Cầu Ma

Chương 261: Trận Chiến Săn Vu

‘Sư tôn vốn có thể tự tay giết người này. Sở dĩ muốn để ra tay…’ Tô Minh đứng dậy, nhìn xung quanh, mắt chợt lóe, giống như u hồn bay nhanh tới trước. ‘Là vì thấy ra mình muốn tham gia trận chiến Thiên Lam Săn Vu, chờ tới lúc đó tiếp xúc Vu tộc đáng sợ, đấu với Vu nhân không bằng trước mắt cho mình cơ hội này! Để mình trước tiên phát động một lần, cũng là lần đầu tiên…săn Vu!’
Mắt Tô Minh chớp lóe, thân thể đôi khi tạm dừng trong rừng, quan sát một lúc xong hoặc là tiếp tục tiến lên, hoặc là điều chỉnh phương hướng đuổi theo.
Thời gian trôi qua từng chút một, tốc độ của Tô Minh ngày càng nhanh, số lần tạm dừng ngày càng ít. Hắn đã tìm được vị trí chính xác đối phương bỏ trốn. Trong lúc chạy hắn nhắm mắt lại, có thể mơ hồ cảm giác đằng trước có một người đàn ông áo trắng nhuộm thành đỏ, tuyệt mỹ biến thành xấu xí, đang âm trầm nhanh chóng bỏ chạy.
Khi ngày thứ nhất trôi qua, Tô Minh cảm nhận được khoảng cách với đối phương đang nhanh chóng kéo gần lại. Tô Minh biết, chỗ này đích thực là đất Vu tộc, trong rừng có lẽ còn tồn tại bộ lạc Vu tộc khác. Trận truy sát này phải nhanh đuổi kịp, phải ra tay gọn gàng sạch sẽ, không thể giằng co quá lâu.
Nếu không thì chẳng những hắn gặp nguy hiểm, nếu trở về muộn, qua ba ngày, có lẽ như sư tôn đã nói, sẽ xuất hiện nguy hiểm không thể trở về được nữa.
Thiên Tà Tử nói ba ngày, Tô Minh tin tưởng nhất định là ba ngày. Có lẽ ba ngày không phải Thiên Tà Tử nguyện ý chờ, mà nếu qua ba ngày sẽ xuất hiện nhân vật ngay cả Thiên Tà Tử y cũng không thể đối kháng.
Cho nên ông mới nói với Tô Minh, chỉ chờ ba ngày! Hơn nữa từ đầu đến cuối, Thiên Tà Tử không hề kêu Tô Minh cắt đầu người đó đem về. Ông chỉ nói, để Tô Minh đuổi theo.
Tô Minh hiểu những điều này. Ý của sư tôn thật rõ ràng, ông chỉ muốn để mình cảm nhận quá trình săn Vu, không yêu cầu mình phải thành công.
Yêu cầu duy nhất chính là câu nói cuối cùng kia, ba ngày!
Trong vòng ba ngày nhất định phải quay về!
Khi ngày thứ hai trôi qua một nửa thì với tốc độ chạy nhanh, Tô Minh đã vào sâu trong rừng. Bây giờ dù là buổi trưa nhưng ánh nắng khó thể xuyên thấu qua tầng tầng lá to để rơi vào trong rừng. Nước bùn dưới mặt đất tỏa ra mùi mục rữa.
Tô Minh đang đi thì bỗng tạm dừng, trước mặt hắn, trong cánh rừng, hắn thấy một ngọn đồi. Ngọn đồi không cao, bên trên đầy thảm thực vật, nhưng ở đỉnh đồi, Tô Minh thấy một người.
Người này ngồi xổm tại đó, khuôn mặt xấu xí tràn đầy âm trầm đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, đầu Tô Minh chấn động, nhưng chớp mắt thần thức chuyển động, tỉnh táo lại ngay. Còn người đàn ông trên đỉnh đồi thì nhoáng người lên, trong mắt mỏi mệt lộ ra trầm trọng, thân thể mượn lực lao xuống phía sau núi.
Mắt Tô Minh chợt lóe, vọt lên ngọn đồi. Khoảnh khắc hắn đứng trên đỉnh núi, liếc mắt liền thấy ra giữa đồi, người đàn ông nâng đôi tay ấn ngực, hộc bãi máu đen. Máu đen bềnh bồng giữa không trung, hóa thành từng mũi tên đen sắc nhọn lao tới mình.
Tô Minh đã nhìn ra người này là nỏ mạnh hết đã. Người này tất nhiên phát hiện mình truy kích, không thể chữa thương, bây giờ ra tay liền lộ rõ đã bị thương nặng.
Hừ lạnh một tiếng, Tô Minh tiến lên một bước, chẳng thèm tránh né mũi tên nhọn. Lấy tốc độ của hắn, có thể bỏ qua đám tên này.
Khi cất bước thì giữa trán chợt lóe ánh sáng xanh, kiếm ấn chớp động định bay ra.
Nhưng ngay lúc đó, Tô Minh bỗng biến sắc mặt, một cước đạp xuống đồi. Nhưng khoảnh khắc đạp xuống, Tô Minh lập tức cảm giác được nơi này…
Không thích hợp!
Người đàn ông bỗng ngẩng đầu, khóe miệng lộ tia tàn nhẫn, nhoáng người lên, từ sườn đồi lao tới chỗ Tô Minh, tốc độ cực nhanh, Tô Minh khó thể thấy rõ. Loại tốc độ kinh người như vậy, nếu người đàn ông này sớm làm như thế thì Tô Minh không bao giờ đuổi kịp được!
Khi tốc độ của người đàn ông đột nhiên biến cực nhanh thì Tô Minh cảm nhận rõ ràng, bước chân đạp xuống núi nghịch chuyển, biến chậm không ít.
Dường như hắn và đối phương đổi vị trí cho nhau. Hắn đang lên mà đối phương thì đang xuống, cho nên tốc độ mới sai lệch như vậy. Nhưng hôm nay rõ ràng không phải thế.
Tất cả chỉ trong chớp mắt, mũi tên nhọn tới gần Tô Minh. Dù hắn tránh được, nhưng khoảnh khắc né ra, người đàn ông dùng tốc độ nhanh như chớp xông đến.
Cảm giác nguy hiểm sinh mạng như sóng triều ùa vào người Tô Minh, hắn rợn cả gai ốc. Thân thể như bị đồi hút lấy, coi như định bay lên thì bản thân chậm chạp nhiều. Còn đối phương lấy tốc độ kinh người, hắn không thể tránh đi một chiêu tất sát rõ ràng đối phương đã chuẩn bị trước.
Loại cảm giác sinh tử này đã lâu rồi Tô Minh không cảm nhận được, bây giờ nó hiện ra. Đôi mắt Tô Minh thoáng chốc biến bình tĩnh, hắn như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng.
Hành động thứ nhất của hắn là toàn thân lợn lờ khói đen. Áo giáp đen như mực xuất hiện trên người hắn. Áo giáp toát ra sát khí, chính là giáp Thần Tướng của hắn!
Giây phút áo giáp xuất hiện, hành động thứ hai của Tô Minh không phải lấy ra Hàm Sơn Chuông lần nữa phòng ngự, mà dùng lực lượng thần thức, dù thân thể biến chậm, nhưng thần thức tỏa ra khi kẻ địch đến thì có thể thấy quỹ tích ra tay.
Hắn thấy người đàn ông nhanh chóng đến, tay phải nâng lên, móng tay năm ngón biến thành vô cùng sắc bén, màu đen quanh quẩn, chớp mắt thẳng hướng ngực mình.
Khi Tô Minh thấy rõ tất cả thì hơi nghiêng người.
*Oành!* một tiếng, toàn thân Tô Minh chấn động. Giáp Thần Tướng của hắn thế nhưng không thể chịu đựng, tan vỡ. Nhưng tan vỡ rồi bỗng chốc khép lại, liên tục mấy lần sau triệt tiêu lực lượng móng vuốt của người này. Tuy nhiên, thân thể Tô Minh cũng truyền đến cảm giác đau nhức.
Bởi vì giáp Thần Tướng của hắn dù sao chỉ là hư ảo biến thành, không phải thực chất. Hắn còn chưa đi Đại Ngu vương triều, lấy láo giáp thuộc về mình.
Cho nên giáp này có thể cản một móng vuốt nhưng không thể ngăn đối phương khép năm ngón, năm móng ngưng tụ một chỗ hình thành giáp đao!
Đó làm một cái móng đen thui độ dài như dao găm, nhìn kỹ thì sẽ thấy ra đó là một mảnh mai rùa. Nếu móng tách ra thì xem như móng tay của người đàn ông, nhưng nếu hợp cùng một chỗ sẽ xuất hiện bộ dạng chân chính!
Giáp đao trực tiếp xuyên qua giáp Thần Tướng đâm vào ngực phải của Tô Minh!
Một đao kia, mục tiêu vốn là trái tim của Tô Minh. Nhưng bởi vì Tô Minh mở ra thần thức, người nhoáng lên lệch vị trí trái tim, nên giờ dù đau đớn lại không bị thương nghiêm trọng.
Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Người đàn ông đâm giáp đao vào ngực phải của Tô Minh xong ngây ra. Gã không ngờ Tô Minh có thể trong tình huống bản thân chậm chạp mà đối phương tăng tốc lại có thể né tránh! Gã càng kinh ngạc Tô Minh lại là Thần Tướng Man tộc, sát khí bỗng biến đậm hơn.
Ngây ra nhanh chóng biến thành cười nhạt, người đàn ông định rút về giáp đao nhưng ngay lúc đó, gã thấy Tô Minh ngẩng đầu, đôi mắt bắn ra sát khí ngập trời. Cái này không tính là gì, nhưng gã trông thấy mắt phải của Tô Minh đỏ rực khác với mắt trái!
Màu đỏ thẫm yêu dị, màu máu như trăng, khiến người đàn ông trong khoảng cách gần nhìn thấy thì chẳng biết tại sao kinh sợ rung động tinh thần!
“Thanh đao này không sai, Tô ta muốn!” Tô Minh khàn giọng nói.
Tay trái của hắn bắt lấy giáp đao xuyên ngực phải mình, mạnh nắm chặt khiến người đàn ông không thể rút ra.
Cùng lúc đó, một tiếng chuông ngân phát ra từ người Tô Minh. Chuông ngân quanh quẩn khiến xung quanh Tô Minh và người đàn ông lan tỏa từng tầng sóng gợn.
Từng tiếng chuông nghe tràn ngập trang trọng, nhưng rơi vào tai người đàn ông thì như trời gầm, hóa thành tiếng nổ khiến thân thể run lên. Dù gã nương lực lượng kỳ dị của đồi này khiến tốc độ tăng nhanh nhưng vẫn là tạm ngừng một lúc.
Giây phút gã tạm ngừng, con mắt phải đỏ thẫm của Tô Minh, sát khí kinh người dùng đầu mạnh đập vào đầu gã đàn ông đối diện.
*Bùm!* một tiếng, gã đàn ông phát ra tiếng hét thảm, định nhích người đi thi tay phải của Tô Minh đã chộp bả vai gã, ngẩng đầu lên, tiến lên trước, đẩy thân hình người đàn ông, lại lần nữa dùng đầu đập mạnh vào.
Liên tục lùi mười mấy bước, liên tục va chạm mười mấy lần, người đàn ông khuôn mặt đầy máu, đôi mắt lộ ra khủng hoảng. Gã đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể mở ra lực lượng cỡ tu vi trung kỳ Khai Trần, nếu gã tĩnh tâm, lấy thần thông đặc biệt của Vu tộc thì có lẽ còn có cơ hội bỏ chạy.
Nhưng đầu tiên gã bị Thiên Tà Tử dọa sợ, lại chính mắt thấy người yêu bị giết. Làm Tư Thần, một khi người kia chết thì rất khó uy hiếp được kẻ địch. Tuy Tư Thần rất quan trọng nhưng nhược điểm cũng cực lớn.
Bây giờ gã bỏ chạy định giết Tô Minh báo thù, nhưng không ngờ hắn tàn nhẫn như vậy. Đặc biệt là mắt phải lóe tia sáng đỏ khiến người đàn ông tràn ngập sợ hãi.
Trong khi gã hoảng sợ, giữa trán Tô Minh chợt lóe ánh sáng xanh, khoảng cách gần như vậy, kiếm nhỏ xanh mạnh lắc lư quét qua cổ người đàn ông.
Máu bắn ra, đầu rơi xuống đất.
Bởi vì ngọn đồi quỷ dị, máu rơi trên mặt đất không chảy xuống đồi mà ngược lên trên.
Tô Minh thả lỏng tay bắt chặt người này, xác người đàn ông ngã uống, cái đầu bị Tô Minh túm tóc. Mặt hắn tái nhợt, hít thở dồn dập, ngực phải bị giáp đao xuyên thấu.
Tô Minh hít sâu, xoay người định lên núi rời khỏi đây, nhưng lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn rừng núi không xa.
Chỗ đó hắn thấy một thiếu niên. Thiếu niên mặc da thú, mặt trắng bệch, ngây ngốc nhìn Tô Minh, trong tay cầm cung tiễn thô ráp.
Trên mặt thiếu niên, Tô Minh nhìn thấy thuộc về Vu tộc…đồ đằng!
Đó là một đứa trẻ Vu tộc!
Tô Minh im lặng liếc thiếu niên một cái, siết ngực, xoay người bước nhanh lên đồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận