Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 228 - Rau Củ Trái Vụ Đã Có Thành Quả


Lục Ngọc nói: “Không vất vả, có người muốn kiếm tiền còn không kiếm được.” Chỉ đáng tiếc đây là mối làm ăn ngắn hạn, cùng lắm cũng không làm được mấy hôm nữa.
Chuyện kiếm tiền nào sẽ mệt.
Lục Ngọc lại làm liên tục mười ngày, tới sau đó, ngay cả cư dân xung quanh cũng tới mua. Lượng thức ăn bán ra tăng lên mỗi ngày.
Lưu Bàng dùng không ít tài nguyên, ôm hết lòng heo cả huyện, nhưng dù như vậy cũng không đủ bán. Nghe nói sau đó xưởng phân bón còn có chút ý kiến với chuyện này, hỏi vì sao không tới chỗ họ bán?
Đều muốn nếm thử thịt đầu heo bán chạy ở xưởng gang thép và xưởng lò xo, rốt cuộc là hương vị thần tiên gì lại có thể khiến bọn họ ăn liên tục hơn mười ngày vẫn chưa ngán. Mọi người truyền miệng nhau, nói rất thần kỳ, nhưng có truyền mấy cũng vô dụng, đồ đều bán hết rồi.
Làm xong mười ngày này, tổng cộng Lục Ngọc được chia năm nghìn tệ. Trả cho Lưu Bàng một trăm, trong tay còn có bốn nghìn chín.
Lục Ngọc gửi bốn nghìn này vào trong ngân hàng, chín trăm còn lại móc ra hai trăm.
Sau khi về thôn cho mẹ chồng một trăm, cho cha mẹ một trăm.
Hai người đều hơi kinh ngạc, đều nói không lấy, nhưng Lục Ngọc vẫn kiên quyết cho.
Hai người đẩy qua đẩy lại cũng nhận.
Bây giờ Tiêu Thái Liên cũng có tiền, nhưng trước đây nghèo đến ám ảnh, nhìn thấy tiền vẫn rất thích.
Thấy Lục Ngọc về, lại cho bà một trăm tệ, bà nào có thể giấu được. Ra ngoài khoe khoang với người ta, nói Lục Ngọc ra ngoài làm việc, kiếm tiền về còn cho bà: “Trên đời này ở đâu tìm được đứa con dâu tốt như vậy!”
Người bên cạnh ganh tỵ nói: “Ngày nào chị cũng khen Lục Ngọc, không sợ mấy cô con dâu khác đố kỵ?”
Tiêu Thái Liên nói: “Chúng đố kỵ cái gì? Chúng đối với Lục Ngọc còn tốt hơn tôi đối với con bé.”
Nhất thời mọi người đều có chút ngưỡng mộ, nói Lục Ngọc rơi vào trong ổ phúc rồi.
Trong thôn cũng có một số người phụ nữ giỏi giang, sau khi kết hôn vẫn bị mẹ chồng bắt nạt, không giống Tiêu Thái Liên, đối xử với Lục Ngọc giống như con gái ruột.
Sau khi Lục Ngọc về, bên chỗ Lưu Bàng cũng nhận được tin: “Năm nay vừa hay có một chỉ tiêu mua tủ lạnh! Có hai trăm lít, ba trăm lít và bốn trăm lít, lần lượt bán năm trăm, một nghìn và một nghìn rưỡi.”
Xưởng bọn họ được giá ưu đãi với đồ điện, nếu bình thường mua, không có cái giá này.
Dù sao thì thời này người mua nổi tủ lạnh đều là người giàu có.
Lục Ngọc nghĩ ngợi, cảm thấy hai trăm lít vẫn nhỏ, bèn đặt chiếc tủ lạnh ba trăm lít một nghìn tệ, đến ngân hàng rút tiền đưa cho anh ấy.
Lưu Bàng nói: “Bên đó sẽ đặc biệt chuyển tới cho chị, để lại địa chỉ trong thôn, nhưng chuyển hàng ít nhất cũng tốn một tháng!” Bảo Lục Ngọc chuẩn bị tâm lý.
Đường nông thôn khó đi, huống hồ chuyển hàng đều phải dùng xe ô tô, dựa theo thứ tự các đơn mà gửi đi lần lượt. Không biết bên xưởng tủ lạnh đã ém bao nhiêu đơn rồi.
Sau khi Lục Ngọc về, nghỉ ngơi mấy ngày, tuy kiếm được tiền nhưng quả thật rất mệt.
Sau khi về, trưởng thôn tìm Lục Ngọc nói: “Mau tới lều rau xem.”
Lục Ngọc tới đó xem, tới nơi mới phát hiện một số cán bộ thôn khác cũng tới rồi.
Cán bộ thôn biết lều rau này. Có lão giáo sư ở đây thần thần bí bí làm nghiên cứu.
Họ cũng chưa từng tới, đi vào phát hiện bên trong còn đang trồng cà, đậu đũa, ớt, còn có một số rau khác. Giống như một vườn rau lớn, có hơn ba mươi loại.
Không hổ là lão giáo sư, thật sự có bản lĩnh, đồ trái vụ cũng có thể nghiên cứu ra.
Trong đó rất nhiều đều là rau củ khác mùa, những người này nhìn thấy đều sáng mắt lên.
Bây giờ đã tới mùa đông, đã bắt đầu giảm nhiệt, mọi người cũng bắt đầu mặc dày lên.
Những người trong thôn này đã quá quen thuộc với rau, nhưng rau trái vụ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ai cũng không dám đụng, sợ đụng hỏng rau quý giá này. Trưởng thôn cũng rất vui, thôn họ có số rau củ trái vụ này, chắc chắn thôn khác sẽ đỏ mắt.
Trưởng thôn nói: “Đợi rau củ chín, đưa một phần tới tất cả lãnh đạo huyện, để họ cũng vui một chút!” Mới một năm đã có thành quả rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận