217 - Chỉ Có Vậy Cũng Muốn Bán?


Lưu Bàng cười nói: “Được, vừa hay có các cậu ở đây, đỡ đần được với chúng tôi.” Anh ấy vô cùng tự tin.
Lưu Chương nhìn Lưu Bàng, không biết anh ấy lấy đâu ra tự tin như vậy.
Lương công nhân bên xưởng gang thép nổi tiếng là cao. Mấy năm gần đây bình thường đều là tuyển nội bộ. Khiến cho chỉ cần trong nhà có một nhân công của xưởng gang thép, sẽ sắp xếp gia quyến khác trong nhà cũng vào xưởng.
Nếu một nhà có mấy nhân công, thu nhập mỗi tháng hơn trăm tệ, tuyệt đối là nhóm người thu nhập cao trong huyện.
Bình thường lại có các loại phúc lợi trong xưởng, phân này phân kia. Tiền đều để dành lại, số tiền này họ muốn làm gì thì làm đó.
Công nhân của xưởng gang thép nổi tiếng thích ăn, biết hưởng thụ.
Nghe nói còn có một số nữ đồng chí, mỗi lần ngồi xe tới huyện thành bên cạnh ăn đồ ngon, loại trải nghiệm xa hoa này, cũng chỉ có nhân công của xưởng bọn họ có.
Thứ bình thường sẽ không đả động được họ.
Vốn dĩ giao lộ cũng có một số thân thích của công nhân xưởng muốn tới bày sạp.
Bày hai ba ngày đã ế ẩm, hết cách, những thứ họ làm không ngon. Tổng cộng cũng không bán ra được mấy phần, chẳng những không kiếm được tiền còn lỗ vốn, sau này cũng không có ai làm cái này nữa, những người khác sợ cũng rơi vào kết cục lỗ vốn.
Càng huống hồ đầu bếp của xưởng gang thép từng thi bằng đầu bếp, đồ trong xưởng ngon như vậy, ai sẽ tiêu tiền ra ngoài ăn.
Lưu Chương không xem trọng việc kinh doanh của Lưu Bàng, nhưng nhìn thấy Lưu Bàng hứng khởi như vậy, cũng ngại đổ nước lạnh lên đầu anh ấy.
Chỉ đành cười dọn đồ trước, bày tất cả đồ đạc ra, hai cái bàn, cái đầu tiên bày hơn hai mươi loại gia vị gỏi.
Còn có hai cái chậu sạch sẽ, tích trữ thịt giống như núi, trông không có cảm giác thèm ăn gì, còn có một loại đang đậy nắp. Định lúc trưa nhân công ra ngoài rồi mở, đề phòng bị nguội, thịt kho sẽ không ngon.
Từ Ái Đảng không nhịn được, gọi Lưu Bàng tới hỏi: “Chỉ có vậy?”
Tuy nói mọi người đều hơi thèm thịt, nhưng thịt này cũng quá thô sơ, luộc thịt cũng muốn bán kiếm tiền, cũng quá coi thường xưởng gang thép và xưởng lò xò của bọn họ rồi.
Tuy xưởng lò xò không bì được với công nhân chính thức của xưởng gang thép, nhưng cũng kiếm không ít.
Thịt này quá vụn, ở trong mắt người thường ăn thịt như họ, nhìn một cái là biết không phải thịt ngon gì, có mỡ có nạc, có da, có gân, trông lộn xì ngầu.
Lưu Bàng nói: “Những thứ này đều là thịt gỡ ra từ trên đầu heo!”
Hai cậu chủ của xưởng nghe nói là thịt trên đầu heo lại có chút buồn nôn.
Thứ đó có thể ăn sao? Nghe nói những cái đầu heo của sạp thịt heo trong huyện đều là tự ăn, không ai sẽ mang đi bán.
Từ Ái Đảng nói: “Cậu muốn bán đồ phải lấy chút đồ tốt, không phải lừa gạt người khác!” Chỉ lấy số lòng heo này đối phó.
Loại thịt thô thiển đơn giản này, bỏ ở công trường, nói không chừng còn có người thích, công nhân là loại người có địa vị cao nhất. Bán những thứ tạp nham này ở trước mặt họ, căn bản không ổn.
Lưu Bàng trợn mắt với anh ta một cái: “Cậu không hiểu, những thứ này ngon lắm!” Người sành ăn như anh ấy đã kiểm chứng qua, thứ này còn ngon hơn cả thịt.
Từ Ái Đảng còn muốn nói thêm, bị Lưu Chương bên cạnh ngăn lại.
Lưu Chương nói: “Sắp vang chuông rồi.” Anh ta nhìn đồng hồ.
Lưu Bàng cũng chú ý tới: “He, đồng hồ này của cậu cũng rất đẹp đấy.”
Nói tới cái này, trên mặt Lưu Chương mang theo chút đắc ý: “Đúng vậy, cái này là đồng hồ Roma chính cống, ở Thượng Hải mới có thể mua được!”
Chiếc đồng hồ này cũng là anh ta đặc biệt nhờ bạn mua từ vùng ngoài về. Chỉ một chiếc đồng hồ đã tốn năm trăm tệ, tương đương với mức lương một năm của người khác.
Hơn nữa muốn mua cũng chưa chắc mua được. Nghe nói đây đều mang theo số.
Lúc mua còn phải đăng ký, rất chính quy.
Lưu Bàng nhìn hai cái cũng thôi, con người anh ấy không có nhu cầu gì với vật chất khác, trên người vĩnh viễn mặc chiếc áo vải thường, đồng hồ vẫn là chiếc đồng hồ do cha anh ấy đào thải xuống.
Nếu không phải biết anh ấy là cậu chủ của trại heo, thật sự sẽ cho rằng anh ấy là một người bình thường lôi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận